(Đã dịch) Vạn Xuân Đế Quốc - Chương 94: Mạc Văn Chương!
Gia Miêu gặp Thiên Bình – bất ngờ đầu tiên chào đón chàng vào ngày mới. Với một nho sĩ như Miêu, việc một cô gái đứng đầu đội quân toàn nữ binh quả thực nhất thời khó mà chấp nhận được. Miêu vẫn quan niệm rằng quân nhân chỉ dành cho nam giới, còn phụ nữ trong gia trang thì chỉ nên lo việc bếp núc, may vá, quét dọn.
Bất ngờ thứ hai mà Miêu chứng kiến chính là nh���ng con thuyền vừa mới hoàn thành, đang đậu dưới bến sông. Chỉ nhìn qua là Miêu đã nhận ra đó là thuyền buôn, và chúng thuộc sở hữu của Thiên Đức quân, đúng như lời Chương đã nói.
Tiếp đến là một bất ngờ không hề nhỏ, hay đúng hơn là khiến Miêu có phần choáng ngợp. Doanh trại Thiên Đức quân quả thật khá lớn, được quây bằng những tấm phên tre đan kín, hàng trăm cọc tre cao bằng đầu người đang gấp rút được đóng xuống đất. Lá dừa, rơm rạ, cành tre gai, hay thậm chí cả những cành cây còn tươi xanh đều đang được gấp rút gài, đan, dựng lên đủ kiểu. Miêu đoán rằng vì đây là cánh đồng bằng phẳng nên quân doanh buộc phải dựng tạm những bức tường đơn sơ như vậy, cốt để người ngoài không thể nhìn vào bên trong.
Kỳ hiệu hình hổ trâu tung bay phấp phới. Một mặt cờ thêu những ký tự lạ, nghe nói là chữ Bụt, điều này cũng khiến Miêu vô cùng ngạc nhiên.
Miêu được đưa đến một ngôi nhà mái tranh nhỏ, nơi có hơn mười cô gái đang cặm cụi ghi chép. Một trong số họ tiếp đón Miêu, bởi người đứng đầu là Duệ, nghe nói đang đi sứ chưa về. Nhờ cô gái này, Miêu biết được Thiên Đức quân hiện có quân số bao nhiêu, và cách phân chia ra sao. Miêu chỉ biết lắng nghe và gật đầu, bởi cách sắp xếp, đặt tên cũng như cấp bậc của Thiên Đức quân quả thật hoàn toàn khác với những gì chàng từng biết.
Một cô gái được cử đi sứ là điều mà Miêu ngẫm nghĩ mãi vẫn không tìm được lời giải đáp thỏa đáng. Nơi này cái gì cũng lạ lùng, nam nữ dường như bình đẳng, thậm chí các cô gái còn có phần được ưu ái hơn đôi chút.
Thiên Đức quân rất nhanh nhẹn!
Miêu thấy rõ điều này. Những chàng trai, cô gái luôn chân luôn tay làm việc, họ vừa làm vừa nói. Một số người còn bỡ ngỡ, dường như cũng vừa mới gia nhập, đang làm việc cùng những người khác và được chỉ dạy khá cặn kẽ. Miêu không thấy họ to tiếng với nhau khi làm việc. Để ý kỹ, Miêu nhận ra ai nấy khi làm việc đều tươi cười, còn hay nói đùa với nhau nữa.
-Họ đang dựng nhà cửa, xây dựng đất đai của chính mình, thì vui vẻ là lẽ đương nhiên thôi. Thiên Đức quân này không phải của ta, ta chỉ giúp họ cai quản m�� thôi.
Chương giải thích như vậy, song Miêu chưa thể ngấm ngay được.
-Nơi này nếu muốn có một chỗ đứng thì chẳng khó, vì ở đây có quá nhiều việc cần làm. Cậu hãy dành ngày hôm nay đi một vòng quanh trại xem có gì lạ, gì hay, gì chưa hợp lý thì cứ ghi chép lại. Cậu có thể hỏi các vị chỉ huy và cũng có thể hỏi ta. Thiên Đức quân hiện nay mới chỉ có khoảng hai phần mười binh sĩ biết viết chữ, ta muốn đến cuối năm, ít nhất phải có năm phần mười người viết được những chữ nghĩa đơn giản.
-Hai phần mười là nhiều rồi, thưa chủ tướng.
-Nhiều so với ai? Binh sĩ hay dân chúng biết chữ càng nhiều thì việc họ tiếp nhận những cái mới cũng càng mau. Cậu là nho sĩ, một bụng chữ, nên nhiều điều chưa thể hiểu ngay được và hay thắc mắc cũng là lẽ thường tình. Nhưng ta thấy điều đó là tốt. Chiều nay có buổi kể chuyện của các cụ, các ông, các bà đấy. Cậu nên tham gia. Gần đây ta bận rộn nên mỗi tháng chỉ tổ chức được hai buổi tập trung.
Chương nói với nữ binh: -Cô cho người đi gọi ông Thông đến giúp nhé.
Đoạn, Chương gi��i thích với Miêu: -Ông Thông ngoài ba mươi tuổi, cũng là nho sĩ bên bờ Bắc, đang cùng nhiều thầy khác dạy chữ cho trẻ nhỏ. Ta nghĩ ông Thông sẽ giúp cậu hiểu thêm phần nào, để cậu có cái nhìn đa chiều hơn. Nói chung, suy nghĩ mỗi người khác nhau là do gia cảnh cả, nhưng chúng ta cần nhìn chung về một hướng. Muốn vậy, mỗi người phải hiểu rõ bản thân đang làm gì, đang nỗ lực vì điều gì, khi ấy tự khắc họ sẽ có động lực để theo đuổi ước muốn của riêng mình.
Miêu gặp Thông, cả hai ngồi đàm đạo từ gần trưa đến chập tối. Thông hết lời ca ngợi Chương là một vị chủ tướng có tầm nhìn xa trông rộng, biết trọng kẻ sĩ và đề cao việc học. Thông nói ngày sau chưa biết sẽ ra sao, nhưng nay đám trẻ được học chữ, lại còn được ngũ cốc mang về nhà, nên đứa nào cũng học ngày đêm không ngơi nghỉ.
-Ta sợ sẽ hết chữ mất.
Thông đã nói vui như vậy. Miêu không nghi ngờ những gì Thông nói. Phàm là nho sĩ, đọc đủ sách thánh hiền đều sẽ biết rằng, một chủ tướng hay một đấng quân vương nếu biết quan tâm kẻ sĩ thì đất nước ấy sớm hay muộn cũng sẽ hưng vượng.
-Tam công tử Gia Miêu, công tử cứ yên lòng mà phụng sự. Ta đây là kẻ bại trận, trước khi sang đây cứ ngỡ bản thân tài trí, nhưng chỉ gặp chủ tướng đôi lần, ta đã thấy mình hãy còn ấu trĩ biết bao. Ta tin rằng theo chủ tướng thì tương lai sẽ có nhiều điều tốt đẹp.
-Mạnh Đức tiên sinh, ta đến đây đã là chọn theo chủ tướng rồi. Ngặt nỗi, ta chưa thể ngày một ngày hai mà quen được, mọi thứ ở đây quá đỗi khác lạ.
-Miêu công tử, chính cái lạ lùng ấy lại khiến ba quân tướng sĩ, hoặc ngay như ta đây, càng muốn gắng sức. Công tử hẳn chưa biết chủ tướng của chúng ta không biết chữ nhỉ?
Miêu lấy làm ngạc nhiên, Thông giảng giải: -Chủ tướng không giấu việc mình không biết chữ, nhưng thứ chữ mà chủ tướng biết thì không mấy ai hay. Thứ chữ ấy viết nhanh hơn Hán tự, ta cũng được học bảng chữ cái và số đếm từ 0 đến 9, cứ ghép vào nhau là có thể đọc đến hàng vạn.
Thông dùng nước viết cho Miêu xem vài con số và vài chữ cái. Cùng là kẻ đọc sách, Thông và Miêu tâm đầu ý hợp.
-Thiên Đức quân còn thiếu kẻ sĩ, - Thông nói. - Kẻ sĩ mà chủ tướng cần không nhất thiết phải là người có danh vọng, chỉ cần biết chữ và đem dạy chữ ấy cho trẻ con. Kẻ nào chưa biết mà muốn học thì cứ dạy chữ Bụt, miễn là họ chịu học. Hơn nửa năm nay ta đã ngẫm rồi, chủ tướng có ý muốn dân trong vùng không dùng Hán tự nữa, mà sẽ dùng loại chữ riêng.
-Thật khó, bao đời nay chúng ta đều viết thứ chữ của Hoa quốc.
-Đúng. Miêu công tử, thay đổi một triều đại xưa nay đều do kẻ mạnh đứng đầu lập ra, dân đen nào có biết được gì. Ai làm vua cũng vậy, ai làm quan cũng thế, dân đen đâu có hay, nhưng ở đây lại khác đấy.
-Khác ra sao, mong tiên sinh chỉ giáo.
-Chủ tướng dựng nghiệp lấy dân làm gốc, như người ta làm nhà cần có móng vững chắc, càng dựng cao thì móng càng phải sâu vậy.
Như Miêu đã biết, mấy làng gần doanh trại như Đường Vỹ, Long Ngô Động giờ đây kẻ lạ đến dò la rất khó. Người làng ấy không nhận bổng lộc gì từ Thiên Đức quân, mà Thiên Đức quân cũng chẳng ép uổng dân phải làm gì cho họ. Thế nhưng, nếu dân cần làm những việc như cấy hái, cày bừa, lợp mái nhà... thì tự khắc Thiên Đức quân sẽ đến giúp một tay rồi lặng lẽ trở về. Mời ăn họ cũng không dùng, dân cho thứ gì họ cũng không nhận. Nếu muốn biếu quân lính củ sắn, túi ngô thì cứ đem thẳng vào doanh trại.
-Nếu quả như có việc ấy thì… Siêu Loại sẽ sớm không còn của Lý Lệnh công nữa.
-Miêu công tử hãy nghĩ đến đất Vạn Xuân này rồi sẽ là của Thiên Đức, có khi họ chẳng cần tiến chiếm mà dân tự theo về. Bên Thiên Gia Bảo Hựu mấy ngày gần đây lưu dân kéo đến xin nương nhờ có đến hàng trăm người. Công tử đã là người của Thiên Đức, ta cũng chẳng giấu giếm gì, với hiểu biết của ta thì Thiên Gia Bảo Hựu là cây cao đón gió. Người nơi khác chỉ biết đến cây cao chứ chưa biết dưới tán cây ấy mới thực sự đáng sợ đến mức nào.
Thông kể cho Miêu nghe những chuyện mình đã trải qua, tận mắt thấy ba trăm binh sĩ bị hạ gục trong chớp mắt. Đến chuyện Trương Lôi theo về cũng do tự nguyện, sau nữa là đến bọn Lạc Thổ.
-Còn cô Duệ nào ta chưa gặp, tiên sinh có biết cô ấy không?
-Nữ tử ấy mười chín tuổi đã nắm giữ tài lực của Thiên Đức. Cô ấy không còn cha mẹ, là một tài nữ thực thụ, chứ không phải vì chủ tướng tin yêu mà giữ chức vụ đó. Nói về tài văn chương, hồi ta mới gia nhập, có được cô ấy hướng dẫn, cũng trò chuyện nhiều và… đó là một cô gái không thể xem thường, trí nhớ của cô ấy thật sự đáng nể.
-Chẳng giấu gì tiên sinh, thực lòng mà nói, ta vẫn chưa biết mình sẽ làm việc gì trong quân.
-Công tử cứ luôn chân luôn tay, đầu óc luôn suy nghĩ, tự khắc sẽ phát huy được sở trường của công tử. Như chủ tướng đã nói với công tử, ấy là chủ tướng biết dùng người. Ta tin điều đó.
Chương giới thiệu Miêu với Uyển Như và Duệ. Miêu nhận ra Duệ là cô gái năm trước đến nhà chàng trong đêm cùng chủ tướng. Ngoài dung mạo xinh đẹp, Duệ ăn nói vô cùng lưu loát. Việc Duệ đi sứ thành công thật sự khiến đấng nam nhi như Miêu phải có phần nể phục. Còn Uyển Như, Miêu ngờ ngợ, nhưng khi được giới thiệu kỹ hơn, chàng mới nhớ ra Uyển Như có làm ăn với cha mình.
-Nữ nhân đã đại công c��o thành, giờ đến lượt chúng ta nhỉ? - Chương nói. - Một là đón tiếp sứ giả, hai là đón dân chúng. Hai việc này ta giao cho cậu Miêu.
-Thưa chủ tướng, tôi là người mới đến, trước sau chưa rõ sự tình, e rằng sẽ làm hỏng đại sự.
-Cậu đến từ tối hôm kia mà còn tính là mới sao? - Chương xua tay. - Ta giao cho cậu tiếp sứ, Duệ sẽ giúp cậu. Từ nay, cậu sẽ là chủ tướng của Thiên Đức quân.
-S… sao ạ? Tôi chưa hiểu ý của chủ tướng.
-Ta đây chữ nghĩa không rành, cậu cũng trạc tuổi ta, giả làm ta thì có gì là khó chứ. Sứ giả của Vũ Ninh vương, như Duệ đã nói, hắn tên Nhật Hiệu. Cậu nên gặp ông Thông hỏi rõ mọi chuyện về hắn. Đây là nhiệm vụ đầu tiên ta giao cho cậu.
-Chủ tướng, thật là tôi chưa tự tin.
-Có gì mà không tự tin? Cậu là con nhà thương nhân, chữ nghĩa cũng giỏi, lại hoạt ngôn. Giờ cậu là chủ tướng Thiên Đức, muốn nói sao thì nói, làm gì thì cứ làm. Chúng ta cần 750 nén bạc và 100 hộc lương. Bọn họ sai sứ đến đây chắc chắn là không chịu con số ấy rồi, cậu là con ông Cả Lụa, ít nhiều cũng biết làm ăn chứ hả?
-Thưa…
Miêu có phần lúng túng, xưa nay chàng hiếm khi để tâm đến chuyện buôn bán của cha mình. Dường như đoán được điều này, Chương nói với Uyển Như và Duệ:
-Tiểu thư Uyển Như giúp cậu Miêu cách mặc cả, Duệ nói rõ mong muốn của chúng ta. Phần còn lại đều do cậu Miêu thể hiện, việc này ta giao cho ba người.
Mới gia nhập Thiên Đức được ba ngày mà đã được giao nhiệm vụ làm chủ tướng, Miêu không thể nào tưởng tượng nổi.
-Anh Miêu đừng có lo, bọn em sẽ giúp đỡ anh. - Duệ nói.
-Việc đón gia quyến sang sông thế nào cũng do cậu Miêu bàn với Duệ và tiểu thư Uyển Như đây nhé. Bàn xong thì nói với ta. Ta chỉ nhắc, khi bàn thảo nhớ lưu ý kẻ gian trà trộn trong gia quyến. Mấy ông già bên bờ Bắc không dễ cho chúng ta bỡn cợt đâu, nên phải tính toán cho thật kỹ vào.
Miêu ở lại với hai cô gái nhưng phong thái công tử của chàng đã biến mất tự khi nào không hay. Duệ lại cho người mời Thông đến để bàn đại sự. Ban đầu Miêu vẫn còn thiếu tự tin, nhưng dần dà, nhờ sự động viên của Uyển Như, Duệ và Thông, chàng cảm thấy khá hơn nhiều.
Cả bốn thống nhất rằng mỗi tháng cần 125 nén bạc để trả lương, nên phải đòi phân nửa số đó, tức là số bạc đủ để trả lương ba tháng cho binh sĩ. Gạo 100 hộc có thể đổi thành ngũ cốc, không nhất thiết phải là gạo, vì tới đây gần ba nghìn dân sẽ sang sinh sống, nên lương thực đa dạng sẽ quan trọng hơn.
Để đón người sang sông mà lại phải loại bỏ kẻ gian trà trộn, Miêu bảo rằng trẻ nhỏ không biết nói dối, chi bằng cứ đưa trẻ nhỏ sang trước gặp cha anh chúng. Kế đó, người lớn tuổi và phụ nữ cùng trẻ sơ sinh sẽ đi lượt sau cùng.
Miêu và Thông gặp Chương trình bày ý định, Chương liền đồng ý và giao cho Thông chủ trì việc đón dân, còn Miêu thì giúp sức. Thiên Bình và Duệ sẽ gặp trưởng làng, trưởng tộc trong Thiên Đức hội để nhờ giúp sức. Binh sĩ Thiên Đức sẽ lo đảm bảo trật tự và đoàn tụ với gia quyến. Uyển Như thì lo việc đưa người.
-Thưa chủ tướng, dân bên ấy sang sẽ tạm thời ở đâu ạ?
Miêu hỏi, Chương đáp rằng: -Chúng ta sẽ lập ngay ba làng sát chân núi Linh Sơn. Sứ giả sang đây ngoài việc thương lượng còn dò la quân tình. Ngay chiều nay, ba phần tư Thiên Đức quân sẽ rời doanh trại đi dựng làng ngay lập tức.
-Còn y phục tiếp sứ giả, chủ tướng có chủ ý nào không?
-Cậu tuấn tú thế này, cứ vận trang phục đẹp là được. Mà này, chủ tướng cần phải tỏ ra hống hách một chút, cần thì cứ đập bàn nói lớn cũng chẳng sao đâu. Ta không cần cậu giữ hình tượng, vì thú thực mà nói… - Chương cười đầy ngụ ý. - Ta muốn bọn họ đánh giá thấp chúng ta. Chúng ta chỉ là một đám ô hợp, một đội kiêu binh.
Miêu và Thông trở về doanh trại, Thông nói: -Thấy chưa? Bây giờ công tử còn lo gì thiếu việc làm nữa chứ.
-Ta vẫn thấy lo lắm.
-Có bao nhiêu người ở quanh đây, đây là nhà của chúng ta, công tử sợ gì Nhật Hiệu. Hắn là kẻ có tài nhưng lại cao ngạo, lại có chút danh tiếng. Đây chính là cơ hội để công tử thể hiện đấy.
Hai ngày sau đó, Miêu lo đủ thứ chuyện, hỏi đủ người vì không muốn có bất kỳ sơ suất nào. Tạm thời, Miêu sẽ là Mạc Văn Chương! Một cái tên nghe khá… văn thơ.
Mọi quyền sở hữu với nội dung chuyển ngữ này đều thuộc về truyen.free.