Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Vãn Thiền - Chương 20

Ánh dương hôm nay khá chói chang. Dãy núi và hàng cây ngoài trấn rực rỡ lấp lánh dưới ánh nắng, khiến nam tử cường tráng đang tựa đầu lên phiến đá uống rượu càng thêm nổi bật lạ thường.

Từ trong trấn bước ra, Yến Hạ vừa liếc mắt đã thấy người này. Hắn trông giống một tên nát rượu đầu óc mơ màng nằm giữa đống vò rượu ngổn ngang, nhưng lại không hề lôi th��i, luộm thuộm như những kẻ say rượu khác. Hắn say đến hai mắt lờ đờ, tay gối sau gáy, tựa hồ đã chìm vào giấc ngủ.

Yến Hạ không biết hắn là ai, cũng không rõ hắn nằm ở đây rốt cuộc để làm gì, song nàng lại để ý thấy bên hông hắn giắt một thanh loan đao.

Bất kể hắn là ai, sau chuyện Quỷ Môn, Yến Hạ càng thêm đề cao cảnh giác, không muốn rước thêm bất kỳ phiền phức nào nữa.

Nàng nhìn người nọ từ xa một lúc, rồi cầm túi đồ trên tay, cố gắng đi tránh xa người đó nhất có thể.

Nhưng cho dù nàng có muốn tránh thì phiền phức vẫn cứ tự tìm đến. Trong lúc Yến Hạ vừa lướt nhanh qua đó, chuẩn bị rẽ vào sơn đạo phía trước, thì kẻ đang nhắm mắt nằm kia bỗng cất tiếng, giọng điệu lười nhác hỏi: "Tiểu nha đầu, ngươi quen Yến Lan Đình à?"

Bất chợt nghe tên cha lớn, Yến Hạ khựng bước, không rõ địch hay bạn, bất giác trở nên cảnh giác. Nàng vờ như không nghe thấy, tiếp tục bước về phía trước, nhưng sau đó nghe thấy tiếng vò rượu lăn loảng xoảng trên mặt đất. Không lâu sau, nam tử đó đã tiến về phía nàng, ngáp một cái, giọng thú vị nói: "Rõ ràng là ngươi có quen Yến Lan Đình, ngươi chạy cái gì?"

Yến Hạ mím môi quay đầu lại, kẻ đó đã đứng trước mặt nàng. Bấy giờ Yến Hạ mới nhìn rõ gương mặt hắn. Người này không còn trẻ nữa, mặt mày râu ria xồm xoàm, làn da ngăm đen, khuôn mặt góc cạnh, trông giống người dị vực.

Dưới cái nhìn dò xét của Yến Hạ, người đó cười nói: "Ta tên Tuân Chu."

Mấy hôm trước gặp bọn người Quỷ Môn, kẻ nào kẻ nấy lạnh lùng, hễ gặp là ra tay ngay lập tức. Ngược lại, người trước mặt này lại khá khách khí. Yến Hạ do dự, đành dừng bước.

Hắn hẳn không phải kẻ ác, hoặc ít nhất là tạm thời chưa có địch ý.

Yến Hạ bán tín bán nghi nhìn hắn nhưng không nói gì. Mùi rượu nồng nặc từ người kẻ này xộc tới, khiến Yến Hạ bất giác lùi lại hai bước, tránh xa hắn một chút.

Tuân Chu cười sảng khoái, phất tay cười nói: "Tiểu cô nương chắc không biết uống rượu rồi nhỉ?"

Yến Hạ lắc đầu.

"Rượu là một thứ rất tốt đó, lúc nào rảnh uống thử xem." Tuân Chu liếc nhìn mấy vò rượu lăn lóc d��ới phiến đá hắn vừa nằm, ánh mắt hiện rõ vẻ tiếc nuối. Yến Hạ không có tâm trạng để bàn chuyện uống rượu với hắn, nàng bận tâm hơn đến mục đích của kẻ này.

Im lặng hồi lâu, Yến Hạ khẽ hỏi: "Sao ngươi nghĩ rằng ta quen Yến Lan Đình?"

"Dễ ợt, bởi vì trên người ngươi có một thứ giống với Yến Lan Đình."

Yến Hạ ngẩn ra: "Thứ gì?"

"Sức mạnh." Tuân Chu giải thích với vẻ thích thú, hắn cảm thấy dáng vẻ đầy phòng bị của Yến Hạ thật là thú vị.

Yến Hạ không hiểu vì sao hắn lại nói trên người nàng có sức mạnh giống cha lớn, nhưng giờ cha lớn không còn ở đây, kẻ này muốn tìm cũng khó mà gặp được. Lại thấy hắn không có địch ý, nên Yến Hạ cũng bớt căng thẳng đôi chút, dù vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng cảnh giác. Nàng ngẩng đầu hỏi: "Ngươi đang đợi cha lớn sao?"

Xem ra hắn không biết chuyện xảy ra ở Nam Hà trấn hôm qua.

Quả nhiên, Tuân Chu không biết chuyện, hắn gật đầu đáp: "Đúng vậy."

Yến Hạ vẫn cảm thấy nghi ngờ. Người này nói muốn tìm người, nhưng vì sao lại đợi ở đây mà không vào trấn? Nếu không, sao hắn lại không biết những chuyện đã xảy ra trong trấn?

Tuân Chu nhìn ra vẻ nghi ngờ của Yến Hạ. Hắn sờ túi rượu đeo bên hông, lắc lắc vài cái rồi mới sực nhớ rượu đã cạn từ lúc nào. Hắn đành buông tay, nhún vai, nói: "Bởi vì trong trấn có một tên rất lợi hại, ta không dám đi chọc hắn, chỉ còn cách ngồi đây chờ."

Tuân Chu trông không giống kẻ yếu đuối, cũng chẳng giống kẻ nhát gan. Yến Hạ nghi hoặc hỏi: "Người đó là ai?"

Tuân Chu ngoái đầu nhìn Nam Hà trấn xa xa, đưa ngón tay lên miệng, ra vẻ thần bí cười nói: "Không thể nói."

Thấy đối phương không muốn nói, Yến Hạ cũng không truy vấn thêm. Nàng chuyển sang hỏi chuyện khác: "Ngươi không sợ ta không đi ra sao?"

Tuân Chu nhướng mày cười: "Vậy ta chờ tới khi nào ngươi chịu đi ra mới thôi."

Yến Hạ liếc hắn một cái, rồi hỏi tiếp: "Ngươi quen Yến Lan Đình? Ngươi tìm y làm gì?"

"Yến Lan Đình…" Tuân Chu suy tư giây lát, rồi cười nói: "Không hẳn là quen thân, nhưng ta có vài chuyện muốn nhờ hắn giúp. Trước kia hắn là bạn của lão gia nhà ta, sau này xảy ra chút chuyện nên mất liên lạc. Dạo gần đây ta mới nghe tin tức của hắn nên lập tức lên đường ngay. Ta đoán hắn sắp gặp phiền phức, ta có thể giúp hắn giải quyết, đổi lại hắn giúp ta một chuyện. Công bằng lắm chứ?"

Nghe vậy, vẻ mặt Yến Hạ trở nên ảm đạm, lắc đầu nói: "Trễ rồi."

Tuân Chu nghe rất rõ ràng. Hắn khựng lại, nét mặt nghiêm nghị, hỏi: "Có ý gì?"

Chuyện đã xảy ra rồi, nói với Tuân Chu cũng không sao cả. Yến Hạ cụp mắt, nói: "Hôm qua có rất nhiều người của Quỷ Môn đến Nam Hà trấn muốn đối phó các cha mẹ nuôi. Cha lớn vì ứng phó bọn chúng mà mở trận… Các cha mẹ nuôi và đám người Quỷ Môn… giờ đều đã biến mất cả rồi."

"Biến mất?" Tuân Chu không hề ngờ tới kết cục này. Hắn nhìn Yến Hạ, vẻ mặt càng thêm lo âu: "Rốt cuộc có chuyện gì?"

Yến Hạ nhận ra phản ứng của Tuân Chu không giống giả vờ nên độ tin tưởng dành cho hắn càng tăng lên mấy phần. Nàng ép mình bình tĩnh, không để bản thân chìm vào bi thương, rồi từ từ kể lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Tuân Chu nghiêm túc nghe Yến Hạ kể. Đầu mày hắn nhíu thành hình chữ "Xuyên", sau khi nghe Yến Hạ kể chuyện Yến Lan Đình mở Xích Phượng Thần Ẩn trận cuốn bay tất cả, hắn im lặng một lúc, rồi thở dài nói: "Không ngờ Quỷ Môn lại đi tới bước này. Yến Lan Đình lại dùng cách này, hẳn là đã không còn đường lui nữa… Haizz, xem ra ta đã đến trễ rồi."

Nhớ lại những chuyện xảy ra khi đó, Yến Hạ khó khăn lắm mới dẹp yên được tâm tình hỗn loạn của mình. Nàng im lặng một lát, rồi nói tiếp: "Cho nên dù ngươi muốn tìm cha lớn giúp chuyện gì, y cũng không thể giúp ngươi được nữa."

Tuân Chu nghe Yến Hạ nói vậy, hắn nén một tiếng thở dài, cúi đầu nhìn tiểu cô nương trước mặt. Bấy giờ mới phát hiện nàng đang xách một túi hành lý nhỏ, dường như muốn đi xa.

"Ngươi muốn đi đâu?" Tuân Chu hỏi.

Yến Hạ nhìn con đường núi ngoài trấn, không chút do dự nói: "Ta muốn đi tìm họ."

"Thiền chúng?"

Tuân Chu hỏi: "Ngươi biết bọn họ ở đâu không?"

Yến Hạ lắc đầu: "Không biết."

Cứ tưởng Tuân Chu sẽ lên tiếng khuyên can nàng, ai dè nghe vậy, ánh mắt Tuân Chu lại sáng lên, nói: "Nếu đã vậy, chi bằng để ta giúp ngươi tìm người?"

Dù nói phải rời Nam Hà trấn đi tìm người, nhưng Yến Hạ không có chút đầu mối nào, ngay cả bản thân nàng lúc nói ra những lời này cũng không biết con đường phía trước sẽ ra sao. Nhưng giờ đây, mọi thứ đột nhiên có biến chuyển. Yến Hạ hỏi: "... Ngư��i giúp ta sao?"

"Đúng vậy, ta giúp ngươi." Tuân Chu nhanh chóng gật đầu, giải thích: "Một tiểu cô nương như ngươi muốn đi tìm người, thiên hạ rộng lớn thế này, biết tìm ở đâu? Ta có vài người có thể dùng được, có thể giúp ngươi điều tra một chút. Với lại, cho dù không phải vì ngươi, nể mặt Yến Lan Đình và Thiền chúng, ta cũng sẽ giúp một tay. Nếu ngươi tin tưởng, cứ để ta giúp ngươi tìm người."

Lúc trước, khi Quỷ Môn xuất hiện, bọn người Bích Nhãn gọi các cha mẹ nuôi của nàng là Thiền chúng. Yến Hạ cũng từng trông thấy đồ án vẽ Thiền trên vách tường trong trấn. Nàng nhớ mình từng hỏi cha nhỏ Thiền rốt cuộc là gì, và lúc đó cha nhỏ đã nói Thiền chính là bọn họ.

Bọn họ mà cha nhỏ nói, có lẽ là bốn người cha mẹ nuôi của nàng.

Nhưng hai chữ "Thiền chúng" đại diện cho điều gì thì Yến Hạ vẫn chưa biết. Vì sao cái tên Yến Lan Đình có thể khiến Tuân Chu ra tay tương trợ đến mức này, tại sao Quỷ Môn lại kiêng dè y đến thế, Yến Hạ không biết.

Nghĩ đến đây, Yến Hạ hoàn hồn, hỏi Tuân Chu: "Ngươi thật sự giúp ta sao?"

Tuân Chu gật đầu nói: "Tất nhiên, nhưng mà trước đó ta cũng có chuyện muốn nhờ ngươi giúp."

"Ta?" Yến Hạ chẳng thể ngờ lời thỉnh cầu này lại dành cho mình, bởi nàng không thể nghĩ ra mình có thể giúp được việc gì.

Tuân Chu trông không giống đang nói đùa. Hắn nói: "Lần này ta tới đây là có một chuyện rất gấp cần Yến Lan Đình giúp đỡ, nhưng bây giờ Yến Lan Đình không còn ở đây, ta nghĩ người có thể giúp được e rằng chỉ có đệ tử Yến Lan Đình là ngươi thôi."

Yến Hạ lớn lên ở Nam Hà trấn, các cha mẹ nuôi dạy nàng học chữ, còn cha lớn thì dạy vẽ cho nàng từng chút một. Với Yến Hạ, viết chữ và vẽ tranh là chuyện thường ngày vẫn làm. Nhưng đến ngày vẽ ra bức Xích Phượng Thần Ẩn đồ trong viện và mở trận pháp, Yến Hạ mới thực sự hiểu ra cha lớn đã giao phó điều gì cho mình.

Đệ tử Yến Lan Đình, thân phận này là lần đầu tiên nghe người ta nói đấy.

Cho dù là vậy nàng vẫn hơi băn khoăn: "Không giống như ngươi nghĩ đâu, những thứ cha lớn biết, ta không hề biết…"

"Trên người ngươi có khí tức gi���ng với Yến Lan Đình, ta không nhận nhầm đâu." Tuân Chu lắc đầu, nói: "Ngươi có thể, chỉ là ngươi không biết thôi. Liệu có thể hay không, ngươi cứ thử rồi sẽ biết thôi, đúng không?"

Yến Hạ hơi ngẩn ra, không biết nói lời từ chối thế nào. Nàng do dự giây lát, cuối cùng gật đầu nói: "Được, ta đồng ý với ngươi."

Nghe lời hứa của Yến Hạ xong, Tuân Chu thở phào nhẹ nhõm, cười vỗ vai Yến Hạ: "Sự việc hơi phiền phức, chúng ta phải lập tức lên đường thôi. Nếu ngươi đã đồng ý rồi, vậy thì trên đường đi ta sẽ nói cụ thể với ngươi."

Yến Hạ đồng ý. Tuân Chu quay người nhặt những vò rượu và thanh đao của mình lên, sau đó cười nói: "Đi thôi."

Nhưng Yến Hạ còn chưa kịp đáp lại, Tuân Chu bỗng khựng lại, nhìn về phía con đường ra khỏi trấn. Vừa nãy còn đang nói chuyện vui vẻ, giờ đây không hiểu sao hắn lại như bị thứ gì nhập, nụ cười bỗng chốc tan biến. Hắn đứng ngẩn người, như nghĩ đến điều gì đó cực kỳ đáng sợ, lẩm bẩm than thở, rồi lắc đầu cười khổ: "Không phải khéo đến mức gặp được thật đấy chứ?"

Yến Hạ không hiểu hắn nói gì bèn thấp giọng hỏi: "Khéo cái gì?"

Tuân Chu liếc Yến Hạ một cái, cười khổ, nói: "Ta đã nói rồi đó, nguyên nhân ta không dám vào trấn."

Yến Hạ hoang mang hỏi: "Là cái người mà ngươi bảo không thể nói tên đó sao?"

Nhắc đến người đó, Tuân Chu vội vàng phất tay cản Yến Hạ nói tiếp. Sau đó biểu cảm của hắn chợt đông cứng, nhìn về con đường vừa trông thấy ban nãy.

Theo tầm mắt hắn, hai bên con đường ấy mọc đầy cây cỏ. Đúng lúc tiết trời đẹp nhất mùa xuân, trăm hoa đua nở, cây cối đâm chồi nảy lộc, lá cây khẽ lay động trong gió.

Dưới tầm mắt của hai người, giữa màu xanh của cây lá, một bóng người nhẹ nhàng bước qua những chiếc lá rụng, từ từ tiến đến.

Nhìn rõ bóng người đang đi tới, nét mặt Yến Hạ và Tuân Chu biến đổi tức thì, nhưng mỗi người lại có một phản ứng khác nhau.

Giờ phút này Tuân Chu đến cả cười khổ cũng không cười nổi. Sắc mặt phức tạp, mang theo chút cảm xúc khó tả, nhìn người vừa xuất hiện. Hắn cúi đầu thở dài thườn thượt, dường như còn chút sợ hãi, nhưng lại không muốn để lộ sơ hở. Cuối cùng hắn đứng im không nhúc nhích.

Ngược lại, phản ứng của Yến Hạ lại bình thường hơn nhiều. Nàng nhìn người đi tới, vẻ kinh ngạc nhanh chóng biến thành vui mừng, nhưng nàng lại cố giấu đi. Nàng muốn bước lên trước, nhưng lại căng thẳng đến nỗi không dám. Chỉ cụp mắt nhìn bông hoa dại màu trắng dưới chân, nhỏ giọng hỏi: "Tô Khuynh công tử, sao… sao huynh lại ở đây?"

Thấy Tuân Chu bên cạnh đang đầy vẻ ngờ vực, nàng lắc đầu giải thích: "Ngươi không phải sợ đâu, đây là Tô Khuynh công tử, là…" Nàng do dự một lúc, không biết nên gọi Tô Khuynh là gì, nghĩ ngợi giây lát rồi đáp: "Là bạn của ta."

"..." Tuân Chu mở to mắt, cứ như vừa nghe một chuyện kinh dị tột độ.

Tiếc là Yến Hạ đang cúi đầu, không thấy gương mặt kinh hoàng của Tuân Chu.

Yến Hạ tiếp tục giải thích: "Tô Khuynh công tử là cầm sư ở tửu lầu trong trấn, là một người rất dịu dàng." Dứt lời, nàng không hiểu vì sao Tô Khuynh lại bất ngờ xuất hiện ở đây, nàng không khỏi ngẩng đầu, hỏi: "Tô Khuynh công tử?"

Nụ cười trên mặt Tô Khuynh vẫn ôn hòa như mọi khi. Hắn đưa tay nải đang cầm cho Yến Hạ, nói: "Lúc sáng không thấy Yến Hạ cô nương đâu, ta đoán cô nương hẳn đã rời đi rồi. Ta không giúp được gì nhiều, chỉ có thể chuẩn bị vài thứ cho cô mang theo."

Nói xong, hắn quay sang nhìn Tuân Chu đang đứng cạnh Yến Hạ: "Chỉ là không ngờ, lại gặp được cố nhân ở đây."

Độc giả có thể tìm đọc bản chuyển ngữ này tại truyen.free, nơi những câu chuyện luôn được chăm chút.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free