Giới thiệu
Sở Lâm Lang chưa từng nghĩ đến việc hòa ly. Dẫu biết rằng, trong mắt thế nhân, nàng xuất thân hèn mọn, kiến thức nông cạn, chỉ như chim sẻ may mắn đậu cành cao, làm sao xứng với vị tân quý trọng thần phong lưu phóng khoáng nọ. Đã gắng sức trèo cao, lại trải bao tủi cực, lẽ nào nàng lại cam tâm buông bỏ? Đến nay, nàng đã ở Chu gia tám năm, một mực nâng đỡ phu quân dùi mài kinh sử, trở th��nh hiền thê lương mẫu tận tâm. Phu quân trẻ tuổi đầy triển vọng, cùng nàng phu thê thuận hòa, tiền đồ xán lạn. Dưới gối có một nữ nhi bảy tuổi, thông minh lanh lợi, vô cùng đáng yêu. Mẫu thân chồng lại là bậc trưởng giả, khoan dung nhân hậu; thiếp thất trong phủ cũng đều kính trọng nàng – vị chính thê này, khiến cả trên dưới phủ đệ đều hòa thuận vui vẻ. Thế nhưng, chỉ Sở Lâm Lang mới tường tận, tất cả những điều ấy đều là giả dối! Vào ngày sinh thần hai mươi tư tuổi, giữa trời tuyết trắng xóa, Sở Lâm Lang cầm tờ hưu thư, mặc cho phu quân buông lời mỉa mai "Ngươi đừng hòng khóc lóc quay lại cầu xin ta", nàng cô độc rời khỏi Chu gia – nơi mình đã gắn bó tám năm ròng. Khi nàng đang lặng lẽ gieo quẻ mai rùa trong xe ngựa, muốn hỏi về tương lai mịt mờ, thì màn xe bất chợt bị người vén lên. Nàng kinh ngạc nhìn thấy vị “nịnh thần” quyền khuynh triều dã, cũng là kẻ có tư thù sâu sắc với nàng – Thái úy đương triều Tư Đồ Thịnh, đang cưỡi ngựa song hành bên cạnh nàng giữa trời tuyết phủ. Sở Lâm Lang hít sâu một hơi: Kẻ này thù dai đến vậy sao? Hay cố ý đến đây để xem nàng chật vật khốn cùng? Nàng nào hay, Tư Đồ Thịnh đã chờ ngày này từ rất lâu rồi…