Thiện Ác Bất Phân - Chapter 93: Trở về
Khi ánh bình minh yếu ớt len lỏi qua những lỗ thủng trên mái ngói của ngôi miếu hoang, Giang Tử Kiều và Lão Mã đã rời đi từ lúc nào, chỉ còn lại cặp nam nữ kỳ lạ giữa sự tĩnh lặng và hơi ẩm lạnh lẽo sau cơn mưa đêm. Tiếng ngáy của Mã Đại Đao vẫn vang lên đều đều, phá tan sự yên tĩnh của buổi sớm mai.
Hồng Đào khẽ cựa mình tỉnh giấc trên nền đất lạnh. Nàng cảm thấy cơ thể có chút ê ẩm nhưng lại tràn đầy một sự thỏa mãn kỳ lạ sau đêm hoan lạc cuồng nhiệt với người đàn ông xa lạ kia. Nàng liếc nhìn gã chồng trời đánh vẫn đang ngủ say như chết bên cạnh, một nụ cười khinh bỉ khẽ nở trên đôi môi sưng mọng. Đúng là đồ vô dụng!
Nàng chậm rãi ngồi dậy, chiếc váy lụa hồng đào ướt sũng đêm qua giờ đã hơi khô lại nhưng vẫn dính chặt lấy cơ thể, tôn lên những đường cong chết người. Nàng đưa tay vuốt lại mái tóc đen dài còn hơi ẩm, rồi ánh mắt sắc sảo liếc nhanh ra cửa miếu, nơi Tử Kiều và Lão Mã đã biến mất.
"Tên này thật thú vị..." Nàng lẩm bẩm cái tên đó, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại cuộc mây mưa đêm qua. Thư sinh nho nhã, trông có vẻ yếu đuối vậy mà trên giường lại mạnh mẽ, cuồng bạo đến không ngờ. Kỹ năng của hắn, sự chiếm đoạt của hắn... mang lại cho nàng một khoái cảm hoàn toàn khác lạ so với sự thô kệch của Mã Đại Đao. Hắn ta thú vị hơn nhiều! Lại còn có vẻ là người có thân phận không tầm thường. "Chậc, bỏ lỡ một con mồi ngon rồi," nàng tặc lưỡi tiếc nuối, nhưng rồi cũng nhanh chóng gạt đi. Duyên phận giang hồ, bèo nước gặp nhau, có lẽ chỉ đến thế mà thôi.
Nàng quay sang nhìn gã to con ngáy khò khò, cơn bực mình lại dâng lên. Nàng đưa chân, không thương tiếc đạp mạnh vào người Mã Đại Đao một cái.
"Dậy! Dậy mau! Ngủ như heo chết vậy!"
Bị đạp bất ngờ, Mã Đại Đao giật bắn mình tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở lờ đờ vì men rượu còn chưa tan hết. "Hả... gì... gì vậy... Chủ tử?" Gã ngơ ngác nhìn Hồng Đào, theo thói quen gọi nàng bằng cái danh xưng đầy phục tùng.
"Dậy! Trời sáng đến nơi rồi còn ngủ!" Hồng Đào quát, giọng đầy vẻ uy quyền, hoàn toàn không giống người "nương tử" lúc trước.
Rồi nàng khẽ nhếch mép cười, một nụ cười đầy ma mị và ra lệnh. Nàng từ từ dạng hai chân ra, vén cao chiếc váy lụa đã hơi khô lên tận bụng, để lộ hoàn toàn vùng kín vẫn còn sưng đỏ và ướt át sau hai cuộc mây mưa liên tiếp đêm qua. Nơi đó phơi bày trần trụi dưới ánh sáng ban mai yếu ớt, mang một vẻ đẹp đầy nhục dục và mời gọi.
"Còn không mau lại đây 'thanh tẩy' cho ta?" Nàng hất hàm về phía hạ bộ của mình.
Mã Đại Đao mắt lập tức sáng rực lên khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Men rượu còn sót lại cùng với bản năng phục tùng khiến gã quên hết mọi thứ xung quanh. Gã vội vàng bò tới như một con chó trung thành, quỳ xuống giữa hai chân Hồng Đào.
"Dạ... dạ thưa chủ tử!"
Gã không một chút do dự, cúi đầu xuống, áp mặt vào nơi ấm nóng, ẩm ướt kia. Chiếc lưỡi thô ráp của gã bắt đầu một cách thành thạo công việc "thanh tẩy" đầy dâm mỹ. Gã liếm láp sạch sẽ những dấu vết còn sót lại của đêm qua, từ khe thịt sâu hút đến hai cánh môi sưng mọng, rồi tìm đến hạt châu nhỏ bé, ra sức bú mút, day ấn.
"Ưm... giỏi lắm..." Hồng Đào ngửa đầu ra sau, khẽ rên lên vì khoái cảm quen thuộc. Bàn tay nàng đưa lên vuốt ve mái tóc rối bù của gã đàn ông đang phục vụ mình, nhưng ánh mắt lại nhìn xa xăm về phía cửa miếu, nơi Tử Kiều đã biến mất.
"Hừm... Ngươi đúng là một kẻ thú vị... Không biết chúng ta có còn dịp gặp lại không nhỉ? Nếu gặp lại, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hoàn toàn khuất phục dưới váy ta..." Nàng thầm nghĩ, một nụ cười bí hiểm lại nở trên môi, trong khi bên dưới, Mã Đại Đao vẫn đang miệt mài phục vụ "chủ tử" của mình bằng miệng lưỡi một cách đầy thành kính và say mê.
Chiếc xe ngựa lăn bánh đều đều trên con đường mòn dẫn về Thạch Gia Thôn. Không khí bên trong thùng xe khá yên tĩnh. Tử Kiều ngồi đó, mắt nhắm hờ nhưng tâm trí lại đang vô cùng bận rộn. Hắn đang kiểm tra lại giao diện Hệ thống sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến.
"Cuối cùng cũng mở được Cửa Hàng!" Tử Kiều thầm reo lên trong lòng. Hắn vội vàng tập trung ý niệm vào mục [Cửa hàng].
Một giao diện ảo mới hiện ra, giống như một danh sách dài các vật phẩm và kỹ năng được chia thành nhiều mục khác nhau: Đan dược, Vũ khí, Công pháp, Kỹ năng đặc biệt, Vật phẩm hỗ trợ... Tuy nhiên, hầu hết các mục đều bị khóa hoặc hiển thị màu xám xịt, chỉ có một vài vật phẩm cấp thấp nhất là có thể mua được bằng Nghiệp Điểm.
[Cửa Hàng Hệ Thống (Cấp Sơ Khởi)]
??? ... (Nhiều mục khác bị khóa hoặc yêu cầu cấp độ/điểm số cao hơn)
"Ồ!" Tử Kiều không khỏi ngạc nhiên. Dù chỉ là cấp Sơ Khởi nhưng cũng có khá nhiều thứ hữu dụng. Đan dược thì khỏi nói, luôn cần thiết. Kỹ năng Trinh Sát có thể giúp hắn phát hiện nguy hiểm sớm hơn. Túi Trữ Vật thì quá tiện lợi cho việc mang theo đồ đạc hoặc cất giấu vật phẩm quan trọng.
Nhưng thứ khiến hắn chú ý nhất chính là [Công pháp nhập môn - Dẫn Khí Quyết (Phàm Nhân)]. Công pháp? Lẽ nào hệ thống này thực sự có thể giúp hắn tu luyện, trở nên mạnh mẽ hơn về mặt võ công hay thậm chí là... tu tiên? Mà thế giới này có tu tiên à?
Hắn nhìn lại trạng thái "Phàm Nhân" của mình. Có lẽ đây chính là con đường để thoát khỏi cảnh "tay trói gà không chặt" này. 500 Nghiệp Điểm, hắn hiện có 1050 điểm, hoàn toàn đủ khả năng mua.
Không một chút do dự, Tử Kiều lập tức chọn mua [Dẫn Khí Quyết].
[Xác nhận mua Công pháp nhập môn - Dẫn Khí Quyết (Phàm Nhân)? Tiêu hao 500 Nghiệp Điểm.]
"Xác nhận!"
[Mua thành công! Công pháp đã được ghi vào thức hải người chơi. Nghiệp Điểm còn lại: 550.]
Một luồng thông tin ấm áp nhưng phức tạp lập tức tràn vào não bộ Tử Kiều, bao gồm khẩu quyết, phương pháp vận hành khí tức cơ bản nhất, cách cảm nhận và dẫn dắt luồng "khí" yếu ớt trong cơ thể phàm nhân. Hắn cảm thấy như một cánh cửa mới vừa được mở ra, một con đường tu luyện đầy hứa hẹn nhưng cũng không kém phần gian nan.
"Xem ra, con đường sắp tới còn rất dài..." Tử Kiều thầm nghĩ, lòng tràn đầy hứng khởi và cả sự thận trọng. Hắn biết mình cần thời gian để tìm hiểu và luyện tập công pháp mới này.
Khi xe ngựa cuối cùng cũng về đến đầu Thạch Gia Thôn, trời đã về chiều. Tử Kiều dặn Lão Mã tìm một chỗ kín đáo trong trấn gần đó để nghỉ ngơi và chờ lệnh, không cần vào thôn để tránh gây chú ý không cần thiết. Lão Mã gật đầu tuân lệnh rồi đánh xe rời đi.
Một mình Tử Kiều lặng lẽ đi bộ về căn nhà tranh quen thuộc. Lòng hắn ngổn ngang cảm xúc khi nhìn thấy mái nhà tranh đơn sơ ẩn mình dưới bóng cây cổ thụ. Nơi đây chứa đựng quá nhiều kỷ niệm, từ những ngày đầu bỡ ngỡ trọng sinh, đến sự cưu mang của vợ chồng Đại Hùng, rồi những mối quan hệ phức tạp, tội lỗi với Lan Như Hương, Mị Kiều, Đông Tuyết...
Hắn về đến cổng nhà, thấy cửa chỉ khép hờ, bên trong không có tiếng động gì lạ. Có lẽ Mị Kiều đã ra ngoài hoặc đang ở nhà bên cạnh. Còn Lan Như Hương? Nàng đang ở đâu?
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào nhà. Bên trong vắng lặng. Hắn đi một vòng quanh gian nhà chính, rồi bước ra khoảng sân sau. Bất chợt, hắn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách và tiếng hát khe khẽ vọng lại từ khu nhà tắm nhỏ được dựng tạm bằng tre nứa ở góc vườn.
Là giọng của Lan Như Hương! Nàng đang tắm!
Trái tim Tử Kiều đập mạnh một cách bất thường. Hình ảnh nàng trong những lần "tai nạn" trước đây lại hiện về, đặc biệt là hình ảnh âm hộ tuyệt mỹ của nàng trong đêm say rượu ám ảnh hắn mãi không thôi. Khao khát được nhìn thấy nàng một lần nữa, được chiếm hữu nàng một cách trọn vẹn sau bao ngày xa cách và dồn nén, lại bùng lên dữ dội.
Hắn biết làm vậy là sai trái, là tội lỗi, nhưng dục vọng như một con thú hoang đã hoàn toàn chế ngự lý trí hắn lúc này. Hắn lặng lẽ tiến về phía nhà tắm, bước chân nhẹ như mèo.
Cánh cửa tre được đan khá sơ sài, lại còn bị khép hờ do nàng quên không cài chốt bên trong. Một khe hở vừa đủ để hắn có thể nhìn vào.
Tử Kiều nín thở, áp mắt vào khe cửa. Cảnh tượng bên trong khiến hơi thở hắn như ngừng lại, máu trong huyết quản sôi lên sùng sục.
Lan Như Hương đang đứng trong chiếc chậu gỗ lớn, quay lưng lại phía cửa. Nàng hoàn toàn trần trụi. Ánh nắng chiều xiên qua khe lá chiếu vào, hắt lên tấm lưng ong nuột nà, mịn màng những vệt sáng vàng óng. Mái tóc đen dài ướt sũng được búi cao gọn gàng, để lộ chiếc cổ cao trắng ngần và bờ vai tròn trịa, mềm mại.
Nàng đang dùng chiếc gáo dừa nhỏ múc nước ấm từ trong thùng gỗ bên cạnh dội lên cơ thể mình. Dòng nước ấm chảy tràn xuống tấm lưng thon thả, lướt qua vòng eo con kiến rồi len lỏi xuống cặp mông tròn trịa, căng đầy, trắng nõn một cách hoàn hảo.
Khe mông sâu hút ẩn hiện sau làn nước trong veo đầy mời gọi.
Nàng khe khẽ hát một điệu hát dân gian quen thuộc, giọng hát trong trẻo, dịu dàng vang vọng trong không gian tĩnh lặng, càng làm tăng thêm vẻ đẹp thanh khiết nhưng cũng đầy quyến rũ của nàng lúc này.
Rồi nàng từ từ xoay người lại để kỳ cọ phần ngực và bụng. Tử Kiều nín thở, tim đập như trống trận. Hắn cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng trọn vẹn vẻ đẹp của nàng.
Đôi gò bồng đảo không quá lớn nhưng lại vô cùng cân đối, tròn trịa và săn chắc, đầu vú hồng hào thanh tú khẽ run rẩy dưới làn nước ấm. Vùng bụng phẳng lì, mịn màng với chiếc rốn nhỏ xinh xắn. Và rồi, ánh mắt hắn lại dừng lại ở nơi bí ẩn nhất, nơi mà hắn đã khao khát được nhìn ngắm từ lâu.
Âm hộ của nàng, sau bao ngày xa cách, dường như càng thêm phần căng mọng, quyến rũ. Lớp lông tơ đen nhánh được cắt tỉa gọn gàng ôm lấy gò mu nhỏ nhắn. Hai cánh môi lớn hồng hào khép hờ, ẩn giấu khe thịt sâu hút đầy mê hoặc. Vài giọt nước còn vương lại nơi đó, long lanh như những viên ngọc quý.
Vẻ đẹp vừa e ấp, dịu dàng lại vừa tràn đầy sức sống nữ tính này khiến Tử Kiều không thể kiềm chế được nữa. Dục vọng đã lên đến đỉnh điểm. Hắn muốn nàng! Hắn phải có được nàng ngay lúc này!
Không còn suy nghĩ gì thêm, hắn nhẹ nhàng đẩy mạnh cánh cửa tre đang khép hờ.
"Két!" Tiếng cửa kêu lên khiến Lan Như Hương giật bắn mình quay lại.
Thấy Tử Kiều đột ngột xuất hiện ngay cửa nhà tắm, lại còn trong tình trạng nàng đang hoàn toàn trần trụi, Lan Như Hương kinh hoàng hét lên một tiếng thất thanh: "Á! Tử... Tử Kiều đệ! Sao... sao đệ lại...?"
Nàng vội vàng lấy hai tay che đi phần ngực và hạ bộ, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và sợ hãi tột độ. Nàng theo phản xạ lùi lại, nhưng không gian nhà tắm quá chật hẹp.
Tử Kiều không nói gì, chỉ bước nhanh vào trong, ánh mắt nóng rực như lửa nhìn bao quát thân thể ngọc ngà đang run rẩy của nàng. Hắn đóng sầm cánh cửa tre lại phía sau.
"Đệ... đệ ra ngoài đi... làm ơn..." Lan Như Hương lắp bắp van xin, nước mắt bắt đầu lưng tròng. Nàng thực sự sợ hãi trước ánh mắt đầy chiếm hữu và dục vọng của hắn lúc này.
Nhưng Tử Kiều nào còn nghe thấy gì nữa. Ham muốn chiếm đoạt người phụ nữ mà hắn đã nhung nhớ bấy lâu nay đã hoàn toàn che mờ lý trí. Hắn bước tới, kéo mạnh hai tay đang che chắn của nàng ra.
"Tẩu tử..." Hắn gọi tên nàng, giọng khàn đặc vì ham muốn. "Sau bao ngày xa cách... đệ nhớ tẩu lắm..."
Rồi hắn cúi xuống, áp môi mình lên đôi môi mềm mại đang run rẩy của nàng. Nụ hôn của hắn đầy mãnh liệt và chiếm đoạt, không cho nàng cơ hội kháng cự.
Hắn ôm chặt lấy thân hình trần trụi, ấm áp của nàng vào lòng, cảm nhận sự mềm mại, đàn hồi tuyệt vời đang cọ sát vào cơ thể mình. Bàn tay hắn bắt đầu tự do khám phá khắp cơ thể nàng.
Hắn xoa nắn đôi gò bồng đảo, vê nhẹ đầu vú khiến nàng khẽ rên lên. Hắn vuốt ve tấm lưng ong, lần mò xuống cặp mông căng tròn, bóp mạnh.
"Đừng... Tử Kiều... chúng ta không thể..." Lan Như Hương cố gắng đẩy hắn ra, nhưng sức lực yếu ớt của nàng chỉ như muối bỏ bể.
Tử Kiều nhấc bổng nàng ra khỏi chậu nước, đặt nàng đứng dựa vào vách tre ẩm ướt. Hắn quỳ xuống trước mặt nàng, nhìn chăm chú vào đóa hoa bí ẩn đang run rẩy vì sợ hãi và kích thích.
"Đệ nhớ cả hương vị này nữa..." Hắn thì thầm, rồi không một chút do dự, cúi đầu xuống, áp môi lưỡi mình vào đó.
"Khônggggg...!" Lan Như Hương hét lên trong tuyệt vọng khi cảm nhận chiếc lưỡi ấm nóng của hắn bắt đầu liếm láp, mơn trớn nơi nhạy cảm nhất của mình. Sự xấu hổ và khoái cảm tội lỗi lại một lần nữa xâm chiếm lấy nàng.
Tử Kiều say sưa bú liếm âm đạo nàng, hút lấy mật ngọt đang tuôn chảy, tận hưởng tiếng rên rỉ ngày càng lớn và mất kiểm soát của nàng. Hắn biết, nàng đã hoàn toàn thuộc về hắn.
Sau một hồi giày vò nàng bằng miệng lưỡi, hắn mới ngẩng lên, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt nhưng cũng đỏ bừng vì dục vọng của nàng. Hắn kéo quần mình xuống, để lộ dương vật đã cương cứng cực đại.
Hắn tách chân nàng ra, rồi nhắm thẳng vào cửa huyệt đang rộng mở mời gọi, thúc mạnh một cái.
"Á...aaaaa...!" Lan Như Hương hét lên một tiếng cuối cùng trước khi hoàn toàn bị nhấn chìm trong cơn sóng tình cuồng nhiệt và tội lỗi...
Cuộc giao hoan diễn ra ngay trong nhà tắm chật hẹp, ẩm ướt, giữa tiếng nước chảy và tiếng thở dốc, rên rỉ không ngừng. Tử Kiều như con thú hoang được giải thoát, điên cuồng chiếm đoạt thân thể người phụ nữ mà hắn đã khao khát sao bao ngày. Lan Như Hương thì hoàn toàn buông xuôi, mặc cho hắn dày vò, chỉ biết bám chặt lấy hắn như một điểm tựa duy nhất trong cơn bão tình ái và tội lỗi này.
[Hệ thống vang lên: Hoàn thành giao hợp với Lan Như Hương. Điểm Ác +50 (Hành vi cưỡng ép/lợi dụng tình thế?). Điểm Ác hiện tại: 961.]
[Cảnh báo Tâm Ma gia tăng!]