Thiện Ác Bất Phân - Chapter 89: Đóa thanh liên
Màn đêm phủ xuống Thạch Thành tựa như tấm vải liệm, dày đặc và tĩnh lặng đến rợn người. Bên trong Liên Hoa Các, ánh nến lung linh không đủ sức xua tan đi cái lạnh lẽo và bầu không khí căng như dây đàn. Liễu Thanh Liên ngồi trước gương đồng, nhưng nàng không nhìn vào hình ảnh phản chiếu tuyệt mỹ của mình. Đôi mắt đẹp tựa hồ thu giờ đây chỉ còn lại sự giá băng và một quyết tâm sắt đá. Đêm nay, tất cả sẽ kết thúc. Mối thù nhà, nỗi nhục nhã, tất cả sẽ được rửa sạch bằng máu của kẻ thù.
Nàng nhớ lại kế hoạch đã bàn bạc kỹ lưỡng với Giang Tử Kiều. Canh tư đêm nay, khi lão cáo già Dương Anh say giấc nhất, nàng phải lấy được chiếc chìa khóa thư phòng, nơi cất giấu bằng chứng tội ác của lão. Nàng biết nhiệm vụ này nguy hiểm đến nhường nào. Dương Anh vốn đa nghi, lại thêm sự việc của Lâm Trường hôm trước, lão ta chắc chắn sẽ đề phòng nàng hơn gấp bội. Nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác.
Nàng chậm rãi đứng dậy, bước đến tủ quần áo. Nàng không chọn những bộ váy lụa là gấm vóc thường ngày, mà là một chiếc áo ngủ bằng lụa đen tuyền, mỏng manh như sương khói, đủ để tôn lên làn da trắng nõn và những đường cong chết người, nhưng cũng đủ để tạo cảm giác mong manh, yếu đuối, dễ khiến đàn ông nảy sinh lòng thương hại và ham muốn chiếm đoạt. Nàng xõa tung mái tóc đen dài, để nó phủ hờ lên bờ vai trần và tấm lưng ong. Nàng không trang điểm, chỉ dùng một chút hương liệu đặc biệt có mùi thơm thanh khiết nhưng lại ẩn chứa tác dụng kích thích nhẹ nhàng.
Rồi nàng lấy ra một lọ sứ nhỏ, bên trong là loại "Xuân Tình Tán" đã chuẩn bị sẵn. Nàng cẩn thận rót một lượng rất nhỏ vào bình rượu quý mà Dương Anh thường dùng trước khi đi ngủ, loại rượu mà bà vú Trương sẽ mang lên cho lão như thường lệ. Nàng không cần lão ta hoàn toàn mất lý trí, chỉ cần một chút mê muội, một chút lơ là cảnh giác là đủ.
Mọi thứ đã sẵn sàng. Nàng ngồi lại bên bàn trà, nhắm mắt tĩnh tâm, chờ đợi con mồi tự chui đầu vào lưới.
Đúng giờ Hợi (khoảng 9-11 giờ tối), tiếng bước chân nặng nề của Dương Anh vọng lại ngoài cửa. Lão ta trở về sớm hơn mọi khi, có lẽ vì những bất ổn gần đây khiến lão không yên tâm. Khuôn mặt lão vẫn còn nét cau có, ánh mắt nhìn Thanh Liên đầy vẻ dò xét và chiếm hữu.
"Sao nàng còn chưa ngủ?" Lão hỏi, giọng trầm đục.
"Dạ... tiện thiếp chờ lão gia về..." Thanh Liên vội đứng dậy, cúi đầu thi lễ, giọng nói nhỏ nhẹ, yếu ớt, cố tình để lộ sự sợ hãi và phục tùng. "Tiện thiếp... tiện thiếp biết lỗi rồi. Chuyện hôm trước... là do tiện thiếp không biết giữ mình... khiến lão gia phiền lòng..." Nàng ngẩng lên, đôi mắt đẹp ngấn lệ, nhìn lão đầy vẻ ăn năn và cầu xin.
Thấy bộ dạng đáng thương và hoàn toàn quy phục của nàng, sự tức giận và đa nghi trong lòng Dương Anh cũng vơi đi phần nào. Lòng tự mãn của một kẻ nắm quyền sinh sát lại trỗi dậy. Lão ta bước tới, nâng cằm nàng lên.
"Biết lỗi là tốt," lão cười khẩy, một nụ cười đầy vẻ bề trên. "Nhưng chỉ xin lỗi bằng lời thôi thì chưa đủ. Nàng phải biết cách 'đền bù' cho sự phiền lòng của ta chứ?" Ánh mắt lão ta quét khắp thân thể nàng trong lớp áo ngủ mỏng manh, dục vọng lại bắt đầu nhen nhóm.
"Dạ... tiện thiếp hiểu..." Thanh Liên run rẩy đáp, rồi như lấy hết can đảm, nàng quỳ xuống chân lão, vòng tay ôm lấy bắp chân rắn chắc của lão già. "Xin lão gia nguôi giận... Tiện thiếp nguyện dùng tấm thân này... hầu hạ lão gia thật chu đáo đêm nay..."
Sự phục tùng tuyệt đối và lời đề nghị đầy mời gọi này khiến Dương Anh hoàn toàn hài lòng. Lão ta cười lớn, kéo mạnh nàng đứng dậy, ôm ghì lấy thân thể mềm mại vào lòng. "Ngoan lắm! Như vậy mới phải chứ!"
Lão ta không ngần ngại cúi xuống hôn ngấu nghiến lên môi nàng, bàn tay to lớn bắt đầu sờ soạn khắp cơ thể nàng một cách thô bạo. Thanh Liên nhắm mắt lại, cố gắng chịu đựng sự ghê tởm đang dâng lên trong lồng ngực, nhưng vẫn không quên diễn tròn vai người vợ lẽ đang cố gắng lấy lòng chủ nhân.
Nàng chủ động rót rượu mời lão, chính là bình rượu đã được pha thêm "Xuân Tình Tán". Nàng chuốc cho lão uống vài chén liền, lại dùng những lời lẽ ngọt ngào, những cử chỉ khêu gợi để làm lão ta thêm phần mê muội.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, tác dụng của rượu và thuốc bắt đầu ngấm. Ánh mắt Dương Anh trở nên mơ màng hơn, hơi thở gấp gáp hơn, ham muốn thể xác hoàn toàn lấn át đi sự cảnh giác thường ngày. Lão ta bế thốc Thanh Liên lên, ném mạnh xuống giường rồi lao vào như một con thú đói.
Trong cơn mê loạn của dục vọng, lão ta không hề hay biết, khi bàn tay lão đang mải mê khám phá cơ thể nàng, thì những ngón tay thon dài, khéo léo của Thanh Liên đã lặng lẽ lần tìm chiếc chìa khóa bạc nhỏ được lão giấu kỹ trong túi áo lót bên trong. Chỉ một cái lướt tay rất nhẹ, chiếc chìa khóa đã nằm gọn trong lòng bàn tay nàng.
Nàng tiếp tục giả vờ rên rỉ, quằn quại dưới thân lão, cố gắng kéo dài thời gian cho đến khi lão ta bắn ra trong tiếng gầm rú thỏa mãn rồi lăn ra ngủ mê man bên cạnh vì mệt mỏi và tác dụng của thuốc.
Thanh Liên nằm im một lúc lâu, lắng nghe tiếng ngáy đều đều của lão cáo già bên cạnh. Khi chắc chắn lão đã ngủ say, nàng mới nhẹ nhàng ngồi dậy, cẩn thận giấu chiếc chìa khóa vào trong lớp áo ngủ của mình. Nàng nhìn khuôn mặt già nua, nhăn nhúm đang say ngủ của kẻ thù, ánh mắt lóe lên sự căm hận tột độ. "Dương Anh, giờ chết của ngươi sắp đến rồi!"
Nàng lặng lẽ rời khỏi giường, lẻn ra ngoài, tìm đến gốc cây mẫu đơn thứ ba bên cửa sổ thư phòng như đã hẹn, đặt chiếc chìa khóa vào hốc cây nhỏ đã được làm dấu sẵn. Rồi nàng treo tấm vải trắng, bảo hiệu đã thành công.
Canh tư.
Gió đêm thổi mạnh, mang theo hơi lạnh và cả mùi máu tanh sắp sửa nhuộm đỏ Dương phủ.
"ẦM!" Một tiếng nổ không quá lớn nhưng đủ để gây chú ý vang lên từ khu nhà kho phía Tây, kèm theo ánh lửa bập bùng. Cùng lúc đó, tiếng la hét, đánh nhau dữ dội lại nổ ra ở cổng chính.
"Có cháy! Có kẻ gây rối! Mau bắt lấy!"
Kế hoạch của Lý Thiết đã bắt đầu. Sự hỗn loạn nhanh chóng bao trùm lấy Dương phủ vốn đang yên tĩnh. Lính canh, hộ vệ từ các nơi đổ dồn về cổng chính và khu nhà kho, bỏ lại những vị trí trọng yếu khác gần như trống không.
Đây chính là thời cơ! Từ những góc tối xung quanh thư phòng, Lão Mã và hai Ảnh vệ khác như những bóng ma lướt ra. Lão Mã lấy chìa khóa từ hốc cây, mở cửa thư phòng. Hai tên hộ vệ thân tín của Dương Anh còn đang ngái ngủ chưa hiểu chuyện gì đã bị hạ đâm chết.
Đội Ảnh vệ đột nhập vào thư phòng, nhanh chóng tìm đến ngăn bí mật sau giá sách theo chỉ dẫn. Chiếc hộp gỗ chứa đựng bằng chứng tội ác của Dương Anh được lấy ra. Tín hiệu hoàn thành nhiệm vụ được phát ra.
Ngay lập tức, một màn kịch khác còn lớn hơn bắt đầu!
"ĐÙNG! ĐÙNG! ĐÙNG!" Tiếng trống trận dồn dập vang lên từ bên ngoài. Tiếng tù và rúc lên từng hồi đầy uy hiếp. Hàng trăm ngọn đuốc sáng rực bao vây chặt Dương phủ.
"THANH QUÂN TRẮC LĨNH MỆNH BẮT GIỮ PHÓ TƯỚNG DƯƠNG ANH TỘI DANH MƯU HẠI TRỌNG THẦN TRIỀU ĐÌNH, THAM Ô! MỞ CỔNG!" Tiếng quát đầy uy lực của Vương Chí vang vọng cả một góc trời.
"RẦM!" Cánh cổng chính của Dương phủ bị phá tan bởi lực lượng tinh nhuệ của Thanh Quân Trắc. Binh lính mặc giáp sắt, tay cầm đao thương sáng loáng, khí thế hùng hổ tràn vào như thác lũ.
Dương Anh bị tiếng trống trận và tiếng la hét đánh thức, choàng tỉnh khỏi cơn mê ngủ. Lão ta vội vàng khoác áo, cầm kiếm lao ra sân, mặt đầy vẻ tức giận và hoang mang.
"Kẻ nào dám làm loạn tại Dương phủ?!" Lão gầm lên.
Vương Chí, trong bộ quan phục chỉnh tề, gương mặt lạnh như tiền, dẫn đầu đội quân tiến vào nội viện, kiếm đã tuốt trần. "Dương Anh! Bản quan phụng mệnh triều đình, điều tra khẩn cấp về tội danh cấu kết Huyết Sát Đường, khai thác mỏ bạc lậu, mưu hại trọng quan triều đình, tham ô, những mưu đồ bất chính của ngươi đã bị nắm giữ! Mau thúc thủ chịu trói!"
"Vu oan! Các ngươi dám vu oan cho ta!" Dương Anh mặt đỏ gay vì tức giận, nhưng trong lòng đã bắt đầu hoảng sợ. Sao Thanh Quân Trắc lại hành động nhanh và bất ngờ như vậy? Chẳng lẽ...
Nhưng lão không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Vương Chí đã phất tay ra lệnh: "Bắt lấy hắn!"
Bị dồn vào đường cùng, biết rằng nếu bị bắt sống thì kết cục còn thảm hơn, bản tính hung hãn, liều mạng của Dương Anh trỗi dậy. "Muốn bắt ta hả? Đâu có dễ vậy!" Lão gầm lên, vung bảo kiếm lao thẳng về phía Vương Chí. "Tất cả xông lên! Giết hết bọn chúng cho ta!"
Một số ít thân binh trung thành của Dương Anh cũng rút vũ khí lao ra chống cự. Cuộc hỗn chiến nổ ra ngay trong sân phủ. Tiếng binh khí va chạm chan chát, tiếng la hét, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt.
Quân lính Thanh Quân Trắc tuy đông hơn nhưng đám thân binh của Dương Anh đều là những kẻ liều mạng, chiến đấu vô cùng hung hãn. Vương Chí nhíu mày, ông ta không muốn kéo dài cuộc chiến và gây thêm thương vong không cần thiết. Ông ta đích thân lao vào giao chiến với Dương Anh.
Hai người, một là Phó tướng sa trường, một là Chỉ huy sứ tình báo, đều là cao thủ, lao vào nhau với những đường kiếm hiểm hóc. Dương Anh tuy lớn tuổi nhưng võ công không hề yếu, lại thêm sự điên cuồng của kẻ cùng đường, chiêu thức càng thêm tàn độc.
Vương Chí thì trầm ổn, kiếm pháp chặt chẽ, vừa đỡ đòn vừa tìm sơ hở của đối phương.
Cuộc chiến kéo dài trong vài hiệp căng thẳng. Trong một thoáng sơ sẩy khi Dương Anh tung ra một đòn liều mạng, Vương Chí đã nhanh như chớp lách người né tránh, đồng thời thuận thế đâm một kiếm quyết định.
"Phập!"
Mũi kiếm sắc lạnh xuyên qua lớp giáp mỏng, cắm sâu vào tim Dương Anh. Lão ta sững người, đôi mắt trợn trừng không thể tin nổi, thanh bảo kiếm trên tay rơi loảng xoảng xuống đất. Lão nhìn Vương Chí, rồi lại nhìn về phía Liên Hoa Các xa xa, ánh mắt đầy vẻ oán độc và không cam lòng, trước khi đổ vật xuống, tắt thở.
"Phó tướng Dương Anh chống lệnh bắt giữ, chết tại đương trường!" Vương Chí lạnh lùng rút kiếm ra, máu tươi bắn tung tóe. Ông ta giơ cao thanh kiếm còn nhuốm máu, quát lớn: "Kẻ phản nghịch đã chết! Những kẻ còn lại, buông vũ khí đầu hàng thì được khoan hồng! Kẻ nào chống cự, giết không tha!"
Đám thân binh thấy chủ tướng đã chết, lại bị quân Thanh Quân Trắc áp đảo hoàn toàn, tinh thần lập tức sụp đổ, lũ lượt buông vũ khí xin hàng.
Liễu Thanh Liên đứng trên lầu, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng từ đầu đến cuối. Khi thấy Dương Anh ngã gục dưới lưỡi kiếm của Vương Chí, cơ thể nàng khẽ run lên, nhưng trên môi lại nở một nụ cười lạnh lẽo, ma quái. Thù nhà... cuối cùng cũng đã báo! Nỗi uất hận dồn nén bao năm nay cuối cùng cũng được giải tỏa.
Nhưng sau khoảnh khắc hả hê ngắn ngủi đó, một sự trống rỗng mênh mông lại bao trùm lấy nàng. Kẻ thù đã chết, nhưng cha mẹ nàng, gia tộc nàng cũng không thể sống lại. Tương lai của nàng giờ đây là gì? Một thân ô uế, một quá khứ đen tối, nàng còn có thể đi đâu về đâu?
Nàng lặng lẽ quay vào phòng, đến bên bàn viết. Nàng lấy ra tờ giấy hoa tiên, cầm bút lông viết những dòng chữ thướt tha, nét chữ thanh tú nhưng run rẩy, thấm đẫm nỗi bi thương và tuyệt vọng:
"Giang công tử, đại ân của người, Thanh Liên xin khắc cốt ghi tâm. Thù nhà đã báo, lòng này không còn gì vương vấn. Chỉ tiếc rằng thân đã ô uế, không còn mặt mũi nào nhìn thế gian, cũng không thể báo đáp cho công tử. Kiếp này duyên mỏng, xin hẹn người kiếp sau. Bảo trọng!"
Viết xong, nước mắt nàng lại lã chã rơi. Nàng gấp lá thư lại cẩn thận, đặt lên trên bàn. Rồi nàng lấy ra lọ độc dược nhỏ màu đen từ trong tay áo – thứ mà nàng đã chuẩn bị sẵn cho khoảnh khắc này. Nàng nhìn lọ thuốc độc, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh bình minh đang bắt đầu ló dạng. Một nụ cười thanh thản nhưng buồn bã đến nao lòng nở trên môi nàng.
Nàng mở nắp lọ, không một chút do dự, dốc thẳng chất lỏng màu đen vào miệng. Vị đắng ngắt lan tỏa, cơn đau xé lòng ập đến, nhưng nàng chỉ nhắm mắt lại, đón nhận cái chết như một sự giải thoát cuối cùng.
Khi quân lính Thanh Quân Trắc tiến vào Liên Hoa Các để kiểm soát, họ phát hiện Liễu Thanh Liên đã nằm bất động trên giường, hơi thở đã tắt, khóe miệng còn vương một vệt máu đen. Bên cạnh là lá thư tuyệt mệnh và lọ độc dược trống không.
Tin tức nhanh chóng được báo đến tai Tử Kiều, người đang đứng ở một vị trí kín đáo bên ngoài Dương phủ. Nghe tin Thanh Liên tự vẫn, tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt lại. .
Hắn vội vã vào Liên Hoa Các. Nhìn thấy thi thể xinh đẹp nhưng lạnh lẽo của nàng nằm đó, nhìn thấy lá thư tuyệt mệnh nàng để lại, một nỗi mất mát và ân hận sâu sắc xâm chiếm lấy hắn. Hắn cầm lấy lá thư, đọc từng dòng chữ thấm đẫm nước mắt và tuyệt vọng kia.
Hắn đứng lặng trong căn phòng lạnh lẽo của Liên Hoa Các, nơi hương trầm và mùi phấn son giờ đây bị thay thế bởi mùi máu tanh thoang thoảng và hơi thở của tử thần. Thi thể Liễu Thanh Liên nằm đó, trên chiếc giường gấm nơi chỉ vài giờ trước còn là chiến trường của dục vọng và mưu mô. Khuôn mặt nàng thanh thản đến lạ thường, như thể cái chết chính là sự giải thoát cuối cùng khỏi kiếp sống bi thương.
"Thanh Liên... Tại sao nàng lại ngốc như vậy...?" Hắn thì thầm, giọng khản đặc. Hắn biết, cái chết của nàng có một phần trách nhiệm không nhỏ của hắn. Hắn đã lợi dụng nàng, đã đẩy nàng vào con đường đầy nguy hiểm này, đã cho nàng hy vọng rồi lại không thể giữ nàng lại. Sự tính toán lạnh lùng của một Quân sư lần đầu tiên bị lung lay bởi nỗi đau mất mát khi lợi dụng Thanh Liên, một người phụ nữ đã vì tin hắn mà đặt cược cả tính mạng và danh dự.
[Hệ thống vang lên: Ghi nhận sự kiện lớn - Lật đổ Phó tướng Dương Anh thành công!]
[Phần thưởng sự kiện: Điểm Thiện +1000, Điểm Ác +100, Nghiệp Điểm +500.]
[Ghi nhận sự kiện: Liễu Thanh Liên tự vẫn.]
[Nhiệm vụ phụ 'Giải Cứu Liễu Thanh Liên' Thất Bại (Mục tiêu tự kết liễu).]
[Hình phạt: Điểm Ác +200 (Gián tiếp gây ra cái chết, không hoàn thành bảo vệ mục tiêu). Điểm Thiện -500 (Thất bại trong việc bảo vệ nhân chứng/người cần giúp đỡ?).]
[Tổng kết điểm sau sự kiện:]
[Điểm Thiện hiện tại: 1370 + 1000 - 500 = 1870]
[Điểm Ác hiện tại: 609 + 100 + 200 = 909]
[Nghiệp Điểm chưa phân bổ: 450 + 500 = 950]
[Nghiệp Điểm sắp đủ mở khóa Cửa Hàng (950/1000). Cân nhắc kiếm thêm Nghiệp Điểm!]
Thông báo của hệ thống càng làm nỗi dằn vặt trong lòng Tử Kiều thêm sâu sắc. Nhiệm vụ phụ thất bại, điểm Ác tăng vọt, cảnh báo Tâm Ma... Chiến thắng này quả thực phải trả một cái giá quá đắt. Hắn đứng lặng hồi lâu bên thi thể Thanh Liên, rồi mới bế nàng rời đi, mang theo lá thư tuyệt mệnh, nỗi đau xót và cả những câu hỏi lớn về con đường hắn đang đi. Thạch Thành đã sạch bóng Dương Anh, nhưng bóng ma của quá khứ và những lựa chọn sai lầm sẽ còn ám ảnh hắn rất lâu.