Thiện Ác Bất Phân - Chapter 88: Mật đàm
Sau khi thành công thao túng Dương Lâm Trường và moi được những thông tin tình báo vô giá, Giang Tử Kiều biết rằng thời cơ để lật đổ Phó tướng Dương Anh đã gần kề. Việc gã công tử bột kia đang chìm đắm trong cơn si mê "bí kíp" và sự căm hận với cha mình chính là lá bài tẩy hữu hiệu nhất. Hơn nữa, thông tin về việc Lý Thiết sắp bị điều đi tấn công Đoạn Hồn Cốc càng thôi thúc hắn phải hành động nhanh chóng.
Hắn lập tức dùng kênh liên lạc bí mật, yêu cầu Lão Mã và mạng lưới Ảnh Nguyệt Các tại Thạch Thành sắp xếp một cuộc gặp mặt cấp tốc và tuyệt mật với cả Bách phu trưởng Lý Thiết lẫn Chỉ huy sứ Thanh Quân Trắc Vương Chí. Địa điểm được chọn là một kho hàng cũ kỹ, bỏ hoang gần bến cảng phía Đông – nơi đủ kín đáo và cũng dễ dàng rút lui nếu có biến cố.
Sáng sớm hôm sau, ba người đàn ông đại diện cho ba thế lực khác nhau đã có mặt tại điểm hẹn. Không khí trong kho hàng ẩm thấp, bụi bặm có phần căng thẳng. Vương Chí vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng của một quan viên tình báo cao cấp. Lý Thiết thì trông đã khá hơn sau cuộc nói chuyện hôm trước với Tử Kiều, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm xen lẫn lo lắng.
Tử Kiều, vẫn trong vai Giang đại phu, nhưng khí chất đã hoàn toàn khác. Hắn không còn vẻ nho nhã, ung dung thường ngày, mà thay vào đó là sự sắc bén, quyết đoán của một vị Quân sư đang nắm trong tay vận mệnh của nhiều người.
"Đa tạ Vương đại nhân và Lý huynh đã tin tưởng đến đây," Tử Kiều mở lời, giọng trầm ổn. "Thời gian không còn nhiều, chúng ta cần phải thống nhất kế hoạch hành động ngay lập tức."
Hắn trải một tấm bản đồ Thạch Thành vẽ tay chi tiết ra chiếc bàn gỗ cũ kỹ duy nhất trong kho. "Theo những thông tin đáng tin cậy mà tại hạ có được," hắn bắt đầu trình bày, giọng khúc chiết, logic, "Dương Anh không chỉ tham ô quân lương, cấu kết buôn lậu muối như chúng ta đã biết, mà hắn còn có liên hệ mật thiết với tàn dư của Huyết Sát Đường tại khu vực này." Hắn kể lại lời nói trong cơn say của Lâm Trường, nhấn mạnh vào sự nguy hiểm và tính chất phản nghịch của Huyết Sát Đường, đồng thời bổ sung thêm thông tin từ Mộc Yến Như về mạng lưới này.
"Hơn nữa," hắn chỉ vào một khu vực núi non hiểm trở trên bản đồ, "Tại hạ còn có bằng chứng cho thấy hắn đang bí mật khai thác một mỏ bạc lậu tại núi Hắc Phong, dùng số tiền phi pháp đó để nuôi quân riêng và mua chuộc quan lại. Đây rõ ràng là hành vi mưu phản, không thể dung thứ!"
Vương Chí và Lý Thiết nghe mà mặt biến sắc. Thông tin về mỏ bạc lậu và Huyết Sát Đường quá mức động trời.
"Giang công tử chắc chắn về những thông tin này chứ?" Vương Chí hỏi lại, giọng đầy nghiêm trọng. "Đặc biệt là về mỏ bạc lậu ở núi Hắc Phong?"
"Tuyệt đối chắc chắn," Tử Kiều đáp, ánh mắt kiên định. "Nguồn tin của tại hạ đã xác nhận điều này. Hơn nữa," hắn dừng lại một chút, nhìn thẳng vào Vương Chí, "Ta tin rằng nếu Vương đại nhân cho người thăm dò kín đáo khu vực đó, chắc chắn sẽ tìm thấy những dấu vết bất thường."
Vương Chí im lặng giây lát, ánh mắt lóe lên sự tính toán. Ông ta quả thực đã nghe phong thanh về những hoạt động mờ ám ở núi Hắc Phong, nhưng chưa có bằng chứng cụ thể. Lời nói chắc chắn của Tử Kiều và sự logic trong các thông tin khác khiến ông ta tin rằng điều này rất có thể là sự thật. Ông ta kín đáo gật đầu, như đã ra một quyết định ngầm. "Được rồi, cứ tạm tin như vậy. Công tử nói tiếp về bằng chứng trong thư phòng."
"Chỉ cần chúng ta có thể đột nhập vào thư phòng riêng của Dương Anh," Tử Kiều tiếp tục, "Lấy được sổ sách ghi chép và thư từ liên lạc được cất giấu trong ngăn bí mật sau giá sách, mọi tội trạng của hắn sẽ phơi bày ra ánh sáng."
"Thư phòng riêng của lão ta canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt," Lý Thiết chau mày. "Chỉ có lão và tên quản gia tâm phúc mới có chìa khóa. Làm sao chúng ta vào được?"
"Việc đó," Tử Kiều mỉm cười bí ẩn, "Tại hạ đã có cách. Sẽ có người từ bên trong phối hợp, lấy được chìa khóa và ra tín hiệu vào đúng thời điểm." Hắn nhìn Vương Chí và Lý Thiết. "Đêm mai, canh tư, là thời điểm thích hợp nhất."
Hắn vạch ra kế hoạch chi tiết: Lý Thiết tạo rối loạn ở cổng chính Dương phủ. Người của Tử Kiều lấy chìa khóa thư phòng và ra tín hiệu. Một đội Ảnh vệ tinh nhuệ sẽ đột nhập thư phòng lấy vật chứng. Ngay sau khi vật chứng được lấy ra an toàn, Vương Chí sẽ cho lực lượng Thanh Quân Trắc bao vây Dương phủ, công khai bắt giữ và khám xét.
"Như vậy, mọi việc sẽ danh chính ngôn thuận, Thanh Quân Trắc lập đại công, chúng ta đạt được mục đích mà không cần lộ diện," Tử Kiều kết luận.
Vương Chí trầm ngâm. Ông ta đã nhận được chỉ thị từ cấp trên về việc "quan tâm đặc biệt" đến Dương Anh, lại thêm việc đã cho người kiểm chứng sơ bộ và thấy có dấu hiệu khả nghi ở núi Hắc Phong. Kế hoạch này quá hoàn hảo để bỏ lỡ. "Được!" Ông ta đập bàn. "Cứ quyết định như vậy! Đêm mai, canh tư, Thanh Quân Trắc sẽ chuẩn bị sẵn sàng!"
"Lý Thiết cũng xin tuân lệnh!"
Sau khi thống nhất kế hoạch, Vương Chí và Lý Thiết nhanh chóng rời đi. Tử Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Khi trong phòng chỉ còn lại một mình, hắn mới sửa soạn y phục, chuẩn bị đến Liên Hoa Các lần cuối trước giờ hành động.
Hắn biết Liễu Thanh Liên đang rất mong chờ tin tức từ hắn. Nàng đã đặt cược cả tính mạng và danh dự vào ván cờ này. Hắn cần phải trấn an nàng, xác nhận lại vai trò của nàng trong đêm nay, và có lẽ... cũng là lúc để "nhận lấy" sự báo đáp mà nàng đã tha thiết đề nghị. Dù vẫn còn chút nghi ngại về sự phức tạp của người phụ nữ này, nhưng dục vọng và cả sự thuận tiện cho nhiệm vụ hệ thống.
Hắn lại đến Liên Hoa Các với lý do "xem mạch lần cuối, dặn dò cách dùng thuốc". Lần này, không cần Dương Lâm Trường dẫn đường, đám gia nhân đã quen mặt hắn và biết ý thiếu gia nên không dám ngăn cản.
Bước vào phòng khách, hắn thấy Liễu Thanh Liên đang ngồi đó, vẫn bộ váy lụa màu xanh thiên thanh, nhưng khuôn mặt có vẻ phờ phạc hơn, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ và lo lắng. Thấy hắn vào, nàng vội đứng dậy, ánh mắt sáng lên niềm hy vọng xen lẫn căng thẳng.
"Giang tiên sinh..."
"Phu nhân không cần lo lắng," Tử Kiều bước tới gần, hạ giọng nói nhanh, không quên liếc nhìn ra cửa đảm bảo an toàn. "Mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa. Đêm nay, canh tư, Thanh Quân Trắc sẽ hành động. Việc của cô vẫn như cũ: lấy chìa khóa thư phòng, đặt ở gốc mẫu đơn, rồi treo vải trắng làm tín hiệu. Sau đó hãy tìm một nơi an toàn trong phòng ẩn mình, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì."
Nghe kế hoạch sắp thành hiện thực, Thanh Liên thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại nắm chặt lấy tay áo hắn, giọng run run: "Liệu... liệu có chắc chắn thành công không? Lão ta... lão ta rất đa nghi và tàn độc..."
"Yên tâm," Tử Kiều nắm lấy bàn tay đang lạnh ngắt của nàng, siết nhẹ trấn an. "Ta đã bố trí người yểm trợ bên ngoài. Chỉ cần cô lấy được chìa khóa và ra tín hiệu đúng giờ, mọi việc còn lại cứ để ta lo. Sau đêm nay, cô sẽ thực sự được tự do."
Lời hứa chắc chắn và hơi ấm từ bàn tay hắn khiến Thanh Liên cảm thấy vững tâm hơn rất nhiều. Nàng nhìn hắn, ánh mắt ngấn lệ vì xúc động và biết ơn. Người đàn ông này, dù mới gặp không lâu, dù có những lúc khiến nàng sợ hãi vì sự thâm sâu khó lường, nhưng lại là người duy nhất chìa tay ra cứu vớt nàng khỏi địa ngục.
"Đại ân đại đức này... Yến Như thực sự..." Nàng nghẹn ngào, không nói nên lời. Rồi như nhớ ra điều gì, nàng bất ngờ quỳ xuống trước mặt hắn, một hành động đầy bất ngờ và quyết liệt.
Nàng cúi đầu xuống, đôi môi run rẩy tìm đến hạ bộ của hắn. Nàng vụng về nhưng quyết liệt kéo quần hắn ra, để lộ dương vật đã bắt đầu cương cứng vì sự gần gũi và bầu không khí căng thẳng. Nàng nhắm mắt lại, như để lấy hết can đảm, rồi há miệng ngậm lấy đầu khấc nóng hổi.
"Thanh Liên..." Tử Kiều định ngăn lại, nhưng sự chủ động và thành khẩn trong hành động của nàng khiến hắn khựng lại. Hắn thấy rõ sự quyết tâm báo ân, sự phó thác hoàn toàn trong đôi mắt nàng. Hắn biết, từ chối lúc này có thể còn làm tổn thương nàng hơn. Hơn nữa, dục vọng trong hắn cũng đang gào thét.
Hắn khẽ thở dài, ngả người ra sau ghế, bàn tay đưa xuống vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, như một sự chấp thuận thầm lặng.
Được hắn đồng ý, Thanh Liên như trút được gánh nặng. Nàng bắt đầu dùng miệng lưỡi của mình phục vụ hắn một cách tận tình nhất có thể. Nàng nhớ lại những cảm giác mà hắn đã mang lại cho nàng hôm trước, cố gắng bắt chước, cố gắng làm hắn hài lòng. Lưỡi nàng vụng về đảo quanh, liếm nhẹ, rồi lại mạnh dạn mút sâu hơn. Đôi môi mềm mại bao bọc lấy thân gậy, tạo ra những âm thanh chùn chụt đầy ám muội.
"A... giỏi lắm..." Tử Kiều khẽ rên lên, nhắm mắt tận hưởng sự phục vụ đặc biệt này. Sự vụng về xen lẫn nhiệt tình của nàng mang lại một cảm giác mới lạ, kích thích hơn cả sự điêu luyện của Mị Kiều hay Tú Anh.
Thanh Liên càng thêm cố gắng. Nàng dùng cả hai tay ôm lấy gốc dương vật, phối hợp nhịp nhàng với chuyển động của miệng lưỡi. Nàng thử liếm nhẹ lên hai hòn bi căng tròn phía dưới, cảm nhận sự run rẩy của hắn. Nàng ngẩng lên nhìn hắn, thấy khuôn mặt hắn đỏ bừng, đôi mắt nhắm nghiền vì khoái cảm, lòng nàng dâng lên một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ khi biết mình có thể mang lại sự sung sướng cho ân nhân.
Nhưng sự phục vụ bằng miệng dường như chưa đủ để nàng bày tỏ hết lòng biết ơn và sự phó thác của mình. Khi cảm nhận dương vật hắn đã cương cứng đến cực điểm, nàng từ từ rời khỏi nó, khiến Tử Kiều khẽ hụt hẫng mở mắt nhìn.
"Tử Kiều..." Nàng thì thầm, ánh mắt nhìn hắn đầy vẻ quyết tâm và cả một chút... liều lĩnh. Nàng từ từ di chuyển xuống thấp hơn nữa, đến vị trí giữa hai chân hắn đang hơi dạng ra. Nàng lại cúi đầu xuống, lần này, mục tiêu của nàng là nơi hậu huyệt kín đáo phía sau.
"Khoan...! Thanh Liên!" Tử Kiều giật mình kêu lên, định ngăn nàng lại. Hành động này quá mức... Nàng là một tiểu thư khuê các, dù có trải qua biến cố, sao lại có thể...
Nhưng Thanh Liên đã không cho hắn cơ hội từ chối. Nàng nhìn hắn, ánh mắt như muốn nói: "Hãy để thiếp làm điều này, đây là tất cả những gì thiếp có thể báo đáp." Rồi nàng dứt khoát áp môi lưỡi mình vào nơi nhạy cảm đó.
Chiếc lưỡi mềm mại, ẩm ướt của nàng bắt đầu một cuộc khám phá đầy táo bạo. Nàng liếm nhẹ lên khe mông, rồi tập trung vào cửa huyệt nhỏ bé đang co chặt lại vì bất ngờ. Nàng kiên nhẫn dùng đầu lưỡi day ấn, trêu đùa, cho đến khi nó dần thả lỏng ra. Rồi nàng mạnh dạn hơn, đưa lưỡi vào sâu hơn một chút, đảo quanh, mút nhẹ.
"Ự... Aaa...!" Tử Kiều không thể kiềm chế được nữa, hắn bật ra tiếng rên rỉ sung sướng xen lẫn kinh ngạc tột độ. Cảm giác này quá mãnh liệt, quá khác lạ, như hàng vạn luồng điện giật chạy dọc sống lưng hắn. Hắn nắm chặt lấy thành ghế, cơ thể căng cứng rồi lại mềm nhũn ra vì khoái cảm cực độ.
Thanh Liên vẫn tiếp tục công việc của mình một cách miệt mài, như một người đang thực hiện một nghi lễ thiêng liêng. Nàng liếm láp, bú mút nơi đó một cách say sưa, nhiệt tình, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây phủ một tầng mồ hôi mỏng, đôi môi đỏ mọng càng thêm phần quyến rũ.
Tử Kiều hoàn toàn bị chinh phục bởi sự phục tùng và táo bạo đến không ngờ này của nàng. Hắn mặc kệ mọi suy nghĩ, mọi toan tính, chỉ biết đắm chìm vào cơn khoái cảm mãnh liệt mà nàng mang lại.
Cuối cùng, khi không thể chịu đựng thêm được nữa, hắn giữ lấy đầu nàng, kéo nàng lên. "Đủ rồi... Thanh Liên... đủ rồi..." Hắn thở hổn hển, giọng khàn đặc.
Hắn kéo nàng vào lòng, ôm chặt lấy thân hình mềm mại đang run rẩy của nàng. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt nàng, giờ đây không còn sự sợ hãi hay căm hận nữa, mà chỉ còn lại sự mệt mỏi, sự phó thác và cả một ngọn lửa tình vừa được nhen nhóm.
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt đẹp nhưng ẩn chứa nỗi đau và sự quyết tâm của nàng.
Nàng vừa trải qua những lời lẽ đầy tính toán về kế hoạch báo thù, về việc phải đối mặt với kẻ thù tàn độc đêm nay. Nàng đang ở trạng thái mong manh nhất, dễ bị tổn thương nhất, nhưng cũng quyết liệt nhất.
"Nàng đã phải chịu đựng quá nhiều rồi. Trước khi đối mặt với hiểm nguy đêm nay, hãy để ta... giúp nàng quên đi phần nào những muộn phiền đó. Hãy để ta mang lại cho nàng một cảm giác khác, một sự ấm áp thực sự."
Liễu Thanh Liên nhìn hắn, đôi mắt long lanh ngấn lệ. Nàng hiểu ẩn ý trong lời nói của hắn. Nàng biết hắn cũng có những toan tính riêng, có thể cũng chỉ đang lợi dụng nàng. Nhưng giờ phút này, nàng không quan tâm nữa. Nàng cần một điểm tựa, cần một sự giải tỏa, cần được cảm nhận mình đang "sống", đang được khao khát như một người phụ nữ, chứ không phải là món đồ chơi của cha con họ Dương. Và quan trọng hơn, nàng muốn "báo đáp" ân tình của hắn, muốn dùng tất cả những gì mình có để trói buộc hắn vào nghiệp lớn báo thù này.
Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu, một sự chấp thuận trong im lặng nhưng lại ẩn chứa vô vàn cảm xúc phức tạp.
Tử Kiều không cần thêm lời nào nữa. Hắn cúi xuống, ôm lấy nàng vào lòng, đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu lắng. Nụ hôn này không còn sự thăm dò hay diễn kịch, mà là sự hòa quyện của hai tâm hồn đang cùng chung một mục tiêu, cùng đối mặt với hiểm nguy, tìm kiếm sự an ủi và sức mạnh từ đối phương.
Hắn bế nàng lên, nhẹ nhàng đặt nàng xuống chiếc giường gấm mềm mại. Hắn từ từ cởi bỏ y phục của nàng, từng lớp áo lụa màu xanh ngọc trượt xuống, để lộ ra thân thể ngọc ngà không tì vết. Làn da trắng nõn mịn màng, đôi gò bồng đảo căng tròn với đầu nhũ hoa hồng hào đang run rẩy mời gọi, vòng eo con kiến thon thả và vùng tam giác bí ẩn phía dưới... tất cả hiện ra đẹp đến nghẹt thở dưới ánh nến lung linh.
Hắn nhanh Hắn nằm xuống bên cạnh nàng, dùng ánh mắt nóng rực nhìn bao quát cơ thể nàng, như muốn khắc ghi từng chi tiết vào tâm trí.
Hắn cúi xuống, bắt đầu từ đôi môi đỏ mọng, hôn ngấu nghiến, rồi di chuyển xuống chiếc cổ cao trắng ngần, để lại những dấu hôn đỏ ửng. Hắn tìm đến đôi gò bồng đảo, một tay xoa nắn bầu ngực mềm mại, tay kia đưa đầu vú còn lại vào miệng, ra sức bú mút.
"A... ưm..." Thanh Liên khẽ rên lên, người ưỡn cong đáp lại. Nàng nhớ lại cảm giác ghê tởm khi bị Dương Anh giày vò, nhưng sự dịu dàng xen lẫn mãnh liệt trong cách hắn chạm vào nàng lại mang đến một cảm giác hoàn toàn khác, một sự đê mê tội lỗi mà nàng không thể kháng cự.
Bàn tay Tử Kiều di chuyển xuống vùng bụng phẳng lì, rồi tìm đến nơi bí ẩn giữa hai chân nàng. Hắn dùng ngón tay tách nhẹ hai cánh môi ẩm ướt, trêu đùa hạt châu đang sưng lên vì kích thích. Nước dịch ái ân bắt đầu tuôn chảy, làm ướt cả ngón tay hắn.
"Tử Kiều..." Nàng thì thào gọi tên hắn, giọng nói run rẩy vì khoái cảm.
Hắn ngẩng lên nhìn nàng, ánh mắt đầy ham muốn. "Nàng muốn ta?"
Thanh Liên không trả lời bằng lời nói, chỉ dùng ánh mắt long lanh ngấn lệ và vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn thay cho câu trả lời. Nàng chủ động kéo hắn lại gần hơn, đôi chân dài miên man khẽ dạng ra, mời gọi.
Tử Kiều không còn kiềm chế được nữa. Hắn nâng người dậy, tách rộng hai chân nàng ra. Hắn đưa đầu dương vật cương cứng của mình đặt vào cửa huyệt đã hoàn toàn ướt đẫm và sẵn sàng. Hắn từ từ đẩy vào.
"A...!" Thanh Liên kêu lên khe khẽ, người cong lên vì cảm giác căng đầy khi bị xâm nhập. Bên trong nàng ấm nóng, chật hẹp nhưng lại vô cùng trơn trượt, co thắt mạnh mẽ ôm chặt lấy vật nam tính của hắn.
Tử Kiều bắt đầu di chuyển, nhịp điệu khoan thai lúc đầu, để nàng quen dần với sự hiện diện của hắn bên trong cơ thể mình. Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, thấy sự pha trộn giữa đau đớn ban đầu, sự xấu hổ và cả ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy.
Rồi hắn tăng dần tốc độ, trở nên mạnh mẽ và cuồng nhiệt hơn. Hắn thúc từng cú sâu và hiểm, mỗi lần ra vào đều như muốn chạm đến tận cùng tâm hồn nàng. Chiếc giường gấm bắt đầu rung lên theo từng nhịp thúc mạnh mẽ.
"Ôi... Tử Kiều... mạnh... mạnh nữa... A... đúng rồi... chỗ đó..." Thanh Liên hoàn toàn bị cuốn vào cơn lốc khoái lạc. Nàng rên rỉ không ngừng, tiếng rên vừa thống khổ lại vừa sung sướng. Nàng ôm chặt lấy hắn, móng tay bấm sâu vào lưng hắn, đôi chân quấn quanh hông hắn, chủ động nâng người lên đáp lại từng cú thúc của hắn.
Nàng không còn nghĩ đến thù hận, không còn nghĩ đến hiểm nguy nữa. Giây phút này, nàng chỉ biết đến người đàn ông đang ở trên người nàng, đang mang lại cho nàng những cảm giác mãnh liệt mà nàng chưa từng trải qua. Nàng muốn hòa quyện vào hắn, muốn quên đi tất cả.
Tử Kiều cũng như phát điên trong cơn say tình ái. Hắn thúc mạnh hơn, nhanh hơn, tiếng da thịt va chạm bành bạch vang vọng khắp phòng. Hắn lật người nàng lại, bắt nàng quỳ trên giường, thúc mạnh từ phía sau. Tư thế này khiến dương vật hắn vào sâu hơn nữa, chạm đến những điểm nhạy cảm nhất, khiến Thanh Liên phải hét lên vì khoái cảm tột đỉnh.
"A... a... sâu quá... chậm... chậm lại... không... nhanh nữa... nhanh nữa đi... đâm chết thiếp đi...!" Nàng rên la những lời lẽ dâm đãng nhất, cặp mông tròn trịa, trắng nõn lắc lư theo từng nhịp thúc của hắn, tạo thành một hình ảnh vô cùng dâm mỹ và kích thích.
Cuộc mây mưa kéo dài tưởng như bất tận. Họ thử qua nhiều tư thế, khi thì đối mặt quấn quýt, khi lại từ phía sau mãnh liệt. Mỗi lần thay đổi lại mang đến những cảm giác mới lạ, đẩy khoái cảm lên đến cực hạn.
Cuối cùng, khi cả hai đều đã thấm mệt nhưng dục vọng vẫn còn đang sôi sục, Tử Kiều lại kéo nàng nằm ngửa ra, nâng cao hai chân nàng lên vai mình, rồi dùng hết sức lực còn lại, thúc mạnh liên tiếp những cú cuối cùng.
"Aaaaaaa...!" Cả hai cùng hét lên khi dòng khoái cảm cuối cùng bùng nổ dữ dội.
Tử Kiều bắn ra từng dòng tinh dịch nóng bỏng, trắng đục vào sâu bên trong tử cung nàng. Hắn nằm vật xuống người nàng, thở hổn hển, toàn thân đẫm mồ hôi.
[Hệ thống vang lên: Hoàn thành một lần giao hợp tự nguyện với Liễu Thanh Liên.]
[Nhiệm vụ chính tuyến (Giai đoạn 1): Hoàn thành giao hợp tự nguyện với 10 người phụ nữ khác nhau. Tiến độ: 8/10.]
[Phát hiện hành vi giao hợp mang yếu tố phức tạp (báo ân, lợi dụng, đồng cảm?). Điểm Thiện +50. Điểm Ác +1. Điểm Ác hiện tại: 610. Điểm Thiện hiện tại: 1370. Nghiệp Điểm chưa phân bổ: 450.]
Hắn nhìn Liễu Thanh Liên đang nằm dưới thân mình, đôi mắt nhắm nghiền nhưng khóe môi lại khẽ nở một nụ cười mãn nguyện và bình yên hiếm hoi. Hắn biết, sau đêm nay, sự gắn kết giữa họ đã trở nên sâu sắc hơn, không chỉ là đồng minh trong kế hoạch báo thù, mà còn là những kẻ đã cùng nhau trải qua khoảnh khắc thân mật nhất.
Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên vầng trán đẫm mồ hôi của nàng. "Hãy chuẩn bị cho đêm nay," hắn nói khẽ. "Mọi thứ sẽ kết thúc."
Thanh Liên khẽ gật đầu, nép vào lòng hắn. Đêm nay, nàng sẽ là người châm ngòi cho sự sụp đổ của kẻ thù. Và người đàn ông này, sẽ là người chứng kiến và hoàn thành cùng nàng màn kịch cuối cùng.