Thiện Ác Bất Phân - Chapter 70: Sơ giao
Dương Lâm Trường dường như đã quên bẵng đi cơn tức giận ban đầu. Sự tò mò và hứng thú của hắn giờ đây hoàn toàn đổ dồn vào Giang Tử Kiều – vị "Giang đại phu" bí ẩn vừa xuất hiện, người không những không lên án hành vi của hắn mà còn tỏ ra "thấu hiểu" và có những kiến thức thú vị.
"Giang đại phu," Dương Lâm Trường cười ha hả, khoác vai Tử Kiều đầy vẻ tự nhiên, dù mới chỉ quen biết. "Huynh đệ nói chuyện thật hợp ý ta! Lại còn có trà 'tăng cường sinh lực' nữa chứ! Nhất định phải đến phủ ta chơi, ta sẽ tiếp đãi tử tế!"
Tử Kiều trong lòng thầm cười lạnh nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vô cùng cảm kích và hào hứng. "Được thiếu gia đây coi trọng, tại hạ thực sự vinh hạnh. Chỉ sợ đường đột đến làm phiền."
"Phiền phức gì chứ!" Dương Lâm Trường xua tay. "Bằng hữu cả mà! Huynh đệ cứ vào Thạch Thành, tìm đến phủ Phó tướng Dương Anh, nói là tìm Dương Lâm Trường ta, đảm bảo sẽ có người dẫn vào. Nhớ mang theo trà ngon đấy nhé!" Gã nháy mắt đầy ẩn ý.
"Nhất định, nhất định rồi," Tử Kiều cười đáp, khéo léo từ chối lời mời về phủ ngay lập tức. "Nhưng tại hạ cùng muội muội vừa mới đến, đường xa mệt mỏi, hành lý còn chưa sắp xếp, e rằng thất lễ. Hay là để tại hạ tìm một quán trọ nghỉ ngơi trước, sửa soạn tươm tất rồi sẽ đến bái kiến thiếu gia sau được không ạ?"
Dương Lâm Trường thấy hắn nói cũng có lý, lại thêm việc đang vội đi tìm đám bạn ăn chơi, nên cũng không ép. "Thôi được! Vậy huynh đệ cứ tìm chỗ nghỉ ngơi đi. Nhớ đấy nhé, đến Thạch Thành phải tìm ta!"
"Vâng, tại hạ xin ghi nhớ!" Tử Kiều chắp tay chào, nhìn theo bóng Dương Lâm Trường và đám hộ vệ lên ngựa rời đi.
Khi bóng họ đã khuất hẳn, nụ cười trên môi Tử Kiều lập tức tắt ngấm, thay vào đó là vẻ lạnh lùng, tính toán. Hắn quay lại xe ngựa, nơi Vân Nhi vẫn đang ngồi im với vẻ mặt còn chưa hết bàng hoàng và sợ hãi. Lão Mã thì vẫn giữ vẻ mặt bình thản như không, nhưng ánh mắt nhìn Tử Kiều có thêm một tia dò hỏi.
"Đi thôi, Lão Mã," Tử Kiều ra lệnh. "Tìm một nơi kín đáo để chúng ta nghỉ chân và bàn bạc."
Lão Mã gật đầu, đánh xe ngựa rẽ vào một con đường nhỏ hơn, hướng về phía khu vực ít sầm uất hơn của Thạch Thành. Cuối cùng, họ dừng lại trước một quán trọ nhỏ cũ kỹ, trông bề ngoài không có gì đặc biệt, nằm khuất trong một con hẻm. Đây chính là một trong những cơ sở ngầm của Ảnh Nguyệt Các tại Thạch Thành, đã được Lý Khởi Phong sắp xếp trước.
Người chủ tiệm, một lão già tóc hoa râm, mắt sáng quắc, thấy Lão Mã đưa Tử Kiều và Vân Nhi đến thì hiểu ý, lặng lẽ dẫn họ vào gian nhà phía sau, nơi có vài căn phòng sạch sẽ nhưng đơn sơ, được che chắn cẩn thận.
"Bẩm Quân sư," lão già chắp tay, giọng cung kính. "Thuộc hạ là Lão Triệu, phụ trách liên lạc tại cứ điểm này. Mọi việc đã được căn dặn. Xin Quân sư cứ nghỉ ngơi, có bất cứ yêu cầu gì thuộc hạ sẽ lập tức thi hành."
"Được rồi, Lão Triệu vất vả rồi," Tử Kiều gật đầu. "Tình hình ở Thạch Thành gần đây thế nào? Có động tĩnh gì đặc biệt của phủ tướng quân hay các thế lực khác không?"
Lão Triệu báo cáo ngắn gọn tình hình: Dương Anh gần đây tăng cường canh phòng trong phủ và các khu vực trọng yếu, có lẽ do ảnh hưởng từ vụ Huyết Sát Đường bị tấn công ở Kinh Thành. Các hoạt động phi pháp như buôn muối lậu có vẻ tạm lắng xuống. Thanh Quân Trắc cũng đã có vài động thái điều tra kín đáo nhưng chưa có kết quả rõ ràng. Về Dương Lâm Trường, hắn ta vẫn ngựa quen đường cũ, ăn chơi trác táng, thường xuyên lui tới các tửu lầu, kỹ viện và gây sự với dân chúng, nhưng nhờ có cha che chở nên không ai dám làm gì.
Tử Kiều chăm chú lắng nghe, đối chiếu với những gì mình biết.
Xem ra Dương Anh cũng là kẻ cáo già, biết thu mình lại khi có biến. Việc tiếp cận hắn trực tiếp sẽ rất khó khăn. Con đường duy nhất lúc này chính là thông qua tên con trai ngu ngốc của hắn.
Sau khi Lão Triệu lui ra, trong phòng chỉ còn lại Tử Kiều và Vân Nhi. Không khí lại trở nên có chút ngượng ngùng. Vân Nhi không dám nhìn thẳng vào Tử Kiều sau những gì xảy ra trên đường đi và cả màn diễn kịch vừa rồi.
Tử Kiều cũng không còn hứng thú trêu ghẹo nàng nữa. Hắn nhìn nàng, giọng nghiêm túc: "Vân Nhi, giờ cô đã thấy rồi đấy. Dương Lâm Trường chính là loại người đó. Cha hắn, Dương Anh, chắc chắn còn tàn độc và xảo quyệt hơn gấp bội. Nhiệm vụ của chúng ta rất nguy hiểm. Cô đã sẵn sàng chưa?"
"Thuộc hạ... đã sẵn sàng!" Vân Nhi đáp, giọng có chút run rẩy nhưng ánh mắt lại ánh lên sự quyết tâm. Vì môn phái, nàng không còn lựa chọn nào khác.
"Tốt," Tử Kiều gật đầu. "Vậy thì, trước mắt, cô cần cung cấp cho ta mọi thông tin chi tiết nhất về Thạch Thành, về phủ tướng quân, về Đoạn Hồn Cốc, về tên phó tướng kia, và cả những điểm yếu hay sở thích đặc biệt của Dương Lâm Trường mà cô có thể biết."
Hắn bắt đầu quá trình khai thác thông tin một cách bài bản. Vân Nhi cũng rất hợp tác, kể lại tất cả những gì nàng biết, từ cách bố trí phòng vệ trong thung lũng Đoạn Hồn Cốc, các loại độc dược đặc trưng, cho đến những tin đồn nàng nghe được về sự xa hoa, tàn bạo của Dương Anh và thói quen ăn chơi, háo sắc của Dương Lâm Trường.
Trong lúc nói chuyện, thỉnh thoảng ánh mắt hai người lại vô tình chạm nhau. Ký ức về những đụng chạm thể xác trên đường đi lại thoáng hiện về, khiến cả hai đều cảm thấy không tự nhiên. Vân Nhi vội cúi mặt xuống, đôi má ửng hồng. Tử Kiều cũng nhanh chóng chuyển ánh mắt đi nơi khác, tập trung vào việc phân tích thông tin. Sự ám muội vẫn còn đó, lơ lửng giữa hai người, nhưng giờ đây nó bị che phủ bởi mục tiêu lớn lao và nguy hiểm hơn.
Sau khi đã nắm được những thông tin cần thiết, Tử Kiều bắt đầu vạch ra kế hoạch tiếp cận Dương Lâm Trường. Hắn không thể đến phủ tướng quân tìm gặp một cách đường đột, sẽ rất dễ gây nghi ngờ. Hắn cần một cái cớ hợp lý hơn.
"Dương Lâm Trường thích gì nhất?" Tử Kiều hỏi Vân Nhi.
"Ngoài mỹ nữ và rượu ngon," Vân Nhi suy nghĩ rồi đáp, "Nghe nói hắn ta còn rất thích những thứ mới lạ, độc đáo, những trò vui tiêu khiển khác người, và đặc biệt là... rất thích thể hiện mình là người sành điệu, chịu chơi trước mặt bạn bè."
"Thích thể hiện? Thích trò vui mới lạ?" Tử Kiều lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên. "Vậy thì dễ rồi."
Hắn mỉm cười, một nụ cười đầy tính toán. Hắn sẽ dùng chính những kiến thức hiện đại từ kiếp trước của mình, những trò chơi, những câu chuyện, những cách ăn nói phóng khoáng, tự do để thu hút sự chú ý và tò mò của tên công tử bột này. Hắn sẽ biến mình thành một người bạn "thú vị", một kẻ đến từ Kinh Thành mang theo những luồng gió mới lạ, khác hẳn những kẻ nịnh bợ tầm thường xung quanh Dương Lâm Trường.