Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Thiện Ác Bất Phân - Chapter 71: Thăm dò

Tử Kiều ngồi lại trong căn phòng bí mật, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc "tái ngộ" tối nay. Hắn không chỉ cần diễn tròn vai Giang đại phu hiểu biết, mà còn phải thể hiện mình là một kẻ "đồng đạo", một người bạn thú vị có thể cùng Dương Lâm Trường bàn luận về những thú vui phong lưu. Hắn lục lại kiến thức từ kiếp trước, những câu chuyện tiếu lâm hiện đại được biến tấu lại, những vần thơ tình tứ có phần táo bạo, những lý luận về tâm lý phụ nữ được khoác lên lớp vỏ triết lý cổ xưa... Hắn cần phải tạo ra một sức hút đặc biệt, khiến Dương Lâm Trường hoàn toàn bị mê hoặc và tin tưởng.

Vân Nhi ngồi ở góc phòng, lặng lẽ quan sát Tử Kiều. Nàng thấy hắn lúc thì trầm ngâm suy tư, lúc lại mỉm cười đầy bí hiểm. Nàng không hiểu hắn định làm gì, nhưng sự tự tin và khí chất toát ra từ hắn khiến nàng vừa sợ hãi lại vừa có chút... tin tưởng mơ hồ. Nàng chỉ biết cầu mong kế hoạch của hắn thành công, để Đoạn Hồn Cốc có cơ hội được cứu giúp.

Chiều tối hôm đó, với thực lực của Dương phủ đã nhanh chóng tìm ra nơi Tử Kiều ở trọ, sai người hầu của Dương phủ đến báo tin Dương Lâm Trường đang mở tiệc đãi bạn bè tại phòng riêng trên lầu ba của Lạc Hoa Lâu.

"Tốt lắm," Tử Kiều gật đầu. Hắn thay bộ trường bào màu xanh thiên thanh trang nhã, tay cầm quạt giấy, trông càng thêm phần phong lưu, tuấn tú. Hắn dặn dò Vân Nhi và Lão Mã ở lại cứ điểm, giữ liên lạc qua ám hiệu, rồi một mình ung dung tìm đến Lạc Hoa Lâu.

Bước vào đại sảnh ồn ào, náo nhiệt của kỹ viện hạng sang, Tử Kiều không khó để tìm được bàn tiệc của Dương Lâm Trường. Gã ta đang ngồi giữa một đám công tử bột, rượu chảy tràn ly, bên cạnh là các kỹ nữ xinh đẹp vây quanh, tiếng cười nói, chúc tụng vang cả một góc lầu.

Tử Kiều mỉm cười, thong thả bước tới. "Dương thiếu gia, tại hạ đến muộn, xin thứ lỗi!"

Thấy Tử Kiều, Dương Lâm Trường mắt sáng lên, tỏ ra vô cùng vui mừng. "Ha ha! Giang huynh đệ! Ta đang mong huynh đệ mãi! Mau lại đây, lại đây ngồi!" Gã nhiệt tình kéo Tử Kiều ngồi vào vị trí trang trọng bên cạnh mình, rồi lớn tiếng giới thiệu với đám bạn: "Các vị, đây là Giang Tử Kiều, Giang đại phu từ Kinh Thành đến, bằng hữu tâm giao mới của ta! Người đâu học thức uyên bác, lại cực kỳ sành sỏi chuyện phong hoa tuyết nguyệt đấy nhé!"

Đám công tử kia nghe vậy đều tò mò nhìn Tử Kiều, nâng chén mời rượu. Tử Kiều cũng không hề tỏ ra xa lạ, vui vẻ cụng chén, đối đáp lưu loát. Hắn nhanh chóng dùng tài ăn nói khéo léo, kiến thức đông tây kim cổ pha trộn và cả những câu chuyện tiếu lâm hiện đại được biến tấu lại của mình để thu hút sự chú ý của cả bàn tiệc.

Hắn bàn về thơ ca với những lời lẽ bay bổng nhưng đầy ẩn ý tình tứ. Hắn bình về rượu với những kiến giải độc đáo về hương vị và cách thưởng thức. Hắn kể về những phong tục kỳ lạ ở những vùng đất xa xôi mà hắn "từng đi qua". Mỗi câu chuyện của hắn đều mới lạ, hấp dẫn, khiến đám công tử vốn chỉ quen ăn chơi hưởng lạc phải mắt tròn mắt dẹt lắng nghe, không ngừng vỗ tay tán thưởng.

Dương Lâm Trường càng nghe càng thích thú, liên tục ép Tử Kiều uống rượu, coi hắn như tri kỷ thực sự. Gã hoàn toàn bị sự thông minh, hài hước và khí chất đặc biệt của Tử Kiều chinh phục.

Khi rượu đã ngấm, câu chuyện tự nhiên chuyển sang đề tài muôn thuở: mỹ nhân. Dương Lâm Trường lại bắt đầu khoe khoang chiến tích, nhưng lần này có thêm vài lời than thở về một đóa hoa kiêu kỳ nào đó mà hắn mãi chưa chiếm được.

Đây chính là lúc Tử Kiều tung ra mồi câu của mình.

"Thiếu gia," Tử Kiều cười thần bí, ghé sát vào tai Dương Lâm Trường. "Tại hạ thấy thiếu gia đây phong lưu bậc nhất, nhưng xem ra vẫn còn đôi chút 'khúc mắc' trong việc chinh phục trái tim người đẹp?"

"Hừ! Giang huynh đệ đừng cười ta!" Dương Lâm Trường bĩu môi. "Con nhỏ đó quả thực khó chiều! Ta dùng đủ mọi cách mà nó vẫn cứ lạnh như băng!"

"Ha ha," Tử Kiều cười lớn hơn. "Vậy thì thiếu gia đã tìm đúng người rồi đấy. Tại hạ tuy không dám tự nhận là cao thủ tình trường, nhưng cũng có may mắn học được vài 'bí kíp' gia truyền từ một vị cao nhân ẩn sĩ, chuyên dùng để đối phó với những mỹ nhân băng giá, kiêu kỳ như vậy. Đảm bảo chỉ cần dùng đúng cách, dù là tiên nữ hạ phàm cũng phải động lòng."

"Thật sao?!" Mắt Dương Lâm Trường sáng rực lên như đèn pha. "Bí kíp gì vậy? Giang huynh đệ mau chỉ cho ta!" Gã nắm chặt lấy tay Tử Kiều, giọng đầy vẻ nài nỉ.

Tử Kiều lắc đầu, tỏ vẻ ngần ngại: "Ấy, thiếu gia, 'bí kíp' này là tuyệt học, không thể tùy tiện truyền ra ngoài được. Hơn nữa, muốn lĩnh hội được nó, cần phải có không gian yên tĩnh, tinh thần tập trung, chứ ở nơi ồn ào này..."

"Vậy... vậy thì..." Dương Lâm Trường sốt ruột. "Hay là... hay là bây giờ huynh đệ theo ta về phủ? Ta đảm bảo không ai dám làm phiền!"

Tử Kiều trong lòng mừng thầm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ đắn đo: "Về phủ thiếu gia sao? E rằng không tiện lắm..."

"Có gì mà không tiện!" Dương Lâm Trường quả quyết. "Huynh đệ là khách quý của ta! Cứ đi theo ta! Ta phải học bằng được cái 'bí kíp' đó mới được!"

Thấy Dương Lâm Trường đã hoàn toàn bị cuốn vào, Tử Kiều mới gật đầu miễn cưỡng: "Thôi được, nếu thiếu gia đã thành tâm như vậy, tại hạ xin tuân mệnh. Nhưng..." hắn nhìn quanh đám bạn của Dương Lâm Trường, "...việc này cần phải tuyệt đối bí mật."

"Ta hiểu! Ta hiểu!" Dương Lâm Trường cười lớn, quay sang đám bạn. "Các huynh đệ cứ ở lại vui vẻ tiếp nhé! Ta và Giang huynh đệ có chút việc riêng cần bàn bạc!"

Nói rồi, gã không đợi ai phản ứng, kéo tay Tử Kiều đứng dậy, hùng hổ rời khỏi Lạc Hoa Lâu, leo lên xe ngựa riêng chờ sẵn ngoài cửa, ra lệnh cho phu xe đi thẳng về phủ tướng quân.

Tử Kiều ngồi trong xe ngựa sang trọng của Dương Lâm Trường, lòng thầm thở phào. Kế hoạch đã thành công một cách hoàn hảo. Hắn không chỉ lấy được lòng tin tuyệt đối của tên công tử bột này, mà còn có cớ đường đường chính chính tiến vào phủ tướng quân một lần nữa, dưới sự "mời gọi" nhiệt tình của chính chủ nhà. Lần này, hắn sẽ có nhiều thời gian và cơ hội hơn để quan sát, thăm dò và tìm kiếm những manh mối quan trọng. Ván cờ ở Thạch Thành, hắn đã nắm được thế chủ động.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free