Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Thiện Ác Bất Phân - Chapter 69: Ác thiếu

Rời khỏi Kinh Thành phồn hoa nhưng đầy rẫy cạm bẫy, chiếc xe ngựa khiêm tốn chở Giang Tử Kiều và Vân Nhi bắt đầu hành trình dài ngày hướng về Thạch Thành nơi biên ải xa xôi. Để đảm bảo an toàn và kín đáo cho thân phận Giang đại phu, Lý Khởi Phong đã đặc biệt sắp xếp một lão ám vệ dày dạn kinh nghiệm, võ công thâm hậu nhưng vẻ ngoài lại cực kỳ bình thường, khắc khổ tên là Lão Mã, đóng giả làm người đánh xe thuê. Bên trong xe, chỉ còn lại Tử Kiều và Vân Nhi, một không gian chật hẹp, riêng tư nhưng cũng đầy tiềm ẩn cho những cơn sóng ngầm khó lường.

Sau khi màn kịch và sự ép buộc ở quán trọ đêm đó giúp hắn khai thác được thân phận thực sự của Vân Nhi, thái độ của Tử Kiều đối với nàng đã hoàn toàn thay đổi. Hắn xem nàng như một quân cờ, một công cụ hữu dụng, nhưng sự gần gũi và vẻ đẹp tiềm ẩn của nàng cũng không ngừng khuấy động những ham muốn đen tối. Hắn muốn nàng phải luôn nhớ vị trí của mình, phải luôn cảm nhận được quyền lực tuyệt đối của hắn, và hắn quyết định dùng sự trêu ghẹo thể xác như một cách để duy trì sự kiểm soát đó, đồng thời cũng là để thỏa mãn phần nào dục vọng đang âm ỉ trong lòng.

Hành trình dài ngày trên chiếc xe ngựa xóc nảy trở thành cơ hội để Tử Kiều thực hiện ý đồ của mình. Hắn không ngừng tạo ra những tình huống "vô tình" đầy chủ ý. Khi xe lắc lư, hắn lại "ngã" về phía nàng, bàn tay rất "tự nhiên" chạm vào đùi, vào eo, thậm chí lướt qua bầu ngực nàng. Khi đưa nước hay đồ ăn, ngón tay hắn lại cố tình chạm vào tay nàng, ánh mắt nhìn nàng đầy ẩn ý.

Vân Nhi luôn cố gắng né tránh, khuôn mặt khi thì đỏ bừng vì ngượng, khi lại tái đi vì sợ hãi và ghê tởm. Nhưng nàng không dám phản kháng mạnh mẽ, chỉ biết cắn răng chịu đựng, sự bất lực hiện rõ trong ánh mắt. Sự nhẫn nhục của nàng càng khiến Tử Kiều cảm thấy thích thú với trò chơi mèo vờn chuột này. Hắn muốn bóc tách từng lớp vỏ bọc của nàng, xem giới hạn chịu đựng của nàng đến đâu.

Đỉnh điểm là vào một đêm họ phải hạ trại tạm bợ trong một khu rừng vắng do không tìm được quán trọ. Lão Mã dựng một chiếc lều nhỏ đơn sơ cho "chủ nhân" và người hầu gái, còn lão thì nhóm lửa trại ngủ bên ngoài để cảnh giới. Bên trong chiếc lều chật hẹp, chỉ có một tấm nệm mỏng trải trên nền đất.

Sau khi ăn tối qua loa, Vân Nhi mệt mỏi nằm xuống góc lều, quay mặt vào trong, giả vờ ngủ say. Tử Kiều ngồi đó, nhìn tấm lưng đang run rẩy rất nhẹ của nàng, một nụ cười lạnh lùng hiện lên trên môi. Hắn biết nàng đang sợ hãi, và hắn thích cảm giác đó.

Hắn thổi tắt ngọn đèn dầu nhỏ, bóng tối bao trùm lấy không gian. Hắn lặng lẽ nằm xuống bên cạnh Vân Nhi, cố tình nằm sát lại gần, để hơi thở ấm nóng của mình phả vào gáy nàng. Vân Nhi giật mình, người cứng lại nhưng không dám cử động.

Tử Kiều đưa tay ra, vòng qua eo nàng, kéo nàng sát vào lòng mình. "Đừng sợ," hắn thì thầm, giọng đầy vẻ "an ủi" giả tạo, nhưng bàn tay đã bắt đầu không yên phận, luồn vào trong chiếc áo ngủ mỏng của nàng.

"Không... Quân sư... đừng..." Vân Nhi lắp bắp phản đối yếu ớt.

"Suỵt! Ngoan nào," hắn chặn lời nàng bằng một nụ hôn lên gáy, bàn tay thành thạo kéo chiếc yếm lót của nàng xuống. Đôi gò bồng đảo săn chắc, vừa vặn lộ ra trong bóng tối, chạm vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

Hắn xoay người nàng lại đối mặt với mình, mặc kệ sự kháng cự yếu ớt. Hắn cúi xuống, tìm đến một bên đầu vú hồng hào, bắt đầu dùng miệng lưỡi bú mút một cách say sưa. Lưỡi hắn đảo quanh, trêu đùa, thỉnh thoảng lại dùng răng cắn nhẹ khiến Vân Nhi rên lên khe khẽ, nước mắt bắt đầu lăn dài.

"Ư... ưm..." Nàng cố gắng cắn chặt môi để không phát ra tiếng động quá lớn, nhưng cơ thể lại không ngừng run rẩy vì sự xâm phạm đầy nhục nhã và cả khoái cảm tội lỗi đang trỗi dậy.

Tử Kiều hoàn toàn làm chủ tình thế. Hắn bú mút hết bên ngực này đến bên kia, cảm nhận vị ngọt thanh và sự mềm mại đàn hồi. Bàn tay hắn cũng không ngừng khám phá cơ thể nàng, từ eo thon xuống cặp mông tròn trịa, rồi tìm đến nơi bí ẩn giữa hai chân. Hắn dùng ngón tay trêu chọc hạt châu đang sưng cứng qua lớp quần lót, cảm nhận sự ẩm ướt đang rỉ ra.

Hắn muốn nhiều hơn nữa, muốn chiếm đoạt nàng hoàn toàn ngay tại đây. Nhưng nghĩ đến Lão Mã bên ngoài và nhiệm vụ quan trọng phía trước, hắn lại kiềm chế lại. Hắn chỉ muốn giày vò nàng, muốn nàng phải luôn sống trong sự sợ hãi và phục tùng hắn.

Sau một hồi thỏa mãn dục vọng bằng miệng lưỡi và bàn tay, hắn mới chịu dừng lại. Hắn nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt, đôi môi bị cắn đến bật máu của Vân Nhi trong bóng tối, lòng không một chút thương cảm.

"Ngủ đi," hắn nói gọn lỏn, rồi nằm xuống bên cạnh, quay lưng lại phía nàng, để lại nàng một mình với nỗi ô nhục, sợ hãi và cơ thể vẫn còn đang râm ran vì kích thích dang dở. Đêm đó, Vân Nhi gần như thức trắng, còn Tử Kiều thì lại ngủ một giấc khá ngon sau khi đã "giải tỏa" phần nào.

Cho đến một ngày nọ, khi họ chỉ còn cách Thạch Thành khoảng nửa ngày đường. Chiếc xe ngựa đang đi qua một đoạn đường núi vắng vẻ thì đột nhiên từ phía trước vọng lại tiếng kêu cứu thất thanh của một cô gái, xen lẫn tiếng cười nói tục tĩu và quát tháo của đám đàn ông.

"Cứu... cứu tôi với...! Buông tôi ra...!"

Lão Mã lập tức ghìm cương ngựa. Tử Kiều ra hiệu dừng xe ở khúc quanh, rồi kích hoạt [Sơ cấp Ẩn Thân Thuật], lặng lẽ tiến lên thăm dò.

Hắn nấp sau một tảng đá lớn, nhìn ra khoảng đất trống ven đường. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn nhíu mày. Khoảng hơn chục tên hộ vệ mặc trang phục khá tốt đang vây quanh một tên công tử trẻ tuổi ăn mặc lụa là, mặt mũi trắng trẻo nhưng vênh váo, ánh mắt dâm tà. Tên công tử này đang cố gắng xé rách quần áo của một cô gái thôn quê xinh xắn, tầm mười bảy, mười tám tuổi. Cô gái ra sức chống cự, la hét trong tuyệt vọng, nhưng đám hộ vệ chỉ đứng nhìn cười cợt, thậm chí còn cổ vũ.

"Ha ha, Trường thiếu gia, con nhỏ này được đấy! Da trắng thịt mềm!"

"Nó chống cự càng làm thiếu gia thêm hứng thú thôi!"

"Mau lên đi thiếu gia, ở đây hoang vắng, không ai làm phiền đâu!"

Trường thiếu gia? Tử Kiều nhớ lại thông tin về tên phó tướng Dương Anh. Hắn ta có một đứa con trai độc nhất vô cùng được nuông chiều, nổi tiếng ăn chơi trác táng, tên là Dương Lâm Trường. Chắc chắn là tên này rồi! Con trai của kẻ địch!

Nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng căm phẫn lại dâng lên trong Tử Kiều. Lại là cảnh ức hiếp kẻ yếu, lại là hành vi thú tính. Nhưng hắn biết mình không thể hành động lỗ mãng.

Đối phương có hơn chục hộ vệ, võ công có thể không tầm thường. Một mình hắn và Lão Mã cũng khó lòng đối đầu trực diện mà không gây chú ý.

Hắn cần dùng mưu. Hắn quay lại xe nói nhỏ với Vân Nhi và Lão Mã kế hoạch của mình.

Tử Kiều chỉnh lại y phục cho ra dáng một thầy thuốc nho nhã, hít một hơi sâu rồi bước ra khỏi chỗ nấp, ung dung đi về phía đám người Dương Lâm Trường, miệng giả vờ lẩm bẩm đọc sách.

Sự xuất hiện bất ngờ của hắn khiến đám hộ vệ hơi khựng lại, quay sang nhìn dò xét. Dương Lâm Trường cũng tạm dừng hành động, nhíu mày nhìn kẻ lạ mặt. 'Vóc dáng này, cách ăn mặc lụa là nhưng cử chỉ thô lỗ, lại có nhiều hộ vệ đi theo ở khu vực gần Thạch Thành... Rất có thể đây chính là Dương Lâm Trường, con trai của Dương Anh mà Ảnh đã cung cấp thông tin và miêu tả sơ bộ.' Tử Kiều thầm đoán định trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ ngơ ngác.

"Ngươi là ai? Dám đi vào đây làm phiền thiếu gia?" Một tên hộ vệ quát lên.

Tử Kiều ngẩng đầu lên, giả vờ giật mình rồi vội vàng chắp tay thi lễ với Dương Lâm Trường: "Ấy chết, tại hạ mải đọc sách không để ý đường đi, vô tình lạc vào đây. Xin thứ lỗi đã làm kinh động đến quý vị." Hắn cố tình dùng từ "quý vị", tỏ vẻ tôn trọng nhưng không chỉ đích danh ai.

Dương Lâm Trường thấy hắn chỉ là một thư sinh lại tỏ ra sợ sệt, thì mặt hơi vênh lên tự đắc: "Biết điều thì cút đi, đừng làm ta mất hứng!"

"Dạ dạ, tại hạ đi ngay," Tử Kiều vờ hấp tấp, nhưng ánh mắt lại "vô tình" lướt qua cô gái đang sợ hãi dưới đất, rồi lại nhìn Dương Lâm Trường với vẻ... thán phục? "Nhưng tại hạ thực sự ngưỡng mộ vị công tử đây quá! Khí phách hiên ngang, lại có mắt tầm hoa thật tinh tường!" Hắn cố tình tâng bốc.

Lời khen bất ngờ này khiến Dương Lâm Trường hơi sững lại, rồi bật cười khoái trá. Tên này có vẻ thú vị đây. "Ha ha! Ngươi cũng biết nhìn đấy chứ! Bản thiếu gia đây chọn người thì chỉ có chuẩn!"

"Vâng vâng," Tử Kiều gật gù. "Cô nương này quả thực xinh đẹp, nhưng... công tử à," hắn hạ giọng, tỏ vẻ thân mật, "Nơi sơn cốc hoang vắng này, làm chuyện phong lưu e rằng hơi mất đi sự tao nhã. Lại còn khiến mỹ nhân hoảng sợ quá độ, chẳng phải là làm mất hứng sao?"

Hắn đưa mắt nhìn Dương Lâm Trường, cười đầy ẩn ý: "Chi bằng công tử tạm tha cho cô nương lần này. Tại hạ thấy công tử có vẻ hơi mệt mỏi, sắc mặt hơi xanh xao. Tại hạ là thầy thuốc, tình cờ có mang theo một loại trà thảo dược đặc biệt giúp tỉnh táo tinh thần, lại tăng cường... sinh lực. Hay là chúng ta tìm một nơi mát mẻ hơn tâm sự, bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt? Tại hạ cũng muốn được diện kiến, nghe công tử đây chỉ giáo thêm về những thú vui tao nhã nơi Thạch Thành này."

Lời đề nghị của Tử Kiều vừa khéo léo giải vây cho cô gái, vừa tâng bốc Dương Lâm Trường, lại vừa gợi mở về "trà tăng cường sinh lực" và "thú vui tao nhã", hoàn toàn đánh trúng tâm lý của tên công tử bột ham chơi, háo sắc và thích thể hiện này.

"Ồ? Nghe thú vị đấy!" Dương Lâm Trường tỏ ra rất hứng thú, quên luôn cô gái đang nằm dưới đất. "Trà gì mà hay vậy? Ngươi tên gì? Từ đâu tới?" Hắn đã hoàn toàn bị Tử Kiều dẫn dắt.

Cô gái thấy vậy, mừng như thoát chết, vội vàng lồm cồm bò dậy, không dám nhìn ai, cắm đầu chạy biến vào rừng. Đám hộ vệ cũng không thèm để ý đến nàng nữa.

"Tại hạ là Giang Tử Kiều, một thầy thuốc nghèo may mắn biết chút ít về thảo dược thôi ạ," Tử Kiều khiêm tốn đáp, nhưng vẫn giữ nụ cười thân thiện. "Vừa từ Kinh Thành đến đây tìm dược liệu quý."

"Giang đại phu à? Được! Bản thiếu gia thấy ngươi cũng thú vị đấy," Dương Lâm Trường vỗ đùi. "Thôi được, nể tình ngươi biết điều, lại có trà ngon, ta tha cho con nhỏ kia. Ngươi theo ta về Thạch Thành, đến phủ ta chơi! Ta sẽ tiếp đãi ngươi tử tế! Còn trà của ngươi, về phủ rồi thử sau!" Hắn ta tuy hứng thú với trà nhưng vẫn giữ chút cảnh giác, không dám uống ngay đồ của người lạ.

"Vậy thì còn gì bằng!" Tử Kiều mừng thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ vô cùng cảm kích. "Được thiếu gia đây coi trọng, tại hạ thực sự vinh hạnh. Xin đi theo thiếu gia!"

Dương Lâm Trường cười ha hả, ra hiệu cho đám hộ vệ dẹp đường, cùng đi về phía xe ngựa của gã.

Kế hoạch đã thành công mỹ mãn. Hắn không chỉ cứu được cô gái, mà còn lấy được lòng tin và lời mời của Dương Lâm Trường. Cánh cửa để tiếp cận phủ tướng quân và khai thác thông tin đã rộng mở.

Ngồi trong xe ngựa của Dương Lâm Trường, Tử Kiều tiếp tục vai diễn một thầy thuốc hiểu biết, khéo léo trò chuyện, tâng bốc tên công tử bột này, đồng thời âm thầm quan sát và thu thập thêm thông tin. Vân Nhi ngồi ở xe phía sau cùng Lão Mã, lòng đầy phức tạp khi chứng kiến mưu trí và khả năng diễn xuất đáng sợ của vị Quân sư mà nàng đang đi theo.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free