Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Thiện Ác Bất Phân - Chapter 7: Thổn thức

Buổi chiều hôm đó, sau cuộc hoan lạc bất ngờ nhưng đầy mãnh liệt với Uyển Nương bên bờ suối, Giang Tử Kiều trở về nhà Trần Đại Hùng với một tâm trạng ngổn ngang trăm mối. Hắn vừa cảm thấy sự thỏa mãn về thể xác sau bao ngày dồn nén, lại vừa có chút trống rỗng và lo lắng mơ hồ về hậu quả. Cuộc gặp gỡ với Uyển Nương giống như mở ra một cánh cửa nguy hiểm, một sự cám dỗ mà hắn không chắc mình có thể kiểm soát được.

Bầu không khí trong nhà vẫn còn khá ngượng ngập sau sự cố hắn sốt mê man đêm hôm trước. Hắn và Lan Như Hương vẫn tránh ánh mắt của nhau, lời nói cũng trở nên khách sáo lạ thường. Bữa cơm tối diễn ra trong im lặng, chỉ có tiếng bát đũa va chạm khe khẽ. Tử Kiều cố gắng ăn thật nhanh để rút về phòng, tránh phải đối mặt với ánh mắt phức tạp của Lan Như Hương quá lâu. Hắn cảm nhận được sự bối rối, có lẽ cả chút sợ hãi và oán trách trong ánh nhìn của nàng mỗi khi vô tình chạm phải.

Trời vừa sẩm tối, khi Tử Kiều đang ngồi trong phòng đọc sách, thì Uyển Nương đột ngột sang nhà. Nàng mang theo một chiếc tay nải nhỏ đựng quần áo, vẻ mặt có chút rụt rè giả tạo, khác hẳn sự táo bạo ban chiều.

"Lan tỷ tỷ," Uyển Nương nhỏ nhẹ nói với Lan Như Hương đang ngồi vá áo dưới đèn. "Đại Ngưu nhà muội đi săn cùng Đại Hùng ca chưa về, muội ở nhà một mình ban đêm thấy hơi... hơi sợ. Tỷ cho muội sang ngủ nhờ một đêm được không?"

Lan Như Hương hơi ngẩn người trước lời đề nghị bất ngờ này. Bình thường Uyển Nương đâu phải người nhát gan như vậy? Nhưng nghĩ đến tình hàng xóm láng giềng, lại thấy nàng nói cũng có lý, nhà chỉ có một mình đàn bà con gái giữa đêm hôm khuya khoắt cũng bất tiện, nàng liền gật đầu: "Được chứ, muội sang đây ngủ cùng tỷ cho vui. Nhà cũng rộng."

Tử Kiều nghe thấy cuộc nói chuyện từ trong phòng, không khỏi nhíu mày. Uyển Nương này lại giở trò gì đây? Hắn có cảm giác sự xuất hiện của nàng ta vào lúc này không hề đơn giản.

Uyển Nương mừng rỡ cảm ơn rối rít rồi nhanh chóng trải ổ nằm ngay bên cạnh giường của Lan Như Hương trong gian phòng ngủ của vợ chồng Đại Hùng. Vì nhà chỉ có hai gian phòng ngủ chính, việc này cũng không có gì quá bất thường khi có khách là phụ nữ ở lại.

Ăn tối xong, Lan Như Hương dọn dẹp rồi cũng vào phòng chuẩn bị đi ngủ. Uyển Nương đã ở sẵn trong đó. Tử Kiều thì cố nán lại gian ngoài đọc sách thêm một lúc, nhưng cảm giác bất an và tò mò cứ thôi thúc hắn. Vách ngăn giữa các phòng trong nhà tranh cũng không quá kín đáo, hắn có thể nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện, cười đùa của hai người phụ nữ bên trong.

Một lúc sau, có lẽ do buồn chán hoặc cố ý, Uyển Nương bắt đầu trêu chọc Lan Như Hương. Tiếng cười khúc khích, tiếng vật lộn khe khẽ vọng ra.

"Á, muội làm gì vậy, nhột quá!" Tiếng Lan Như Hương cười trong tiếng thở dốc.

"Hihi, xem tỷ có giấu gì không nào?" Giọng Uyển Nương đầy tinh nghịch.

Rồi đột nhiên, có tiếng kêu nhỏ của Lan Như Hương, xen lẫn tiếng cười lớn hơn của Uyển Nương. Cửa phòng ngủ vốn chỉ khép hờ chứ không cài then, bị một lực đẩy nhẹ từ bên trong làm bật mở ra một khe hở khá rộng.

Tử Kiều đang ngồi ở gian ngoài, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn về phía tiếng động. Và cảnh tượng diễn ra trong phòng ngủ qua khe cửa hé mở khiến hắn phải sững sờ, hai mắt trợn tròn, hơi thở như ngừng lại.

Dưới ánh đèn dầu leo lét, Lan Như Hương và Uyển Nương đang vật lộn trêu đùa nhau trên giường. Có lẽ trong lúc giằng co, áo yếm của cả hai đã bị kéo xuống hoặc tuột ra. Trước mắt Tử Kiều là cảnh tượng hai đôi gò bồng đảo căng tròn, trắng nõn hoàn toàn phơi bày.

Ngực của Uyển Nương đầy đặn, nở nang đúng như hắn đã thấy ban chiều, hai núm vú sẫm màu như mời gọi. Còn ngực của Lan Như Hương, dù có phần nhỏ nhắn hơn một chút so với Uyển Nương, nhưng lại săn chắc, tròn trịa một cách hoàn hảo, đầu vú hồng hào, thanh tú đang run rẩy vì bị kích thích và ngượng ngùng. Làn da trắng mịn của nàng dưới ánh đèn càng thêm vẻ mê hoặc. Lần đầu tiên hắn được nhìn thấy trọn vẹn cặp vú của Lan Như Hương một cách rõ ràng đến vậy, không phải qua lớp áo mỏng hay trong lúc mê man. Vẻ đẹp e ấp, thanh khiết nhưng cũng đầy quyến rũ đó khiến tim hắn đập như trống trận, cổ họng khô khốc. Hắn thực sự được "no mắt" với cảnh xuân quang vô tình mà hữu ý này.

Lan Như Hương dường như nhận ra cửa phòng bị mở, vội vàng kéo áo lên che ngực, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận nhìn Uyển Nương. Nhưng Uyển Nương chỉ cười khúc khích, không hề tỏ ra bối rối, thậm chí còn liếc mắt nhìn ra phía cửa nơi nàng biết Tử Kiều đang ngồi, ánh mắt đầy vẻ thách thức và trêu chọc.

"Ối, xin lỗi tỷ tỷ, muội lỡ tay." Uyển Nương giả vờ nói, nhưng tay vẫn chưa chịu buông tha Lan Như Hương hoàn toàn. Nàng ta đột nhiên cù lét vào eo Lan Như Hương khiến nàng cười nắc nẻ, ngả người về phía sau.

Cùng lúc đó, Uyển Nương lại làm một hành động táo bạo hơn. Nàng ta giả vờ mất đà, ngã về phía vách ngăn với gian ngoài. Cửa bị đẩy ra, để lộ gần như toàn bộ khung cảnh bên trong.

Do sự kích thích từ việc nhìn thấy bộ ngực trần của cả hai người phụ nữ đẹp, đặc biệt là của Lan Như Hương, cộng với dư âm từ cuộc hoan lạc ban chiều, hạ bộ của Tử Kiều đã sớm phản ứng dữ dội.

Vật nam tính của hắn cương cứng hết cỡ, dựng đứng sừng sững dưới lớp quần tạo thành một hình khối gồ lên rõ ràng.

Uyển Nương, sau khi "vô tình" đẩy cửa, lại "vô tình" kêu lên một tiếng đầy ẩn ý: "Ôi chà! Tử Kiều đệ... đệ đang làm gì mà... căng thẳng thế kia?" Nàng ta cố tình nói lớn tiếng, ánh mắt liếc nhanh về phía Lan Như Hương vẫn còn đang thở dốc vì cười và ngượng.

Bị bất ngờ kéo rèm và bị nói trúng tim đen, Tử Kiều giật bắn mình, vội vàng dùng cuốn sách che lên hạ bộ. Mặt hắn đỏ lựng vì xấu hổ và tức giận với trò đùa của Uyển Nương.

Nhưng đã quá muộn. Lan Như Hương, theo phản xạ và sự tò mò trước lời nói của Uyển Nương, đã đưa mắt nhìn về Tử Kiều. Nàng nhìn thấy rõ ràng sự cương cứng lồ lộ dưới lớp quần mỏng của hắn trước khi hắn kịp che đi.

Toàn thân Lan Như Hương cứng đờ. Nàng sững sờ, hai mắt mở lớn không thể tin được. Hình ảnh vật nam tính đầy sức sống, đang phản ứng mãnh liệt của Tử Kiều như một tia sét đánh thẳng vào tâm trí nàng. Nó gợi lại cho nàng cảm giác tê dại, râm ran khi bị hắn bú mút đầu vú đêm qua, gợi lại sự nam tính mạnh mẽ mà nàng cảm nhận được khi hắn ôm lấy nàng lúc suýt ngã. Một cảm giác vừa sợ hãi, vừa xấu hổ, vừa tò mò lại vừa... kích thích đến khó thở xâm chiếm lấy nàng. Trái tim nàng đập loạn xạ trong lồng ngực, hơi thở trở nên gấp gáp, hai gò má nóng bừng, và nơi hạ bộ lại bắt đầu âm thầm tiết ra thứ chất lỏng ẩm ướt đáng xấu hổ. Nàng "thổn thức không thôi", tâm trí hoàn toàn rối loạn trước sự thật trần trụi về ham muốn của người mà nàng coi như đệ đệ này, và cả phản ứng không thể kiểm soát của chính cơ thể mình. Nàng vội vàng quay mặt đi, kéo chăn trùm kín người, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung.

Uyển Nương nhìn thấy phản ứng của cả Tử Kiều và Lan Như Hương, trong mắt ánh lên vẻ đắc ý và thích thú. Nàng ta giả lả nói: "Thôi chết, lỡ tay. Tử Kiều đệ đừng giận nhé. Tỷ tỷ, muội xin lỗi." Rồi nàng ta cũng nhanh chóng kéo lại áo yếm, nằm xuống ổ của mình, nhưng khóe môi vẫn còn nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Không khí trong nhà trở nên im lặng đến ngột ngạt. Tử Kiều ngồi trong phòng mình, lòng đầy tức giận với Uyển Nương nhưng cũng xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Hắn biết Lan Như Hương đã nhìn thấy. Nàng sẽ nghĩ gì về hắn? Một kẻ bệnh hoạn, luôn có những ý nghĩ đen tối với tẩu tử của mình?

Lan Như Hương nằm trong chăn mà toàn thân vẫn run rẩy, tim đập loạn xạ. Hình ảnh cương cứng của Tử Kiều cứ hiện lên trong đầu nàng, khiến nàng vừa sợ hãi vừa cảm thấy một sự xao xuyến kỳ lạ. Nàng không hiểu nổi tại sao cơ thể mình lại phản ứng như vậy. Nàng cố gắng xua đi hình ảnh đó, ép mình nhắm mắt lại ngủ, nhưng vô ích.

Đêm đó, cả Tử Kiều và Lan Như Hương đều thức trắng, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ và cảm xúc hỗn loạn của riêng mình. Chỉ có Uyển Nương là dường như ngủ rất ngon giấc, thỉnh thoảng còn khẽ cười trong mơ.

Tuy nhiên, dù những con sóng ngầm về tình cảm và dục vọng có dữ dội đến đâu trong đêm, thì khi mặt trời ló dạng, cuộc sống ở Thạch Gia Thôn vẫn quay về với nhịp điệu thường nhật của nó. Tử Kiều vẫn dậy sớm giúp Lan Như Hương làm việc nhà. Lan Như Hương vẫn nấu cơm, giặt giũ, chăm sóc vườn tược. Cả hai vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cố gắng cư xử như không có chuyện gì xảy ra, dù sự ngượng ngùng và căng thẳng vẫn hiện hữu. Uyển Nương sáng hôm sau cũng chào tạm biệt Lan Như Hương để về nhà mình, không quên liếc nhìn Tử Kiều một cái đầy ẩn ý.

Cuộc sống êm đềm, giản dị nơi thôn dã cứ thế tiếp diễn. Tiếng gà gáy sớm, tiếng người gọi nhau đi làm đồng, tiếng trẻ con nô đùa ngoài ngõ. Những bữa cơm đạm bạc nhưng ấm cúng. Sự quan tâm chân thành, dù có phần ngượng ngập, của Lan Như Hương. Sự tôn trọng của dân làng. Tất cả những điều đó, đối với một kẻ cô độc đã nếm trải tận cùng đau khổ như Giang Tử Kiều, lại có một sức hấp dẫn lạ kỳ.

Hắn nhận ra, bất chấp những bí mật đen tối, những ham muốn tội lỗi, những mối quan hệ phức tạp đang dần hình thành, hắn đã thực sự "lưu luyến" cuộc sống này. Hắn yêu cái không khí trong lành, yêu sự bình yên, yêu sự chân chất của những người dân nơi đây, và đặc biệt, hắn không thể phủ nhận hình bóng dịu dàng của Lan Như Hương đã chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim hắn. Hắn muốn ở lại đây, muốn bảo vệ sự bình yên này, bảo vệ người phụ nữ ấy. Dù biết rằng con đường phía trước sẽ còn rất nhiều chông gai và cám dỗ, nhưng ý nghĩ đó lại khiến hắn cảm thấy có thêm động lực để sống tiếp, để đối mặt với bất cứ điều gì sắp xảy ra.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free