Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Thiện Ác Bất Phân - Chapter 6: Dục vọng

Ngày hôm sau, cơn sốt của Giang Tử Kiều đã hoàn toàn biến mất. Dù cơ thể vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng tinh thần hắn đã tỉnh táo hơn nhiều. Tuy nhiên, sự tỉnh táo đó lại đi kèm với nỗi dằn vặt và bối rối khôn nguôi về chuyện xảy ra đêm qua. Hình ảnh hắn mất kiểm soát bú mút bầu ngực của Lan Như Hương và vẻ mặt hoảng hốt, xấu hổ của nàng khi chạy đi cứ ám ảnh lấy tâm trí hắn.

Bầu không khí trong nhà trở nên vô cùng ngượng ngập. Tử Kiều cố gắng tránh mặt Lan Như Hương nhiều nhất có thể. Khi buộc phải đối diện, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, chỉ lí nhí chào hỏi hoặc trả lời những câu cần thiết. Lan Như Hương cũng vậy, nàng lặng lẽ làm việc nhà, khuôn mặt xinh đẹp luôn cúi xuống, đôi má thỉnh thoảng lại ửng hồng một cách bất thường. Sự im lặng và khoảng cách vô hình giữa hai người còn nặng nề hơn cả trước đây.

Để xua đi sự khó xử và cũng để chuộc lỗi trong lòng, Tử Kiều cố gắng làm hết mọi việc nặng nhọc trong nhà: bổ củi, gánh nước, sửa lại hàng rào... Hắn lao vào công việc như một cách để quên đi những ý nghĩ tội lỗi và ham muốn vẫn còn âm ỉ sau đêm qua. Lan Như Hương thấy vậy cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ chuẩn bị cơm nước chu đáo hơn.

Vào một buổi trưa, sau khi giúp Lan Như Hương gánh mấy thùng nước đầy đổ vào chum trong bếp, Tử Kiều đi ra phía sau nhà để kiểm tra lại mấy bó củi vừa bổ ban sáng. Khu vực sau nhà khá vắng, có một khoảng sân đất nhỏ và một nhà xí đơn sơ dựng tạm bằng tre nứa ở góc vườn.

Đang định quay vào nhà thì hắn chợt khựng lại. Lan Như Hương đang ở gần khu nhà xí, nhưng không phải đi vệ sinh. Nàng đang ngồi xổm xuống quay lưng về phía hắn, chiếc váy nâu sẫm vén lên cao tận hông, để lộ đôi chân thon thả và cặp mông tròn trịa, trắng nõn nổi bật dưới ánh nắng trưa. Có vẻ như nàng đang "giải quyết nỗi buồn" một cách tự nhiên ngay tại góc vườn kín đáo đó, có lẽ vì nhà xí đơn sơ không tiện hoặc nàng muốn nhanh chóng quay lại công việc.

Tử Kiều hoàn toàn bất ngờ, theo phản xạ hắn định quay mặt đi ngay lập tức để tránh thất lễ. Nhưng đúng lúc đó, Lan Như Hương khẽ dịch người, và ánh mắt hắn vô tình lướt qua khoảng không gian giữa hai đùi nàng đang mở hé.

Một hình ảnh bất ngờ và trần trụi đập vào mắt khiến hắn sững người, tim như ngừng đập, hơi thở tắc nghẽn. Dưới ánh nắng mặt trời, nơi riêng tư nhất của người phụ nữ hiện ra rõ mồn một. Đó là một khe thịt hồng hào, mềm mại, được bao bọc bởi hai lớp môi đầy đặn, khép hờ. Phía trên, một túm lông tơ đen nhánh, mềm mượt che phủ gò mu nhỏ nhắn, cao cao. Khe thịt hồng tươi khép chặt lại, ẩn giấu bên trong những bí ẩn ngọt ngào. Vài giọt nước tiểu trong veo vừa chảy ra còn vương lại, long lanh dưới nắng, càng làm tăng thêm vẻ sống động và chân thực đến khó tin. Vẻ đẹp nguyên sơ, tự nhiên và đầy nữ tính của bộ phận sinh dục nữ mà hắn chưa từng được thấy rõ ràng như vậy ở kiếp trước đột nhiên phơi bày trước mắt hắn một cách bất ngờ và đầy ám ảnh.

Toàn thân Tử Kiều như có luồng điện chạy qua. Hình ảnh âm hộ e ấp đầy sức sống đó, kết hợp với ký ức về cảm giác mềm mại, ngọt ngào khi bú vú nàng đêm qua, lập tức thổi bùng lên ngọn lửa dục vọng trong hắn một cách dữ dội. Hạ bộ hắn căng cứng gần như ngay lập tức, nóng ran và nhức nhối. Hắn đứng bất động như hóa đá, mắt dán chặt vào cảnh tượng trước mặt, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại ham muốn nguyên thủy đang gào thét.

Lan Như Hương hoàn toàn không hay biết có người đang nhìn trộm mình từ phía sau. Nàng nhanh chóng giải quyết xong, dùng khăn lau qua loa rồi kéo váy xuống, chỉnh lại trang phục và thản nhiên đi vào nhà.

Chỉ đến khi bóng nàng đã khuất hẳn, Tử Kiều mới như bừng tỉnh. Hắn vội vàng quay mặt đi, thở hổn hển, mặt đỏ bừng vì xấu hổ và kích thích. Hình ảnh nơi kín đáo của Lan Như Hương cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn, rõ nét đến từng chi tiết. Ham muốn thể xác dâng lên mãnh liệt, vật nam tính phía dưới căng cứng đến mức đau tức, đòi hỏi phải được giải tỏa ngay lập tức.

Hắn không thể ở lại đây thêm một giây nào nữa. Cảm giác tội lỗi vì vừa nhìn trộm nàng, cộng với nỗi khao khát điên cuồng khiến hắn phải rời khỏi căn nhà ngay lập tức. Hắn cần một nơi vắng vẻ để giải tỏa sự bức bối đang hành hạ mình. Bờ suối phía Tây thôn, nơi vắng vẻ và có nước mát, là lựa chọn duy nhất hiện lên trong đầu hắn lúc này.

Hắn gần như chạy trốn ra khỏi nhà, đi nhanh về phía bờ suối. Con đường mòn quen thuộc dường như dài hơn mọi khi. Đến được bờ suối, hắn tìm một khúc vắng, nơi có những tảng đá lớn và lùm cây rậm rạp che khuất.

Hắn ngồi xuống một tảng đá bên bờ nước, dòng nước mát lạnh chảy qua chân giúp hắn dịu đi phần nào sự nóng nảy. Nhưng hình ảnh âm hộ của Lan Như Hương vẫn không ngừng ám ảnh hắn. Hắn đưa tay xuống nắm lấy vật đang cương cứng của mình qua lớp quần, bắt đầu tự mình giải tỏa. Hắn nhắm mắt lại, cố gắng tưởng tượng...

Bỗng nhiên, có tiếng nước xao động và tiếng hát khe khẽ vọng lại từ phía thượng nguồn, cách chỗ hắn không xa lắm. Tiếng hát trong trẻo, có phần lảnh lót và... quen thuộc.

Tử Kiều giật mình dừng tay lại. Có người? Ai lại ra suối vào giữa trưa thế này? Hắn tò mò và cũng có chút bực bội vì bị làm phiền. Hắn nhẹ nhàng đứng dậy, nấp sau tảng đá lớn, nhìn về phía có tiếng động.

Và rồi, hắn lại một lần nữa sững sờ. Dưới làn nước suối trong vắt, cách hắn chừng hơn chục thước, một thân hình phụ nữ trắng nõn, đầy đặn đang lõa thể tắm táp. Mái tóc đen dài búi lỏng lẻo, vài sợi rơi xuống bờ vai tròn trịa ướt át. Làn da trắng mịn màng dưới nước càng thêm vẻ quyến rũ. Bộ ngực đồ sộ, căng tròn như hai quả đào tiên đang nhấp nhô theo từng cử động. Vòng eo thon thả và cặp mông cong vút đầy khêu gợi. Không ai khác, đó chính là Uyển Nương!

Nàng ta đang đứng dưới suối, quay lưng lại phía hắn, dùng gáo dừa múc nước dội lên cơ thể mình, miệng khe khẽ hát một điệu hát dân gian nào đó. Ánh nắng chiếu xuống làm nổi bật từng đường cong tuyệt mỹ và làn da mịn màng không tì vết. Cảnh tượng một mỹ nhân lõa thể tắm suối giữa trưa hè thật sự quá mức kích thích thị giác.

Dục vọng vừa mới dịu đi trong Tử Kiều lại bùng lên dữ dội hơn bao giờ hết. Lần này, cảm giác tội lỗi đã vơi đi rất nhiều. Dù sao thì Uyển Nương trong mắt hắn vốn đã là người phụ nữ không mấy đoan chính, lại thêm chuyện vụng trộm với Đại Hùng mà hắn đã chứng kiến. Việc nhìn trộm nàng ta tắm dường như không khiến hắn áy náy nhiều như với Lan Như Hương. Hắn cứ đứng đó, nấp sau tảng đá, tham lam dõi theo từng cử động của nàng.

Uyển Nương sau khi dội nước một hồi thì quay người lại. Và nàng đã nhìn thấy hắn! Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung. Tử Kiều giật mình, theo phản xạ định lùi lại trốn đi. Nhưng Uyển Nương, trái với dự đoán của hắn, không hề tỏ ra hoảng sợ hay tức giận. Nàng chỉ hơi nhướng mày ngạc nhiên, rồi khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười đầy ẩn ý và trêu chọc. Nàng không hề lấy tay che đậy cơ thể trần trụi của mình, thậm chí còn cố tình ưỡn bộ ngực căng tròn về phía hắn như một sự khiêu khích.

"Ồ, ra là Tử Kiều đệ đệ. Sao lại đứng lấp ló ở đó? Tính nhìn trộm tỷ tỷ tắm à?" Giọng Uyển Nương ngọt ngào nhưng đầy vẻ giễu cợt.

Bị bắt quả tang lại còn bị trêu chọc, Tử Kiều mặt đỏ bừng, lúng túng không biết nói gì. "Đệ... đệ chỉ tình cờ đi ngang qua...

"

"Đi ngang qua mà mắt cứ dán vào người ta thế kia à?" Uyển Nương cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo nhưng lẳng lơ. Nàng từ từ bước lên bờ, cơ thể trần trụi ướt át dưới ánh mặt trời càng thêm vẻ mê người. Nàng không hề tỏ ra e lệ, cứ thế đi thẳng về phía Tử Kiều, nước từ mái tóc và cơ thể nhỏ xuống từng giọt trên nền đá. "Hay là thấy tỷ tỷ xinh đẹp quá nên không kìm lòng được?"

Tử Kiều đứng như trời trồng, mắt không thể rời khỏi thân hình lõa lồ đầy sức sống đang tiến lại gần. Bộ ngực no tròn rung rinh theo từng bước đi, hai núm vú hồng sẫm. Vùng bụng phẳng lì, chiếc rốn nhỏ xinh. Và phía dưới là khu rừng rậm đen nhánh che phủ nơi bí ẩn đầy mời gọi. Hắn nuốt nước bọt khan, hạ bộ đã lại phản ứng dữ dội.

Uyển Nương dừng lại trước mặt hắn, khoảng cách chỉ còn một cánh tay. Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ tinh nghịch và ham muốn không hề che giấu. "Sao thế? Thẹn thùng à, thư sinh?" Nàng đưa ngón tay thon dài, ướt át lên khẽ chạm vào má hắn. "Người đâu mà trắng trẻo, thư sinh thế này, không biết trên giường thì thế nào nhỉ?"

Lời lẽ và hành động táo bạo của Uyển Nương khiến Tử Kiều hoàn toàn choáng váng. Hắn không ngờ nàng lại chủ động và bạo dạn đến vậy. Sự trêu ghẹo của nàng như đổ thêm dầu vào lửa, đánh tan chút lý trí còn sót lại của hắn. Ham muốn bị dồn nén bấy lâu nay, từ những lần nhìn trộm Lan Như Hương, từ sự cố đêm qua, từ việc nhìn thấy âm hộ của nàng ban trưa, và bây giờ là sự khiêu khích trực diện của Uyển Nương, tất cả bùng nổ cùng một lúc.

Hắn không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào mắt nàng, rồi bất ngờ đưa tay kéo mạnh nàng vào lòng. Uyển Nương khẽ kêu lên một tiếng nhưng không hề chống cự, ngược lại còn vòng tay ôm lấy cổ hắn, đôi môi đỏ mọng chủ động tìm đến môi hắn.

Hai đôi môi quấn lấy nhau cuồng nhiệt. Nụ hôn của Uyển Nương đầy táo bạo và kỹ năng, khác hẳn sự ngây thơ, bị động của Lan Như Hương trong cơn mê sảng đêm qua. Chiếc lưỡi của nàng tinh quái luồn vào khoang miệng hắn, khuấy đảo, trêu chọc. Tử Kiều cũng đáp lại một cách mãnh liệt, bàn tay hư hỏng bắt đầu khám phá cơ thể mềm mại, nóng bỏng của nàng. Hắn vuốt ve tấm lưng trần mịn màng, bóp nhẹ cặp mông căng tròn, rồi luồn tay ra phía trước, bao trọn lấy một bên bầu ngực đồ sộ, xoa nắn bầu nhũ đầy đặn và vê nhẹ núm vú đã cương cứng.

Uyển Nương rên rỉ trong cổ họng, người run lên vì kích thích. Nàng cũng không chịu thua kém, bàn tay nàng luồn xuống dưới, nắm lấy vật nam tính đang căng cứng của Tử Kiều qua lớp quần, xoa nắn một cách đầy khêu gợi.

"Ưm... ở đây... không tiện..." Uyển Nương hổn hển nói giữa những nụ hôn. Nàng kéo tay hắn đi về phía một lùm cây rậm rạp và kín đáo hơn gần đó, nơi có một bãi cỏ xanh mềm mại.

Đến nơi, không cần thêm lời nào, cả hai lại lao vào nhau như hai con thiêu thân. Uyển Nương chủ động giúp Tử Kiều cởi bỏ y phục vướng víu. Khi vật nam tính của hắn hiện ra, nàng khẽ kêu lên một tiếng thán phục rồi không chút do dự quỳ xuống, dùng đôi môi và chiếc lưỡi điêu luyện của mình bao trọn lấy nó, bắt đầu bú liếm một cách say mê.

Tử Kiều ngửa đầu ra sau rên rỉ sung sướng. Kỹ năng của Uyển Nương thực sự quá tuyệt vời, khiến hắn cảm thấy khoái cảm mãnh liệt chưa từng có. Khi hắn cảm thấy sắp không chịu nổi, hắn kéo nàng đứng dậy, rồi đè nàng nằm ngửa xuống bãi cỏ. Hắn tách hai chân nàng ra, nhìn vào nơi bí ẩn ẩm ướt đang mời gọi, rồi không chút ngần ngại, đưa vật nam tính của mình từ từ tiến vào.

"A..." Uyển Nương cong người lên rên rỉ khi cảm nhận sự xâm nhập căng đầy. Bên trong nàng ấm nóng, chật hẹp nhưng lại vô cùng trơn trượt, ôm chặt lấy vật của hắn.

Tử Kiều bắt đầu luật động. Hắn ra vào một cách mạnh mẽ, đầy uy lực. Mỗi cú thúc của hắn đều sâu và hiểm, khiến Uyển Nương phải liên tục rên rỉ vì khoái lạc. Nàng phối hợp một cách nhiệt tình, lúc thì ôm chặt lấy hắn, lúc thì dạng rộng chân hơn, lúc lại cong người lên đón nhận. Tiếng da thịt va chạm, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ của cả hai hòa quyện vào nhau, tạo thành một bản giao hưởng đầy dục vọng giữa khung cảnh núi rừng hoang vắng.

Khác với cảm giác tội lỗi và phức tạp khi tiếp xúc với Lan Như Hương, lần giao hoan này với Uyển Nương mang đến cho Tử Kiều một sự thỏa mãn thể xác thuần túy hơn. Hắn không cần phải dằn vặt về đạo đức quá nhiều, chỉ đơn giản là giải tỏa những ham muốn bị dồn nén bấy lâu nay vào người đàn bà lẳng lơ nhưng cũng đầy hấp dẫn này.

Sau một hồi mây mưa cuồng nhiệt, cả hai cùng đạt đến đỉnh điểm khoái lạc. Tử Kiều gầm nhẹ rồi bắn ra dòng tinh dịch nóng hổi sâu vào bên trong Uyển Nương. Hắn nằm vật xuống người nàng, thở hổn hển. Uyển Nương cũng ôm chặt lấy hắn, toàn thân mềm nhũn vì sung sướng.

Nằm nghỉ một lúc, Tử Kiều mới lồm cồm ngồi dậy, mặc lại y phục. Uyển Nương cũng từ từ ngồi dậy, nhìn hắn với ánh mắt đầy thỏa mãn và có chút gì đó chiếm hữu.

"Thư sinh, không ngờ ngươi cũng mạnh mẽ ra phết." Nàng cười nói, giọng đầy ẩn ý. "Lần sau... nếu muốn, cứ tìm ta."

Tử Kiều không đáp, chỉ lẳng lặng chỉnh lại trang phục. Hắn biết mình vừa làm một việc không đúng đắn, dù là với Uyển Nương. Hắn cảm thấy có chút trống rỗng sau cơn khoái lạc. Hắn không nói gì thêm, chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi quay người rời khỏi lùm cây, đi thẳng về thôn, để lại Uyển Nương ngồi đó một mình với nụ cười bí hiểm trên môi.

Trên đường về, lòng hắn lại ngổn ngang. Hắn đã có lần đầu tiên thực sự giao hoan ở thế giới này, lại là với vợ của hàng xóm. Chuyện này nếu lộ ra thì hậu quả khó lường. Nhưng quan trọng hơn, hắn nhận ra bản thân mình không hề cao thượng như hắn vẫn nghĩ. Hắn cũng có dục vọng, cũng có lúc không kiểm soát được bản thân. Hắn và Đại Hùng, có lẽ cũng không khác nhau là mấy. Suy nghĩ đó khiến tâm trạng hắn càng thêm phức tạp.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free