Thiện Ác Bất Phân - Chapter 5: Men tình
Hai tháng lặng lẽ trôi qua kể từ cái đêm Giang Tử Kiều chứng kiến bí mật động trời của Trần Đại Hùng và Uyển Nương. Cuộc sống ở Thạch Gia Thôn vẫn diễn ra với nhịp điệu bình thường vốn có của nó. Mọi người vẫn chăm chỉ làm lụng, vẫn vui vẻ chuyện trò. Khoản tiền thưởng từ quan phủ sau vụ tiêu diệt sơn tặc được chia đều cho các gia đình, giúp không khí trong thôn thêm phần phấn khởi, nhà cửa được sửa sang, vật dụng thiếu thốn được sắm sửa thêm. Uy tín của Tử Kiều ngày càng được củng cố, không chỉ vì mưu trí trong trận chiến mà còn vì sự hiểu biết và nhiệt tình giúp đỡ dân làng của hắn.
Bề ngoài là vậy, nhưng trong lòng Tử Kiều, sự bình yên đã bị phá vỡ. Bí mật về vụ ngoại tình của Đại Hùng như một tảng đá đè nặng tâm can hắn. Mỗi lần nhìn thấy Đại Hùng vui vẻ cười nói bên cạnh Lan Như Hương, hay những lúc gã tỏ ra quan tâm, yêu chiều vợ, hắn lại cảm thấy một sự khinh bỉ và ghê tởm khó tả. Hắn cố gắng giữ thái độ bình thường, nhưng sự lạnh lùng, xa cách trong ánh mắt hắn khi đối diện với Đại Hùng là không thể che giấu hoàn toàn, dù người thợ săn thô kệch ấy dường như không nhận ra hoặc cố tình không để ý.
Ngược lại, đối với Lan Như Hương, hắn lại càng cảm thấy áy náy, thương cảm và... một nỗi khao khát sâu kín hơn. Sự dịu dàng, cam chịu và hoàn toàn không hay biết của nàng khiến hắn muốn bao bọc, che chở cho nàng khỏi sự thật phũ phàng kia. Đồng thời, hình ảnh nàng trong những khoảnh khắc vô tình để lộ xuân quang hay những lần tiếp xúc cơ thể ngoài ý muốn càng khắc sâu vào tâm trí hắn, nung nấu ngọn lửa dục vọng mà hắn phải cố gắng kiềm chế từng ngày. Mối quan hệ giữa hắn và nàng trở nên gượng gạo hơn, cả hai đều ngầm giữ một khoảng cách nhất định, nhưng sự căng thẳng và sức hút vô hình lại càng trở nên mạnh mẽ.
Rồi cũng đến lúc đoàn thợ săn phải chuẩn bị cho chuyến đi săn dài ngày vào sâu trong dãy núi phía Tây. Mùa đông đang đến gần, họ cần săn bắt những con thú lớn như heo rừng, hổ, báo... để lấy thịt dự trữ và bộ da lông quý giá bán lấy tiền trang trải qua mùa đông khắc nghiệt. Chuyến đi này dự kiến kéo dài ít nhất năm, bảy ngày, thậm chí cả chục ngày nếu thời tiết không thuận lợi hoặc chưa săn đủ số lượng.
Đại Hùng, Đại Ngưu và những thợ săn giỏi nhất trong thôn đều tham gia chuyến đi này. Ngày họ lên đường, Lan Như Hương và Uyển Nương cùng những người phụ nữ khác ra tiễn chồng và người thân với đầy vẻ bịn rịn, lo lắng. Lan Như Hương chuẩn bị cho Đại Hùng túi lương khô, bình nước, sửa lại cổ áo cho chồng, ánh mắt dịu dàng đầy lưu luyến. Tử Kiều đứng nhìn cảnh đó, lòng lại dấy lên sự mâu thuẫn. Hắn ghét Đại Hùng vì sự giả dối, nhưng cũng không thể phủ nhận tình cảm mà Lan Như Hương dành cho chồng.
Khi đoàn người đi khuất, căn nhà ba gian trở nên vắng lặng lạ thường. Chỉ còn lại Tử Kiều và Lan Như Hương. Sự vắng mặt của Đại Hùng đột ngột phá vỡ thế cân bằng mong manh bấy lâu nay, khiến bầu không khí giữa hai người trở nên có chút ngột ngạt và đầy ẩn ý.
Tử Kiều chủ động làm những việc nặng nhọc trong nhà và ngoài vườn để nàng được nghỉ ngơi. Lan Như Hương cũng chăm sóc hắn chu đáo như thường lệ, nhưng ánh mắt nàng đôi khi nhìn hắn có phần dè dặt hơn, và những cuộc trò chuyện cũng trở nên ngắn ngủi.
Có lẽ do thay đổi thời tiết đột ngột, hoặc do làm việc ngoài trời mưa gió mấy hôm trước, Tử Kiều đột nhiên bị cảm lạnh, rồi phát sốt cao. Cả người hắn nóng hầm hập, đầu đau như búa bổ, toàn thân rã rời, nằm liệt trên giường.
Lan Như Hương thấy vậy thì lo lắng cuống quýt. Nàng vừa chạy đi mời Lý lang trung trong thôn đến xem bệnh, vừa tất bật sắc thuốc, nấu cháo, dùng khăn mát chườm trán cho hắn. Sự quan tâm, lo lắng của nàng là hoàn toàn chân thật, không chút giả tạo.
Trong cơn sốt mê man, Tử Kiều cảm thấy mình như quay lại những ngày tháng cô độc, bệnh tật không người chăm sóc ở kiếp trước. Nhưng lần này, bên cạnh hắn lại có một bóng hình dịu dàng, một bàn tay ấm áp không ngừng lau mồ hôi, đút từng thìa cháo, thì thầm những lời an ủi nhẹ nhàng. Hắn cảm nhận được mùi hương quen thuộc của nàng, cảm nhận được sự mềm mại khi nàng đỡ hắn ngồi dậy uống thuốc. Trong cơn mê sảng, ranh giới giữa thực và ảo, giữa quá khứ và hiện tại, giữa lòng biết ơn và nỗi khao khát bị dồn nén bấy lâu nay bắt đầu nhòa đi.
Đêm đó, cơn sốt của Tử Kiều càng lúc càng cao. Hắn mê man, nói sảng, người run lên từng đợt. Lan Như Hương thức trắng đêm để chăm sóc hắn. Nàng ngồi bên giường, liên tục thay khăn mát, dùng vạt áo lau mồ hôi trên ngực và lưng hắn. Nhìn khuôn mặt vì sốt mà đỏ bừng nhưng vẫn không giấu được nét thanh tú của Tử Kiều, nhìn lồng ngực rắn chắc phập phồng theo hơi thở khó nhọc của hắn, lòng nàng không khỏi dâng lên những cảm xúc phức tạp. Nàng thương cảm cho chàng thư sinh hiền lành, mồ côi này, nhưng cũng có chút gì đó xao xuyến mơ hồ trước sự gần gũi thể xác trong hoàn cảnh đặc biệt này.
Khoảng gần sáng, khi Lan Như Hương đang cúi xuống lau mồ hôi trên trán cho Tử Kiều, hắn đột nhiên mở choàng mắt trong cơn mê sảng. Ánh mắt hắn đỏ ngầu, nhìn nàng một cách ngây dại. Rồi như một đứa trẻ tìm hơi ấm của mẹ, như một bản năng gốc không thể kiểm soát, hắn bất ngờ vươn tay kéo nhẹ cổ áo nàng xuống, rồi áp mặt mình vào bầu ngực căng đầy, ấm áp đang ẩn hiện sau lớp yếm mỏng.
"Á!" Lan Như Hương khẽ kêu lên một tiếng vì bất ngờ và hoảng hốt. Nàng theo phản xạ định đẩy hắn ra, nhưng bàn tay hắn giữ chặt lấy vai nàng.
Và rồi, trước khi nàng kịp định thần, một cảm giác kỳ lạ chưa từng có đột ngột ập đến khiến toàn thân nàng tê dại.
Miệng Tử Kiều, trong cơn mê hoặc bản năng, đã tìm đến đầu vú nhỏ nhắn đang cương cứng lên vì lạnh của nàng, bắt đầu mút nhẹ. Động tác mút mát vụng về nhưng đầy bản năng đó như một luồng điện cực mạnh chạy dọc cơ thể Lan Như Hương. Nàng run bắn người, hơi thở trở nên gấp gáp, hai má đỏ bừng như lửa đốt. Một cảm giác vừa xấu hổ, vừa sợ hãi, lại vừa... kích thích mãnh liệt đến khó tả xâm chiếm lấy nàng.
Nàng muốn đẩy hắn ra, lý trí mách bảo nàng phải làm vậy. Nhưng cơ thể nàng lại phản bội lại nàng. Cảm giác tê dại, râm ran lan tỏa từ đầu vú xuống khắp cơ thể, đặc biệt là nơi hạ bộ đang dần trở nên ẩm ướt một cách khó hiểu. Nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác kích thích mãnh liệt như vậy, ngay cả với chồng mình, Trần Đại Hùng. Những cái bú liếm vụng về của Tử Kiều lại chạm đúng vào những điểm nhạy cảm nhất, đánh thức những ham muốn sâu kín mà chính nàng cũng không biết là tồn tại.
Tử Kiều, dù đang sốt cao và nửa tỉnh nửa mê, nhưng khi cảm nhận được vị ngọt thanh và sự mềm mại trong miệng, bản năng đàn ông trong hắn trỗi dậy mạnh mẽ. Hắn mút mạnh hơn, dùng lưỡi vụng về trêu đùa đầu vú đang ngày càng cương cứng. Hắn nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ thoát ra từ cổ họng Lan Như Hương, cảm nhận được cơ thể nàng đang run lên trong vòng tay mình. Sự đáp ứng đó, dù là vô thức hay hữu ý, càng kích thích hắn hơn. Hắn đưa một tay lên, lần tìm bầu ngực còn lại qua lớp áo, bàn tay nóng hổi khẽ xoa nắn, cảm nhận sự mềm mại, đàn hồi tuyệt vời của nó.
Lan Như Hương hoàn toàn bị nhấn chìm trong cơn lốc của khoái cảm và tội lỗi. Nàng không còn sức để kháng cự nữa, hai tay yếu ớt bám vào vai Tử Kiều, đầu ngửa ra sau, miệng hé mở thở dốc. Những tiếng rên rỉ ngày càng rõ ràng hơn, không còn cố gắng kìm nén. Cơ thể nàng như một cây cung bị kéo căng, chỉ chờ đợi một cú chạm cuối cùng để vỡ òa. Nàng cảm nhận rõ sự ẩm ướt giữa hai chân mình đang ngày càng lan rộng.
Cả hai cứ quấn lấy nhau trong cơn mê loạn của bệnh tật và dục vọng như vậy một lúc lâu. Tử Kiều say sưa bú mút bầu ngực mềm mại, ấm áp như một đứa trẻ sơ sinh tìm về nguồn sữa mẹ, nhưng cũng như một người đàn ông trưởng thành đang khám phá khoái lạc cấm kỵ. Lan Như Hương thì đắm chìm trong những cơn sóng kích thích mãnh liệt chưa từng có, cơ thể run rẩy đáp lại một cách bản năng.
Cho đến khi lý trí dần quay trở lại, hắn mới mơ hồ nhận ra mình đang làm gì. Hắn đang bú vú của tẩu tử! Người phụ nữ mà hắn kính trọng và mang ơn! Sự thật này như một gáo nước lạnh dội vào mặt hắn. Hắn hoảng hốt buông nàng ra, lùi lại, lắp bắp: "Tẩu... tẩu tử... đệ... đệ xin lỗi... đệ..."
Lan Như Hương cũng như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Nàng vội vàng kéo lại cổ áo xộc xệch, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và bối rối, không dám nhìn thẳng vào mắt Tử Kiều. Nàng đứng bật dậy, chân tay luống cuống, không nói không rằng chạy nhanh ra khỏi phòng, để lại Tử Kiều một mình trên giường với sự ngơ ngác, tội lỗi và dư vị ngọt ngào còn vương trên môi.
Nằm một mình trong phòng, đối mặt với sự tĩnh lặng đến đáng sợ, Tử Kiều lại nhớ đến chuyện của Trần Đại Hùng và Uyển Nương đêm đó. Hắn đã từng căm ghét, khinh bỉ sự phản bội của Đại Hùng. Nhưng bây giờ, chính hắn cũng đã làm một việc không thể tha thứ với Lan Như Hương, người vợ mà Đại Hùng yêu thương. Hắn có tư cách gì để phán xét Đại Hùng nữa?
Một cuộc đấu tranh dữ dội diễn ra trong tâm lý hắn. Hắn ghê tởm hành vi ngoại tình của Đại Hùng, nhưng hành vi lợi dụng lòng tốt của Lan Như Hương trong lúc nàng chăm sóc mình còn đáng khinh bỉ hơn gấp bội. Phải chăng sâu thẳm trong mỗi người đàn ông đều tồn tại những ham muốn đen tối, những lúc yếu lòng không thể kiểm soát? Phải chăng hắn cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử như Đại Hùng, thậm chí còn tệ hơn?
Nghĩ đến đây, sự căm ghét hắn dành cho Đại Hùng bỗng nhiên vơi đi phần nào, thay vào đó là sự tự vấn và nỗi dằn vặt về hành động của chính mình. Hắn không thể tha thứ cho Đại Hùng, nhưng có lẽ, hắn cũng cần phải nhìn lại bản thân mình. Con người thật phức tạp. Ranh giới giữa tốt và xấu, giữa đúng và sai đôi khi thật mong manh. Hắn nhận ra rằng, việc giữ kín bí mật của Đại Hùng không chỉ là để bảo vệ Lan Như Hương hay sự yên bình của thôn làng, mà còn là vì chính hắn, vì hắn cũng không còn trong sạch để có thể đứng ra phán xét kẻ khác.
Cơn sốt thể xác dần lui đi, nhưng cơn sốt trong tâm hồn Tử Kiều lại càng thêm dữ dội. Hắn biết rằng, chuyện xảy ra đêm nay sẽ mãi là một vết sẹo không thể xóa nhòa trong mối quan hệ giữa hắn và Lan Như Hương, và cả trong chính lương tâm hắn. Cuộc sống mới này, xem ra còn phức tạp và thử thách hơn cả những gì hắn từng tưởng tượng.