Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Thiện Ác Bất Phân - Chapter 4: Bí mật

Không khí tại Thạch Gia Thôn đêm đó tưng bừng náo nhiệt chưa từng có. Sau khi đánh tan bọn sơn tặc, bảo vệ được thôn làng, mọi người như trút được gánh nặng ngàn cân. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc và ánh lửa trại bập bùng giữa sân đình, dân làng cùng nhau ăn mừng chiến thắng. Thịt thú rừng nướng thơm lừng, rượu tự nấu được mang ra mời nhau uống thỏa thích. Tiếng cười nói, tiếng hát hò, tiếng cụng chén vang vọng cả một góc núi rừng.

Giang Tử Kiều, người được coi là công thần số một trong trận chiến này, trở thành tâm điểm của sự chú ý. Hắn được mời ngồi ở vị trí trang trọng nhất, liên tục được trưởng thôn Lý Bá, Trần Đại Hùng, Đại Ngưu và những người dân khác đến mời rượu, ca ngợi hết lời về mưu trí và sự dũng cảm. Vốn là người ít nói và không quen với sự ồn ào, náo nhiệt, Tử Kiều có chút không quen, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày cũng thoáng chút ngượng ngùng. Nhưng nhìn thấy niềm vui và sự chân thành trong ánh mắt mọi người, hắn không nỡ từ chối. Hắn uống cạn từng bát rượu được mời, cố gắng đáp lại sự nhiệt tình của họ.

Rượu vào lời ra, không khí càng thêm sôi động. Đại Hùng, sau khi lập công lớn và bảo vệ được gia đình, tỏ ra vô cùng phấn khích. Gã uống rất nhiều, liên tục khoác vai Tử Kiều ca ngợi: "Tử Kiều đệ! Hôm nay may có đệ! Nếu không... thật không dám nghĩ! Nào, uống cạn bát này! Từ nay đệ chính là huynh đệ tốt của Trần Đại Hùng ta!"

Tử Kiều cũng bị cuốn theo không khí, uống không ít. Tửu lượng của thân thể này không tệ, nhưng liên tục bị mời ép, đầu óc hắn cũng bắt đầu quay cuồng, cảnh vật trước mắt hơi chao đảo. Hắn cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lồng ngực, một cảm giác thuộc về mà hắn chưa từng có trong suốt ba mươi lăm năm cuộc đời trước kia. Hắn nhìn thấy Lan Như Hương đang ngồi cùng mấy phụ nữ khác ở một góc, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía hắn với ánh mắt dịu dàng, trìu mến xen lẫn tự hào. Tim hắn lại khẽ rung động. Hắn cũng thấy Uyển Nương, nàng ta hôm nay ăn mặc có phần nổi bật hơn, đôi mắt lá răm lúng liếng không ngừng liếc về phía những người đàn ông, đặc biệt là Đại Hùng và cả hắn.

Uống thêm vài tuần rượu nữa, Tử Kiều cảm thấy bụng dưới căng tức, muốn đi tiểu. Hắn cố gắng đứng dậy, người hơi loạng choạng. Hắn men theo con đường nhỏ phía sau sân đình, tìm một chỗ kín đáo để "giải quyết bầu tâm sự". Men rượu khiến bước chân hắn không vững, đầu óc cũng không còn tỉnh táo như thường lệ.

Hắn đi về phía cuối thôn, nơi có mấy bụi tre rậm rạp và khá vắng vẻ, ít người qua lại vào ban đêm. Đang định tìm một gốc cây khuất thì hắn chợt nghe thấy những âm thanh lạ phát ra từ phía sau một đống rơm lớn gần đó. Không phải tiếng côn trùng, cũng không phải tiếng gió, mà là tiếng thở dốc nặng nề, tiếng rên rỉ khe khẽ của phụ nữ xen lẫn tiếng môi lưỡi chùn chụt đầy ám muội.

Tò mò, cộng thêm chút men say kích thích, Tử Kiều nhẹ bước chân lại gần, nấp sau một bụi cây rậm, vén lá nhìn qua. Dưới ánh trăng sáng tỏ, cảnh tượng trước mắt khiến hắn sững người, toàn bộ men rượu trong người như bay biến đâu mất, chỉ còn lại sự kinh ngạc đến bàng hoàng.

Cách đó không xa, dựa vào đống rơm vàng óng, một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau trong trạng thái gần như trần trụi! Người đàn ông tấm lưng trần vạm vỡ, làn da rám nắng quen thuộc không ai khác chính là Trần Đại Hùng – người anh hùng vừa được tung hô, người ân nhân hắn kính trọng! Còn người phụ nữ đang quỳ gối trước mặt gã, mái tóc đen dài xõa tung che đi một phần khuôn mặt nhưng thân hình bốc lửa với bộ ngực đồ sộ và cặp mông cong vút thì không lẫn vào đâu được – đó chính là Uyển Nương, vợ của Đại Ngưu!

Tử Kiều không thể tin vào mắt mình. Ngay trong đêm cả thôn đang ăn mừng chiến thắng, ngay khi mọi người còn đang ca ngợi lòng dũng cảm của Đại Hùng, thì gã lại đang vụng trộm với vợ của người hàng xóm thân thiết ngay tại đây! Sự kính trọng hắn vừa mới vun đắp lại cho Đại Hùng sau trận chiến ban chiều như sụp đổ tan tành trong phút chốc.

Uyển Nương đang ra sức dùng miệng lưỡi của mình để phục vụ Đại Hùng. Không phải, không chỉ có miệng lưỡi. Nàng đang liếm láp, bú mút không chỉ vật nam tính cường tráng đang dựng đứng của gã, mà còn cả hai hòn bi phía dưới một cách đầy thành thạo và không chút ngượng ngùng. Tiếng mút mát chùn chụt vang lên rõ mồn một trong đêm khuya tĩnh lặng. Đại Hùng đứng đó, ngửa đầu ra sau rên khẽ vì khoái cảm, khuôn mặt lộ rõ vẻ hưởng thụ.

Sau khi phục vụ phía dưới, Uyển Nương lại ngẩng lên, đôi môi đỏ mọng ướt át liếm quanh miệng Đại Hùng, rồi cả hai hôn nhau ngấu nghiến, chiếc lưỡi của nàng tinh quái luồn vào khoang miệng gã.

Đại Hùng đẩy nhẹ Uyển Nương ra, rồi bất ngờ đè nàng nằm ngửa xuống đống rơm mềm mại. Y phục của Uyển Nương đã xốc xếch từ trước, giờ bị Đại Hùng kéo hẳn xuống, để lộ toàn bộ thân thể trắng nõn, đầy đặn dưới ánh trăng. Bộ ngực đồ sộ, căng tròn với hai núm vú hồng sẫm rung rinh. Vùng bụng phẳng lì và cái rốn xinh xắn. Phía dưới là vùng tam giác rậm rạp, bí ẩn.

Đại Hùng không vội vàng tiến vào. Gã quỳ xuống giữa hai chân nàng, rồi làm một hành động khiến Tử Kiều phải kinh hoàng: gã cúi đầu xuống, dùng miệng lưỡi của mình bắt đầu liếm láp nơi âm hộ của Uyển Nương! Gã liếm một cách chậm rãi, kỹ lưỡng, chiếc lưỡi dày thành thạo khám phá từng nếp gấp, mơn trớn hạt châu nhỏ bé đang sưng lên vì kích thích. Uyển Nương rên rỉ thành tiếng, hai tay bấu chặt lấy những cọng rơm khô, người ưỡn lên đón nhận sự phục vụ của gã.

"Ôi... Đại Hùng... giỏi quá... liếm nữa đi... chỗ đó... A..." Tiếng rên của Uyển Nương đầy khêu gợi và phóng đãng.

Chưa dừng lại, Đại Hùng còn di chuyển xuống thấp hơn, dùng lưỡi liếm dọc khe mông căng tròn của nàng, rồi dừng lại nơi hậu huyệt kín đáo. Gã dùng ngón tay tách nhẹ hai bờ mông ra, rồi đưa lưỡi vào liếm nhẹ lên cửa huyệt nhỏ bé, khiến Uyển Nương giật nảy mình rên lên một tiếng dài đầy khoái lạc.

Gã liếm láp cả hai nơi một cách thành thạo và say mê, như đang thưởng thức một món mỹ vị tuyệt hảo.

Tử Kiều đứng đó, cảnh tượng giao hoan trần trụi, đầy bản năng và táo bạo trước mắt lại kích thích mạnh mẽ vào các giác quan và bản năng gốc của cơ thể trẻ trung này. Hạ bộ hắn lại căng cứng lên một cách không mong muốn. Hắn tự nguyền rủa phản ứng đáng xấu hổ của cơ thể mình.

Sau một hồi bú liếm, Đại Hùng mới dừng lại. Gã nhìn Uyển Nương đang nằm thở hổn hển dưới thân, khuôn mặt đỏ bừng vì dục vọng, ánh mắt đầy vẻ chiếm hữu. Rồi gã nâng người dậy, tách hai chân nàng ra rộng hơn, để lộ rõ lối vào ẩm ướt, sẵn sàng. Gã giữ lấy eo nàng, đưa vật nam tính đã cương cứng đến cực đại của mình đặt vào cửa huyệt, rồi không một chút do dự, thúc mạnh một cái.

"Áaaa!" Uyển Nương hét lên một tiếng vừa đau vừa sướng khi bị vật nam tính to lớn xâm nhập đột ngột.

Đại Hùng bắt đầu ra vào một cách mạnh mẽ, gấp gáp. Tiếng da thịt va chạm vào nhau bành bạch vang vọng trong đêm. Gã thúc từng cú sâu và hiểm, khiến cơ thể Uyển Nương nảy lên theo từng nhịp. Nàng vòng tay ôm chặt lấy cổ gã, hai chân quấn quanh hông, miệng không ngừng rên rỉ những âm thanh dâm đãng, cổ vũ cho sự mạnh mẽ của gã.

"Ôi... Đại Hùng... Mạnh nữa... Sướng quá... Vào sâu nữa đi... A... a... em ra..."

Cuộc giao hoan diễn ra đầy cuồng nhiệt và hoang dại. Họ như hai con thú đang giao phối giữa đêm trăng, hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng, quên hết mọi thứ xung quanh.

Hắn cứ thế thất thểu đi về nhà Đại Hùng, lòng nặng trĩu những cảm xúc hỗn độn.

Hắn nên làm gì đây? Nói ra sự thật cho Đại Ngưu? Hay cho Lan Như Hương? Không, hắn không thể. Đại Ngưu mà biết chắc sẽ xảy ra án mạng. Lan Như Hương mà biết, nàng sẽ đau khổ biết bao nhiêu? Hơn nữa, hắn lấy gì làm bằng chứng? Lời nói của một kẻ say rượu nhìn trộm? Hay hắn nên mặc kệ? Đây là chuyện riêng của họ, hắn chỉ là kẻ ở nhờ, không nên xen vào. Nhưng lương tâm hắn lại cắn rứt. Hắn mang ơn Đại Hùng, nhưng cũng kính trọng và thầm có tình cảm với Lan Như Hương. Hắn không thể làm ngơ trước sự phản bội này.

Sự giằng xé nội tâm khiến đầu hắn càng thêm đau nhức. Cuối cùng, bản tính lạnh lùng, ít nói và có phần từng trải, hiểu rõ sự phức tạp của lòng người từ kiếp trước đã chiến thắng. Hắn quyết định giữ kín bí mật này trong lòng. Nói ra chỉ làm mọi chuyện thêm rắc rối, gây tổn thương cho những người vô tội như Lan Như Hương và Đại Ngưu, thậm chí có thể phá vỡ sự yên bình của cả thôn làng vừa mới được lập lại. Hắn sẽ coi như chưa từng thấy gì hết.

Với quyết định đó, hắn về đến nhà, mệt mỏi nằm vật xuống giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mê man, phần vì rượu, phần vì quá sốc và kiệt quệ tinh thần. Trong giấc mơ, hình ảnh Lan Như Hương dịu dàng và Uyển Nương phóng đãng cứ lẩn quất, đan xen vào nhau...

Sáng hôm sau, Tử Kiều tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ. Dư âm của cơn say và những hình ảnh ám ảnh đêm qua khiến hắn cảm thấy mệt mỏi rã rời. Hắn cố gắng tỏ ra bình thường khi gặp Đại Hùng và Lan Như Hương trong bữa sáng. Đại Hùng có vẻ hơi mệt mỏi nhưng tinh thần khá vui vẻ, có lẽ vì chiến thắng và cuộc vui đêm qua. Gã hoàn toàn không có biểu hiện gì của kẻ vừa làm chuyện vụng trộm. Lan Như Hương thì vẫn dịu dàng như mọi khi, ân cần hỏi han hắn có bị đau đầu không. Nhìn nụ cười và sự quan tâm chân thật của nàng, lòng Tử Kiều lại quặn đau.

Sau bữa sáng, Đại Hùng cùng Đại Ngưu và những trai tráng khỏe mạnh khác trong thôn chuẩn bị áp giải mấy tên sơn tặc bị bắt sống cùng với thủ cấp của mấy tên chết xuống huyện báo quan và lĩnh thưởng. Đây là công lao lớn của cả thôn, ai nấy đều phấn khởi hy vọng sẽ nhận được một khoản tiền thưởng kha khá từ quan phủ để trang trải cuộc sống.

Tử Kiều tiễn họ ra đầu thôn. Đại Hùng vỗ vai hắn nói: "Đệ ở nhà nghỉ ngơi đi. Chờ bọn ta mang tin tốt về!" rồi cùng mọi người lên đường xuống huyện.

Đoàn người đi khuất, Tử Kiều đứng lặng một mình nhìn theo. Hắn biết rằng bí mật đêm qua sẽ mãi là gánh nặng trong lòng hắn. Mối quan hệ giữa hắn và gia đình Đại Hùng, cũng như cuộc sống của hắn ở Thạch Gia Thôn này, sẽ không bao giờ còn đơn giản như trước nữa. Hắn thở dài, quay người đi về căn nhà tranh, nơi có người phụ nữ hắn vừa kính trọng vừa khao khát, và cũng là nơi người đàn ông hắn mang ơn vừa phản bội nàng.

Vài ngày sau, đoàn người của Đại Hùng trở về mang theo tin vui. Quan phủ khen ngợi hành động dũng cảm của dân làng Thạch Gia Thôn, đã trừ hại cho dân. Không chỉ xóa bỏ mọi nghi ngờ trước đây, quan phủ còn ban thưởng một số tiền khá lớn, đủ để cả thôn ăn mừng thêm một bữa và sửa sang lại đường sá, nhà cửa. Công lao của Tử Kiều cũng được Đại Hùng báo cáo lại và được quan phủ khen ngợi, ban riêng cho hắn một phần thưởng nhỏ gồm ít bạc và vải vóc. Uy tín và sự yêu mến của dân làng dành cho Tử Kiều càng lên cao.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free