Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Thiện Ác Bất Phân - Chapter 3: Sơn tặc

Một buổi sáng cuối thu, tiết trời se lạnh. Sau khi giúp Lan Như Hương vài việc lặt vặt trong nhà, Giang Tử Kiều cảm thấy hơi buồn chân buồn tay. Hắn quyết định vào khu rừng phía Tây thôn để nhặt thêm ít củi khô dự trữ cho mùa đông sắp tới, cũng là để hít thở không khí trong lành và tạm thời thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ về mối quan hệ ngày càng tế nhị với vị tẩu tử xinh đẹp.

Trước khi đi, hắn vào bếp phụ Lan Như Hương nhóm lửa. Nàng đang lom khom bên bếp lò, chiếc áo vải thô không che hết được tấm lưng ong thon thả và đường cong mời gọi của cặp mông tròn trịa. Khi nàng quay người lại đưa cho hắn bó đóm, khoảng cách giữa hai người rất gần, khuôn mặt thanh tú của nàng chỉ cách mặt hắn gang tấc. Ánh lửa bập bùng chiếu lên đôi má ửng hồng và đôi mắt trong veo của nàng. Tử Kiều có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp và mùi hương cơ thể thanh khiết, dịu dàng của nàng. Tim hắn lại lỗi một nhịp. Hắn vội nhận lấy bó đóm, ánh mắt thoáng chút bối rối, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng quá lâu.

"Đệ vào rừng kiếm ít củi." Hắn nói, giọng cố giữ vẻ bình thản.

"Ừ, đệ đi cẩn thận." Lan Như Hương đáp nhỏ, ánh mắt cũng nhanh chóng nhìn xuống, dường như cũng cảm nhận được sự ngượng ngùng trong không khí.

Tử Kiều đáp một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi bếp, cảm giác như vừa chạy trốn khỏi một sự cám dỗ ngọt ngào nhưng cũng đầy nguy hiểm. Hắn vác dao và dây thừng lên vai, sải bước về phía khu rừng quen thuộc. Cái lạnh của buổi sớm mai giúp hắn tỉnh táo hơn đôi chút, đè nén lại những xao động trong lòng. Hắn tự nhủ phải tập trung vào công việc, không được để những ý nghĩ không đâu ảnh hưởng.

Khu rừng khá yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót và tiếng lá khô xào xạc dưới chân. Tử Kiều chọn một khu vực có nhiều cành khô, bắt đầu công việc. Với sức lực của cơ thể trẻ trung và sự quen việc sau một năm, hắn làm việc khá nhanh nhẹn.

Đang chặt một cành cây lớn thì tai hắn, vốn đã trở nên nhạy bén hơn sau lần trọng sinh và những lần phải cảnh giác trong cuộc sống cũ, chợt nghe thấy tiếng người nói chuyện vọng lại từ phía xa, lẫn trong tiếng gió. Âm thanh không lớn, nhưng giọng điệu có vẻ lạ lẫm và có chút gì đó mờ ám, không giống giọng của người dân trong thôn đi rừng.

Bản năng cảnh giác trỗi dậy. Tử Kiều lập tức dừng tay, nấp mình sau một gốc cây cổ thụ lớn, nín thở lắng nghe. Tiếng nói chuyện ngày càng rõ hơn khi họ di chuyển lại gần phía hắn.

"... Đường này vắng vẻ, lại gần cái thôn Thạch Gia đó. Hôm trước tao thấy có mấy con mụ đàn bà trong thôn nhìn cũng ngon mắt lắm." Một giọng nói thô lỗ, tục tĩu vang lên.

"Hắc hắc, Đại ca nói phải. Nhưng nghe nói đám thợ săn thôn đó cũng dữ dằn lắm." Một giọng khác có vẻ e dè hơn.

"Sợ gì?" Tên được gọi là Đại ca gầm gừ. "Hôm nay chúng ta chỉ chặn đường cướp của mấy thằng thương lái qua đây thôi. Gom đủ lộ phí rồi tính tiếp. Nếu gặp được đám đàn bà thôn đó đi lẻ thì tiện tay bắt luôn về trại cho anh em hưởng lạc!"

"Đúng đó! Lần trước để xổng mất thằng thư sinh nhà họ Giang tiếc thật. Nghe nói nó chạy về cái thôn này." Một tên khác xen vào.

Tim Tử Kiều giật thót. Bọn cướp! Lại còn nhắc đến "thằng thư sinh nhà họ Giang"! Rất có thể đây là đám sơn tặc đã giết hại gia đình nguyên chủ và khiến hắn suýt chết. Hắn cẩn thận hé mắt nhìn qua khe lá. Đúng là một toán cướp, khoảng bốn, năm tên, mặt mày bặm trợn, vũ khí giắt đầy người, đang ngồi nghỉ dưới một gốc cây không xa chỗ hắn.

Chúng định chặn đường cướp của và còn có ý định với phụ nữ trong thôn! Tử Kiều nắm chặt chuôi dao trong tay, lòng căm giận sôi sục. Hắn không thể để chúng thực hiện âm mưu đó. Thạch Gia Thôn là nơi đã cưu mang hắn, Lan Như Hương và những người dân lương thiện không thể rơi vào tay lũ ác ôn này.

Hắn biết một mình không thể đối đầu trực diện với chúng. Phải báo tin cho Đại Hùng và mọi người trong thôn ngay lập tức. Cố gắng không gây ra tiếng động, Tử Kiều thận trọng lùi lại, rồi quay người chạy nhanh nhất có thể về phía thôn theo một lối đi khác, tránh bị bọn cướp phát hiện.

Hắn chạy thục mạng, trong đầu liên tục suy tính. Bọn cướp có khoản chục tên đều là kẻ hung hãn, có vũ khí. Lực lượng trong thôn, ngoài Đại Hùng, Đại Ngưu và vài thợ săn khác, chủ yếu là người già, phụ nữ. Nếu đối đầu trực diện chắc chắn sẽ thương vong. Phải dùng mưu!

Khi về đến đầu thôn, hắn chạy thẳng đến nhà Đại Hùng. May mắn thay, Đại Hùng, Đại Ngưu và vài người thợ săn khác vừa đi kiểm tra bẫy thú gần đó về, đang ngồi uống nước trà ngoài sân.

"Đại Hùng ca! Đại Ngưu ca! Có chuyện rồi!" Tử Kiều thở không ra hơi, mặt tái đi vì mệt và căng thẳng.

Thấy bộ dạng hắn, Đại Hùng và mọi người đều đứng bật dậy. "Tử Kiều? Có chuyện gì?"

"Sơn tặc! Đệ vừa thấy một toán cướp khoảng năm tên trong rừng phía Tây! Chúng định chặn đường cướp của và còn nói... nói những lời không hay về phụ nữ trong thôn!" Tử Kiều kể lại vắn tắt những gì mình nghe được.

Nghe đến sơn tặc và ý định của chúng, sắc mặt Đại Hùng, Đại Ngưu và các thợ săn khác lập tức trở nên giận dữ và đằng đằng sát khí.

"Lũ súc sinh! Dám bén mảng đến đây!" Đại Hùng đập mạnh tay xuống bàn đá, giọng đầy căm phẫn. "Huynh đệ, vác đồ nghề lên! Hôm nay phải cho chúng biết tay!"

"Khoan đã, Đại Hùng ca!" Tử Kiều vội ngăn lại. "Bọn chúng có vũ khí và rất hung tợn. Chúng ta không nên đối đầu trực diện. Đệ có một cách, có thể khiến chúng không kịp trở tay mà tổn thất của ta là ít nhất."

Mọi người đều quay lại nhìn Tử Kiều. Đại Hùng tuy nóng nảy nhưng cũng biết thư sinh này có nhiều ý kiến hay, liền hỏi: "Đệ có kế gì?"

"Địa hình con đường mòn dẫn vào rừng phía Tây có một đoạn khá hẹp, hai bên là dốc đá và cây cối rậm rạp. Chúng ta có thể lợi dụng địa hình đó để gài bẫy và phục kích," Tử Kiều bắt đầu trình bày kế hoạch của mình. "Chúng ta sẽ đặt vài cái bẫy thú lớn loại kẹp chân và hố chông ở đoạn đường hẹp đó. Cử người giỏi bắn cung nỏ nấp trên hai bên sườn dốc. Khi chúng đi vào, bẫy sẽ khiến chúng rối loạn, chúng ta từ trên cao bắn tên xuống, sau đó huynh đệ lao ra kết liễu."

Hắn giải thích chi tiết cách bố trí bẫy, cách phân công vị trí phục kích, cách phối hợp tấn công. Kế hoạch rất tỉ mỉ, logic, tận dụng tối đa lợi thế địa hình và kỹ năng của các thợ săn. Kiến thức về chiến thuật phục kích mà hắn biết từ phim ảnh, sách báo và game ở kiếp trước giờ đây lại phát huy tác dụng không ngờ.

Đại Hùng, Đại Ngưu và các thợ săn khác nghe xong đều trầm trồ. Kế hoạch này rõ ràng khôn ngoan và an toàn hơn nhiều so với việc xông ra đánh giáp lá cà.

"Được! Kế của Tử Kiều rất hay!" Đại Hùng vỗ vai hắn tán thưởng. "Cứ làm như vậy! Thời gian không còn nhiều, chúng ta phải hành động ngay!"

Ngay lập tức, cả nhóm bắt tay vào chuẩn bị. Họ lấy những chiếc bẫy kẹp thú lớn nhất, vót thêm nhiều hố chông tre nhọn hoắt, chuẩn bị cung tên, dao rựa. Tin tức về bọn sơn tặc nhanh chóng lan ra, những người đàn ông còn lại trong thôn, dù không phải thợ săn chuyên nghiệp, cũng cầm cuốc, xẻng, gậy gộc hăng hái tham gia, quyết tâm bảo vệ gia đình và thôn làng. Phụ nữ thì được lệnh ở yên trong nhà, đóng chặt cửa nẻo, chuẩn bị sẵn nước sôi, tro bếp phòng khi có biến cố.

Lan Như Hương và Uyển Nương đứng ở cửa nhìn theo bóng Tử Kiều và những người đàn ông khác tất bật chuẩn bị vũ khí, bẫy rập, gương mặt cả hai đều lộ rõ vẻ lo lắng. Lan Như Hương chỉ biết chắp tay cầu nguyện, ánh mắt không rời khỏi bóng lưng Tử Kiều. Còn Uyển Nương, ngoài sự sợ hãi, ánh mắt nhìn Tử Kiều lại có thêm chút gì đó tò mò và thán phục.

Dưới sự chỉ huy và phân công của Đại Hùng và Tử Kiều, mọi người nhanh chóng hoàn thành việc gài bẫy và bố trí vị trí phục kích tại đoạn đường hẹp hiểm yếu. Những chiếc bẫy kẹp được ngụy trang khéo léo dưới lớp lá khô. Hố chông được che đậy cẩn thận. Các xạ thủ giỏi nhất của thôn cùng cung tên đã sẵn sàng trên những vị trí kín đáo hai bên sườn dốc. Đại Hùng, Đại Ngưu, Tử Kiều và những người còn lại cầm dao rựa, gậy gộc nấp phía sau những tảng đá, bụi cây lớn gần đó, sẵn sàng lao ra khi có hiệu lệnh.

Không khí căng thẳng bao trùm cả khu rừng. Mọi người nín thở chờ đợi, chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây là minh chứng cho sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Tử Kiều tim đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên hắn tham gia vào một trận chiến thực sự. Cảm giác hồi hộp, lo sợ xen lẫn một chút phấn khích kỳ lạ. Hắn nắm chặt cây dao rựa trong tay, lòng thầm nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh.

Khoảng nửa canh giờ sau, từ phía xa, bóng dáng của gần chục tên sơn tặc xuất hiện. Chúng vừa đi vừa cười nói tục tĩu, hoàn toàn không đề phòng. Khi chúng tiến vào đoạn đường hẹp đã được gài bẫy...

"Roẹt! Á!" Tiếng bẫy kẹp sắt bật tung lên, kẹp chặt vào chân một tên đi đầu khiến hắn rú lên đau đớn và ngã vật xuống.

Cả bọn sơn tặc giật mình kinh hãi, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì "Vút! Vút! Phập!" Hàng loạt mũi tên từ hai bên sườn dốc lao xuống như mưa, cắm phập vào người hai tên khác khiến chúng ngã gục ngay tại chỗ, máu tươi phun ra.

"Phục kích! Có phục kích!" Tên cầm đầu hét lên thất thanh, vội vàng rút đao ra chống đỡ. Hai tên còn lại cũng hoảng loạn vung vũ khí loạn xạ.

"Giết!" Đại Hùng gầm lên một tiếng xung trận, dẫn đầu đám đông lao ra từ chỗ ẩn nấp.

Cuộc chiến diễn ra chớp nhoáng và dữ dội. Bọn sơn tặc bị tấn công bất ngờ, lại mất ngay ba tên, tinh thần hoảng loạn, chỉ biết chống đỡ một cách yếu ớt. Các thợ săn và dân làng với lợi thế số đông, lòng căm thù sôi sục và sự thông thuộc địa hình đã hoàn toàn áp đảo.

Tiếng vũ khí va chạm chan chát, tiếng la hét, tiếng gầm rú vang động cả khu rừng. Đại Hùng như một con hổ dữ, cây đao trong tay vung lên hạ xuống, mỗi nhát chém đều đầy uy lực. Đại Ngưu cũng không kém cạnh, cây rựa của gã bổ tới tấp vào tên cướp đang chống đỡ.

Tử Kiều không lao lên đầu như các thợ săn, nhưng hắn cũng không đứng yên. Hắn quan sát trận địa, hét lớn chỉ dẫn mọi người phối hợp, nhắc nhở những chỗ nguy hiểm. Khi một tên cướp bị thương định bỏ chạy về phía hắn, Tử Kiều không hề hoảng sợ. Hắn nhớ lại những kỹ năng tự vệ cơ bản đã học và sự bình tĩnh của mình, dùng dao rựa gạt mạnh vũ khí của tên cướp, đồng thời dùng chân đá vào chỗ hiểm khiến hắn khuỵu xuống. Ngay lập tức, những người dân làng khác đã lao tới trói chặt tên cướp lại.

Trận chiến kết thúc nhanh chóng. Chục tên sơn tặc, bảy tên bị giết tại chỗ, tên cầm đầu và hai tên khác bị thương nặng nhẹ, bị bắt sống. Phía dân làng chỉ có vài người bị thương nhẹ do chống đỡ. Chiến thắng đến quá dễ dàng và gọn ghẽ nhờ vào kế hoạch phục kích tài tình của Tử Kiều.

Mọi người reo hò vang dội. Họ nhìn Tử Kiều với ánh mắt đầy thán phục và biết ơn. Đại Hùng bước tới, vỗ mạnh vào vai hắn, cười lớn: "Tử Kiều! Đệ giỏi lắm! Nếu không có kế của đệ, trận này khó mà thắng gọn như vậy!"

Đại Ngưu và các thợ săn khác cũng gật gù tán thưởng. Ngay cả những người dân làng bình thường cũng cảm kích chàng thư sinh trông có vẻ yếu đuối nhưng lại có mưu trí hơn người này.

Tin thắng trận nhanh chóng bay về thôn. Dân làng đổ ra đường chào đón những người hùng trở về. Lan Như Hương và Uyển Nương chạy ra đầu tiên. Thấy Đại Hùng và Đại Ngưu bình an, cả hai đều mừng rơi nước mắt. Lan Như Hương chạy đến bên Tử Kiều, ánh mắt nàng long lanh nhìn hắn, không nói lời nào nhưng chứa đựng đầy sự cảm kích, ngưỡng mộ và cả một chút gì đó khác lạ mà chính nàng cũng không nhận ra.

Tử Kiều nhìn thấy sự an toàn của mọi người, đặc biệt là của Lan Như Hương, lòng hắn mới thực sự nhẹ nhõm. Hắn khẽ mỉm cười đáp lại ánh mắt của nàng, một nụ cười hiếm hoi nhưng chân thành.

Tối hôm đó, cả thôn mở hội ăn mừng. Mọi người ca hát, nhảy múa quanh đống lửa lớn. Tử Kiều được mời ngồi ở vị trí trang trọng cạnh trưởng thôn Lý Bá và Đại Hùng. Hắn trở thành người hùng của Thạch Gia Thôn. Sự yêu mến và tôn trọng mà dân làng dành cho hắn càng tăng lên gấp bội.

Nhìn cảnh tượng náo nhiệt, vui vẻ xung quanh, lòng Tử Kiều dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường. Hắn cảm thấy mình thực sự thuộc về nơi này. Tuy nhiên, dư âm của trận chiến vẫn còn đó. Mùi máu tanh, tiếng la hét, cảnh tượng chết chóc... nhắc nhở hắn rằng thế giới này không hề yên bình. Hắn đã lập công, được mọi người yêu mến, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc hắn không thể tiếp tục sống một cuộc đời bình lặng như hắn mong muốn nữa. Hắn đã trở thành một phần quan trọng của thôn làng này, và trách nhiệm của hắn cũng lớn hơn. Con đường phía trước sẽ còn nhiều thử thách, nhưng ít nhất, hắn biết mình sẽ không đơn độc đối mặt với chúng.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free