Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Thiện Ác Bất Phân - Chapter 31: Đồng cảm

Sau khi nhận được sự chấp thuận và hậu thuẫn mạnh mẽ từ Lý Khởi Phong cho kế hoạch Ngô Đồng trấn, Giang Tử Kiều biết rằng những ngày tháng của hắn ở Thạch Gia Thôn sắp kết thúc. Lớp vỏ bọc và cơ sở hạ tầng ở Ngô Đồng trấn đang được Ảnh Nguyệt Các bí mật chuẩn bị, và ngày hắn lên đường cũng không còn xa nữa.

Mấy ngày cuối cùng ở lại thôn làng yên bình này, Tử Kiều dành thời gian đi tạm biệt bà con láng giềng, những người dân quê chất phác đã cưu mang và đối xử tốt với hắn trong suốt thời gian qua. Hắn đến nhà trưởng thôn Lý Bá cảm ơn sự giúp đỡ của ông, đến thăm vài gia đình khó khăn mà hắn từng giúp đỡ chút ít, tặng họ ít bạc lẻ hoặc vài món đồ dùng mà hắn không mang theo được. Ai nấy đều bịn rịn, tiếc nuối khi nghe tin chàng thư sinh tài giỏi, hiền lành sắp phải rời đi lập nghiệp phương xa. Họ chúc hắn lên đường bình an, công thành danh toại. Tình cảm chân thành, mộc mạc của họ khiến Tử Kiều không khỏi xúc động và thêm phần lưu luyến nơi này.

Tối đó, cũng là đêm cuối cùng trước khi hắn dự định rời Thạch Gia Thôn vào sáng sớm hôm sau, Tử Kiều lại mời Thạch Lâm và Mị Kiều sang nhà dùng bữa cơm. Không còn không khí ám muội như lần trước, bữa cơm diễn ra thân mật và cởi mở hơn. Có lẽ vì biết sắp phải cùng nhau đối mặt với thử thách mới ở Ngô Đồng trấn, hoặc đơn giản là chút tình cảm đã nảy sinh sau thời gian sống cạnh nhau, khoảng cách giữa Tử Kiều và hai người sát thủ dường như đã được thu hẹp lại.

Họ cùng nhau uống rượu, nói chuyện phiếm. Tử Kiều tò mò hỏi về cuộc sống của những người như họ, những sát thủ của Ảnh Nguyệt Các. Ban đầu, Thạch Lâm và Mị Kiều có chút ngần ngại, nhưng thấy thái độ chân thành và sự thông cảm của vị Quân sư trẻ tuổi, họ dần cởi mở hơn.

"Nghề của bọn tại hạ," Thạch Lâm trầm ngâm nói, giọng vẫn đều đều nhưng ánh mắt có chút xa xăm, khác hẳn vẻ chất phác thường ngày. "Là sống trên đầu dao lưỡi kiếm, hôm nay sống không biết ngày mai chết lúc nào. Nhiệm vụ đến là phải đi, mệnh lệnh đưa ra là phải chấp hành, dù có phải đối mặt với hiểm nguy hay làm những việc trái với lương tâm." Gã thở dài. "Nhiều lúc cũng mệt mỏi lắm. Nhưng đã chọn con đường này thì không thể quay đầu."

Mị Kiều ngồi bên cạnh, rót thêm rượu cho Thạch Lâm rồi tiếp lời, giọng nàng không còn vẻ lẳng lơ mời gọi mà có chút gì đó chua chát, từng trải: "Chính vì cuộc sống nay chết mai đó, nên tâm lý, sinh lý của những người như bọn tại hạ cũng khác người thường. Chúng tại hạ thường rất thoải mái hưởng thụ những gì có thể có được trong hiện tại. Ăn ngon, mặc đẹp, rượu ngon, và cả... ân ái nữa." Nàng liếc nhìn Tử Kiều một cái đầy ẩn ý. "Vì biết đâu ngày mai đã không còn cơ hội. Việc Quân sư nhìn thấy bọn tại hạ... sinh hoạt vợ chồng cũng là chuyện thường tình thôi. Đó là cách bọn tại hạ giải tỏa áp lực, tìm chút hơi ấm và cảm giác mình đang còn sống."

Tử Kiều im lặng lắng nghe, lòng dâng lên một sự đồng cảm sâu sắc. Hắn hiểu được sự khắc nghiệt và áp lực mà họ phải đối mặt. Hắn không còn nhìn họ đơn thuần là những cỗ máy giết người máu lạnh nữa, mà thấy được cả sự yếu đuối, những khao khát rất con người ẩn sau lớp vỏ bọc đó.

"Nhưng," Thạch Lâm nói tiếp, giọng quả quyết hơn. "Ảnh Nguyệt Các cũng không phải là nơi bạc tình bạc nghĩa. Chủ nhân luôn có những an bài cho những người đã cống hiến hết mình. Nếu lỡ có vấn đề xảy ra trong lúc làm nhiệm vụ, ví dụ như Mị Kiều đây có thai ngoài ý muốn, hoặc như tại hạ bị trọng thương thành phế nhân, hoặc đơn giản là cảm thấy mệt mỏi muốn gác kiếm, thì tổ chức sẽ sắp xếp cho hồi hương, cấp cho một khoản tiền đủ sống và xóa bỏ mọi dấu vết, để có thể sống cuộc đời bình dị như bao người." Gã nhìn Mị Kiều với ánh mắt có phần phức tạp. "Tuy nhiên, cái giá phải trả là không bao giờ được tiết lộ bí mật của tổ chức và không bao giờ được quay lại con đường cũ."

Mị Kiều gật đầu xác nhận: "Chính vì lý do đó, vì sự an bài chu đáo và tình nghĩa của Chủ nhân, nên hầu hết mọi người trong Ảnh Nguyệt Các đều tuyệt đối trung thành. Họ biết rằng dù có phải đối mặt với hiểm nguy, nhưng ít nhất họ vẫn có một con đường lui, một hy vọng về cuộc sống bình thường nếu còn may mắn sống sót hoặc muốn dừng lại.

"

Những lời tâm sự chân thành này đã giúp Tử Kiều hiểu rõ hơn rất nhiều về thế giới nội tâm của những sát thủ và cả sự gắn kết bên trong Ảnh Nguyệt Các. Nó không chỉ dựa trên mệnh lệnh và sự sợ hãi, mà còn có cả tình nghĩa và sự đảm bảo cho tương lai. Điều này khiến hắn càng thêm nể trọng Lý Khởi Phong và cảm thấy quyết định nhận vai trò Quân sư của mình là đúng đắn.

Sau khi tâm sự, không khí giữa 3 người càng gắn bó nhau hơn, không còn đơn thuần là quan hệ giữa Quân sư và hộ vệ nữa, mà đã có thêm sự thấu hiểu và tôn trọng lẫn nhau. Men rượu cũng đã ngấm, câu chuyện dần trở nên vui vẻ và thoải mái hơn.

Lúc này, Mị Kiều dường như lại nổi hứng muốn trêu ghẹo lại Tử Kiều. Nàng nhớ lại cái cách hắn đã bỏ dở cuộc vui lần trước, khiến nàng vừa tức tối lại vừa tò mò. Nàng muốn xem lần này hắn sẽ phản ứng thế nào. Nàng lại "vô tình" ngồi sát lại gần Tử Kiều, cố ý câu dẫn hắn bằng những cử chỉ đầy khêu gợi: khi thì giả vờ say dựa vào vai hắn, bộ ngực mềm mại cọ nhẹ vào cánh tay; khi thì cúi xuống gắp thức ăn, để lộ khe ngực sâu hút; lúc lại dùng chân dưới gầm bàn khẽ cọ vào chân hắn.

Tử Kiều cảm nhận rõ sự mời gọi của nàng. Hắn nhìn sang Thạch Lâm, thấy gã chỉ mỉm cười lắc đầu, ánh mắt như muốn nói: "Nàng ta lại giở trò rồi đấy, Quân sư cứ tự nhiên."

Thấy Thạch Lâm không những không phản đối mà còn có vẻ dung túng, Tử Kiều cũng bật cười. Hắn quyết định hùa theo trò đùa này. Hai bên lại đùa nghịch mơn trớn nhau ngay tại bàn ăn. Tử Kiều đưa tay ôm lấy eo Mị Kiều, kéo sát nàng vào lòng, bàn tay hư hỏng lại bắt đầu khám phá những đường cong nóng bỏng. Mị Kiều cũng không chịu thua, nàng vòng tay ôm cổ hắn, hôn nhẹ lên má hắn, bàn tay cũng tìm đến hạ bộ hắn trêu chọc.

Thạch Lâm thấy cảnh đó không những không ghen tuông mà còn cười ha ha, rót thêm rượu rồi nói vọng vào: "Mị Kiều, đừng có bắt nạt Quân sư quá đấy nhé! Coi chừng ngài ấy nổi giận là nàng không chịu nổi đâu!" Gã thậm chí còn giúp Tử Kiều trêu ghẹo A Kiều, khiến nàng ta vừa ngượng ngùng vừa tức tối lườm một cái.

Không khí trở nên vô cùng vui vẻ và thoải mái, dù có phần kỳ lạ. Ba con người, một Quân sư và hai sát thủ, lại có thể đùa giỡn với nhau một cách tự nhiên như những người bạn thân thiết.

Cuộc vui kéo dài đến tận khuya. Sau màn đùa nghịch mơn trớn đầy kích thích nhưng vẫn không đi đến cùng đó, Mị Kiều dìu Thạch Lâm về nhà nghỉ ngơi. Một đêm vui vẻ đã xóa tan đi phần nào những căng thẳng và nghi kỵ trước đó, khiến mối quan hệ giữa ba người càng thêm gắn bó theo một cách đặc biệt.

Khi cặp vợ chồng hộ vệ đã về nhà mình, Tử Kiều đứng trước cửa sổ nhìn ra khoảng sân im ắng dưới ánh trăng, lòng lại ngổn ngang suy nghĩ. Hắn vừa mới được nghe những tâm sự sâu kín về cuộc đời sát thủ, lại vừa trải qua một màn trêu đùa tình ái đầy kích thích. Hắn cảm thấy mình dường như đã hiểu hơn về hai con người này, và cũng hiểu hơn về chính bản thân mình. Hắn ưa thích sự tự do, không muốn bị ràng buộc trách nhiệm tình cảm, nhưng hắn cũng không phải kẻ vô tâm. Hắn có sự đồng cảm, có sự tò mò, và có cả ham muốn.

Hắn đang đứng giữa lằn ranh của nhiều thế giới: thế giới bình yên thôn dã mà hắn lưu luyến, thế giới giang hồ đầy âm mưu mà hắn sắp bước vào, và cả thế giới nội tâm phức tạp với những ham muốn và dằn vặt của chính mình. Con đường phía trước thực sự rất dài và khó đoán.

Đêm đó, khi Tử Kiều đang chuẩn bị đi ngủ, hắn lại nghe thấy những âm thanh quen thuộc vọng lại từ căn nhà bên cạnh. Lần này, hắn không còn tò mò nhìn trộm nữa. Hắn biết đó là lúc Thạch Lâm và Mị Kiều đang "giải quyết nhu cầu sinh lý". Hắn chỉ khẽ mỉm cười rồi lên giường đi ngủ. Cuối cùng là Thạch Lâm lại giao hoan với A Kiều, đó là chuyện riêng của họ, là cách họ tồn tại. Còn hắn, hắn có con đường của riêng mình phải đi. Ngô Đồng trấn đang chờ hắn ở phía trước.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free