Thiện Ác Bất Phân - Chapter 30: Tin tưởng
Mấy ngày sau, Giang Tử Kiều nhận được hồi âm từ Ảnh Nguyệt Các. Cuộc gặp mặt được ấn định tại một tửu lầu kín đáo ở trấn, đúng như đề xuất của hắn. Lần này, không chỉ có Lý Khởi Phong và Ảnh, mà cả Hồng Ảnh cũng có mặt, nàng ta đã trở về tổ chức sau thời gian rời khỏi Thạch Gia Thôn trong đau khổ. Gặp lại Tử Kiều, ánh mắt nàng phức tạp, có sự trách móc, tổn thương nhưng cũng không giấu được sự tò mò và cả một chút hy vọng le lói.
Tử Kiều không để tâm quá nhiều đến sự hiện diện của Tú Anh. Hắn tập trung trình bày những phân tích của mình về mối đe dọa từ Huyết Sát Đường, về tầm quan trọng chiến lược và kế hoạch chi tiết mà hắn đã vạch ra để thiết lập một mặt trận mới tại Kinh Thành, trong đó Ngô Đồng trấn nằm tại cửa ngõ phía nam là căn cứ tốt nhất, sau đó đưa Ảnh Vệ từ từ xâm nhập Kinh thành. Hắn nói một cách rành mạch, logic, các luận điểm sắc bén, các phương án được đưa ra đều cân nhắc kỹ lưỡng về lợi ích và rủi ro.
Sau khi bàn bạc cùng Lý Khởi Phong và trả lời các câu hỏi chất vấn từ Ảnh, bầu không khí trong phòng trở nên im lặng. Lý Khởi Phong trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc và thán phục trước sự mưu trí, tầm nhìn xa trông rộng của vị Quân sư trẻ tuổi này. Ông không ngờ chỉ trong thời gian ngắn, từ những thông tin rời rạc, Tử Kiều đã có thể nhìn ra một mối nguy lớn và vạch ra một kế hoạch đối phó toàn diện, táo bạo đến vậy.
"Tử Kiều," Lý Khởi Phong cuối cùng cũng lên tiếng, giọng đầy vẻ khâm phục và quyết đoán. "Kế hoạch của hiền điệt quả thực rất sâu sắc và cần thiết. Ta hoàn toàn tán thành! Ảnh Nguyệt Các không thể để Huyết Sát Đường tự do lộng hành ngay sát kinh thành như vậy được."
Ông quay sang Ảnh: "Ảnh, cô hãy lập tức truyền lệnh, chuẩn bị lớp vỏ bọc tốt nhất để Quân sư có thể định cư ở Ngô Đồng Trấn trong thời gian sớm nhất. Có thể là một hiệu thuốc, một thư phòng hoặc một cửa hàng buôn bán nhỏ, tùy Quân sư lựa chọn, nhưng phải đảm bảo tuyệt đối kín đáo và an toàn."
Rồi ông lại nhìn Tử Kiều, ánh mắt đầy tin tưởng: "Để thực hiện kế hoạch này, ta biết hiền điệt cần nhiều hơn là chỉ lời khuyên. Ta quyết định cung cấp cho hiền điệt 50 Ảnh vệ tinh nhuệ nhất, bao gồm cả cao thủ tình báo, chiến đấu và hậu cần. Đội ngũ này sẽ do Ảnh làm chỉ huy trên danh nghĩa, nhưng sẽ hoàn toàn phục tùng mọi mệnh lệnh và kế hoạch của hiền điệt. Họ sẽ là thanh kiếm sắc bén nhất trong tay Quân sư." Ông nhấn mạnh: "Lực lượng này hoạt động độc lập, không bao gồm 2 người Thạch Lâm và Mị Kiều đang làm hộ vệ riêng cho hiền điệt tại Thạch Gia Thôn."
Tử Kiều thực sự choáng váng trước sự hào phóng và quyết đoán của Lý Khởi Phong. 50 Ảnh vệ tinh nhuệ! Lại còn do Ảnh, một trong những người thân tín và mạnh nhất của ông, trực tiếp chỉ huy nhưng lại nghe lệnh hắn! Đây không còn là quyền hạn giới hạn nữa, mà là một sự trao quyền cực lớn, biến hắn từ một quân sư hữu danh vô thực thành một người nắm giữ quyền lực thực sự trong Ảnh Nguyệt Các, ít nhất là đối với mặt trận sắp tới.
"Tiền bối... sự tin tưởng này..." Tử Kiều xúc động, không biết nói gì hơn.
"Ha ha, hiền điệt xứng đáng với sự tin tưởng đó." Lý Khởi Phong cười lớn. "Ta chờ đợi những thành quả của hiền điệt."
Cuộc gặp gỡ kết thúc với sự đồng thuận tuyệt đối. Tử Kiều trở về Thạch Gia Thôn với tâm trạng phấn chấn và tự tin chưa từng có. Hắn cảm thấy mình như vừa lột xác, không còn là chàng thư sinh chỉ biết tính toán trên giấy nữa, mà đã là một người thực sự có khả năng xoay chuyển tình thế. Cảm giác nắm giữ quyền lực, dù chỉ là gián tiếp, lại mang đến một sự kích thích lạ kỳ.
Tối đó, Tử Kiều đang vui vẻ vì kế hoạch được thông qua và quyền lực được củng cố, hắn quyết định mời hai người hộ vệ sang cùng dùng cơm và uống vài chén rượu, một phần để ăn mừng nho nhỏ cho bước tiến mới của mình.
Bữa cơm được dọn ra trong gian nhà chính đơn sơ nhưng ấm cúng. Tử Kiều lấy ra vò rượu thuốc quý, tự tay rót mời Thạch Lâm và Mị Kiều. Hắn vui vẻ kể vài câu chuyện phiếm về sách vở, về những điều thú vị hắn quan sát được, khiến không khí bớt đi vẻ căng thẳng thường ngày.
Thạch Lâm vẫn giữ vẻ trầm lặng, chỉ nâng chén kính Quân sư một cách lễ độ rồi nhấp môi rất ít rượu, ánh mắt luôn kín đáo quan sát xung quanh, hoàn toàn tỉnh táo và cảnh giác đúng với vai trò hộ vệ. Gã ngồi hơi tách ra một chút, giữ khoảng cách cần thiết nhưng vẫn lắng nghe câu chuyện.
Ngược lại, Mị Kiều dường như cảm nhận được tâm trạng phấn chấn khác thường của Tử Kiều. Nàng ta cũng trở nên hoạt bát hơn, đôi mắt lẳng lơ không ngừng liếc nhìn hắn, khóe môi luôn nở nụ cười đầy ẩn ý. Nàng mặc chiếc áo yếm màu hoa đào, cổ áo vẫn khoét sâu đầy ý tứ, bên ngoài là áo cánh lụa trắng gần như trong suốt, bộ ngực đầy đặn như ẩn như hiện sau lớp vải mỏng. Dưới ánh đèn dầu, làn da trắng mịn và đôi gò bồng đảo ẩn hiện của nàng càng thêm vẻ quyến rũ chết người. Nàng liên tục gắp thức ăn cho Tử Kiều, thỉnh thoảng lại vô tình chạm nhẹ tay vào tay hắn.
Tử Kiều, với tâm trạng đang tốt và men rượu lâng lâng, lại thêm sự thôi thúc từ tâm lý thích hưởng thụ cảm xúc nhất thời, cũng vui vẻ đáp lại sự nhiệt tình của Mị Kiều. Hắn chủ động bắt chuyện với nàng, hỏi han về những món ăn nàng nấu, về những câu chuyện phiếm trong thôn, ánh mắt cũng không ngần ngại nhìn thẳng vào vẻ quyến rũ của nàng. Hắn biết nàng đang cố tình quyến rũ mình, và hôm nay, hắn lại muốn chơi đùa một chút với ngọn lửa này.
Khi bữa cơm gần tàn, Mị Kiều đứng dậy giúp Tử Kiều rót thêm rượu. Khi nàng cúi người xuống bên cạnh hắn để rót rượu vào chén, nàng lại "vô tình" cúi rất thấp, cổ áo cánh mỏng và chiếc yếm bên trong trễ xuống, để lộ gần như trọn vẹn đôi gò bồng đảo căng tròn, trắng nõn với khe ngực sâu hút và hai đầu vú hồng sẫm đang nhấp nhô trước mắt hắn ở cự ly cực gần.
Mùi hương cơ thể quyến rũ của nàng quyện với mùi rượu và mùi thức ăn tạo thành một thứ mùi thơm kích thích khó tả. Nàng rót rượu rất chậm, ánh mắt liếc nhẹ lên nhìn phản ứng của hắn. Đây rõ ràng là một hành động vô tình quyến rũ Tử Kiều không thể lộ liễu hơn.
Lần này, Tử Kiều đang vui vẻ, không ngần ngại hưởng ứng. Hắn không quay mặt đi. Thay vào đó, hắn nhìn thẳng vào cảnh xuân quang mời gọi đó, ánh mắt nóng rực lên. Khi Mị Kiều rót rượu xong, định đứng thẳng dậy, Tử Kiều bất ngờ đưa tay ra, nắm lấy cổ tay nàng, kéo nhẹ nàng ngồi xuống chiếc ghế đẩu trống bên cạnh mình.
"A..." Mị Kiều khẽ kêu lên vì bất ngờ, nhưng không hề giãy ra, ngược lại còn thuận thế ngồi sát lại gần hắn, đôi mắt mở to nhìn hắn đầy vẻ chờ đợi xen lẫn thách thức.
Thạch Lâm ngồi cách đó không xa, khẽ ho khan một tiếng nhưng vẫn không quay lại nhìn, tiếp tục tập trung vào việc lau chùi con dao găm của mình, giả vờ như không hay biết hành động của hai người kia.
Thấy Thạch Lâm không phản ứng, Tử Kiều càng thêm táo bạo. Hắn quay sang nhìn Mị Kiều, ghé sát vào tai nàng, giọng thì thầm mang theo hơi rượu: "Nàng... lại cố ý phải không?"
Mị Kiều mặt hơi ửng hồng, nhưng vẫn cười tình tứ đáp lại: "Thiếp nào dám... chẳng qua là Quân sư cứ thích nhìn vào chỗ không nên nhìn thôi..."
"Ồ? Vậy để ta xem kỹ hơn nhé?" Tử Kiều cười tà, bàn tay không yên phận bắt đầu luồn vào trong chiếc áo cánh mỏng của nàng, chạm vào bầu ngực ấm nóng. Hắn xoa nắn nhẹ nhàng, cảm nhận sự mềm mại và đàn hồi qua lớp yếm lụa.
"Ưm..." Mị Kiều khẽ rên lên, người hơi ngả về phía sau, tựa vào thành ghế, đôi mắt nhắm hờ tận hưởng. Nàng đưa tay lên đặt trên mu bàn tay hắn đang khám phá ngực mình, không đẩy ra mà còn khẽ ấn nhẹ vào. Bàn tay kia của nàng cũng không chịu để yên, lặng lẽ luồn xuống dưới gầm bàn, tìm đến hạ bộ đang cương cứng của Tử Kiều, nắm lấy và bắt đầu vuốt ve một cách đầy kỹ năng qua lớp quần.
Cả hai cứ thế ngồi cạnh nhau, dưới sự "không nhìn" của Thạch Lâm, bắt đầu một màn mơn trớn kích dục đầy táo bạo và ám muội ngay tại bàn ăn. Tay Tử Kiều ngày càng táo bạo hơn, hắn kéo hẳn chiếc yếm của nàng xuống một bên, để lộ bầu ngực trắng nõn. Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên đỉnh vú, rồi dùng lưỡi trêu đùa đầu vú đang cương cứng. Mị Kiều thở dốc, người ngả hẳn vào lòng hắn, một tay bấu chặt lấy vai hắn, tay kia vẫn không ngừng kích thích dương vật hắn qua lớp quần, tốc độ ngày càng nhanh hơn, ngón tay còn khéo léo ấn vào gốc dương vật khiến hắn khẽ rên lên vì khoái cảm.
Hắn cảm nhận được sự ẩm ướt nơi đầu ngón tay nàng khi nàng vuốt ve dương vật hắn. Nàng còn ghé sát vào tai hắn, thì thầm những lời lẽ dâm đãng, hỏi hắn có muốn nàng dùng miệng không. Tử Kiều cũng không chịu thua, bàn tay hắn từ ngực nàng di chuyển xuống thấp hơn, luồn vào trong váy, tìm đến vùng tam giác ẩm ướt, dùng ngón tay trêu chọc hạt châu đang sưng lên và khe thịt đang co thắt mời gọi qua lớp quần lót mỏng.
Cả hai đều thở gấp, mặt đỏ bừng vì rượu và dục vọng. Sự kích thích qua lại khiến ham muốn dâng lên đến đỉnh điểm. Tử Kiều gần như muốn kéo nàng vào phòng ngay lập tức để giải quyết.
Nhưng đúng lúc đó, hắn nhớ lại vai trò và trọng trách mới của mình, nhớ lại sự có mặt của Thạch Lâm. Hắn muốn kiểm soát tình hình, muốn thể hiện bản lĩnh của mình. Hắn đột ngột dừng lại hành động mơn trớn, rút tay ra khỏi váy nàng. Hắn nhìn Mị Kiều đang thở hổn hển, ánh mắt mơ màng vì dục vọng dang dở, rồi cười khẽ.
Mị Kiều thấy hắn dừng lại, có chút ngạc nhiên và hụt hẫng, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra. Nàng cũng ngừng kích thích cho hắn, ánh mắt nhìn hắn đầy vẻ tiếc nuối nhưng cũng có sự thán phục và cả khao khát không hề che giấu.
"Xem ra... Quân sư vẫn chưa muốn 'ăn' món chính nhỉ?" Nàng thì thầm, giọng đầy ẩn ý, rồi nhanh chóng kéo lại yếm áo, chỉnh lại váy.
"Món chính phải để dành cho dịp đặc biệt hơn." Tử Kiều nháy mắt đáp lại, tỏ vẻ bí hiểm. Hắn thích cái cảm giác làm chủ cuộc chơi này. Không giao hoan, chỉ mơn trớn kích dục rồi dừng lại đúng lúc khiến cả hai đều phải khao khát, đó mới là thú vị.
Hắn đứng dậy. "Rượu cũng đã nhạt rồi. Đa tạ hai vị đã dùng bữa tối nay. Ta cần nghỉ ngơi sớm để chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới."
Mị Kiều và Thạch Lâm cũng đứng dậy cáo từ. Trước khi rời đi, Mị Kiều còn quay lại nhìn hắn một cái đầy hứa hẹn, như muốn nói "Thiếp chờ dịp đặc biệt của Quân sư."