Thiện Ác Bất Phân - Chapter 18: Lời mời
Vài tuần trôi qua, cuộc sống ở Thạch Gia Thôn và đặc biệt là trong căn nhà của Trần Đại Hùng dường như đã quay lại một trạng thái cân bằng. Đại Hùng, sau khi chứng kiến cả hai bí mật động trời của Tử Kiều, lại tỏ ra bình thản đến lạ thường. Gã không còn dò xét hay có những lời nói ẩn ý nữa, mà đối xử với Tử Kiều với một sự thân thiện có phần gượng gạo, nhưng cũng ẩn chứa một sự tôn trọng ngầm nào đó mà Tử Kiều không thể lý giải nổi. Gã vẫn tiếp tục mối quan hệ lén lút với Uyển Nương, nhưng kín đáo hơn trước.
Tử Kiều cảm thấy nhẹ nhõm vì Đại Hùng không làm lớn chuyện, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bất an trước sự bình tĩnh đó. Hắn biết, bí mật của hắn giờ đây nằm trong tay Đại Hùng, và điều đó giống như một thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu. Mối quan hệ "huynh đệ" giữa họ giờ đây trở nên phức tạp hơn bao giờ hết, pha trộn giữa sự biết ơn, sự thấu hiểu bất đắc dĩ và cả sự đề phòng lẫn nhau.
Với Tú Anh, Tử Kiều vẫn giữ thái độ trêu đùa có chừng mực, không còn những hành động đi quá giới hạn như trước. Hắn biết nàng ta là một sát thủ nguy hiểm đang che giấu thân phận, và lời giải thích về việc "bảo vệ và đáp ứng nhu cầu" của nàng ta vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ. Nhưng hắn cũng không thể phủ nhận sức hút từ vẻ đẹp, sự thông minh và cả sự bạo dạn của nàng. Trò chơi mèo vờn chuột giữa họ vẫn tiếp diễn, nhưng có thêm phần cảnh giác và toan tính từ cả hai phía. Tú Anh dường như cũng nhận ra sự thay đổi trong thái độ của hắn, nàng không còn quá chủ động mời gọi mà chuyển sang quan sát và chờ đợi nhiều hơn.
Lan Như Hương vẫn là người khiến Tử Kiều day dứt nhất. Hắn cố gắng đối xử với nàng thật tốt, giúp đỡ nàng mọi việc trong nhà, nhưng luôn giữ một khoảng cách nhất định. Hắn không dám để bản thân bị cuốn vào sự dịu dàng và ấm áp của nàng nữa, vì hắn biết điều đó là sai trái và nguy hiểm. Lan Như Hương dường như cũng cảm nhận được sự xa cách đó, ánh mắt nàng nhìn hắn đôi khi thoáng nét buồn bã và khó hiểu, nhưng nàng vẫn lặng lẽ chấp nhận.
Giữa guồng quay phức tạp đó, Tử Kiều vẫn luôn suy nghĩ về Ảnh Nguyệt Các và Lý Khởi Phong. Cuộc gặp gỡ ở huyện lỵ đã mở ra cho hắn một cánh cửa mới, một thế giới đầy bí ẩn nhưng cũng hứa hẹn những cơ hội. Hắn đã từ chối gia nhập, nhưng lời đề nghị tham mưu, góp ý vẫn còn đó. Hắn cảm thấy hứng thú với vai trò này, một cách để hắn vận dụng kiến thức và tư duy của mình ở thế giới này mà không cần phải trực tiếp nhúng tay vào những ân oán giang hồ.
Vào một buổi chiều, khi Tử Kiều đang một mình vào khu rừng gần thôn để tìm vài loại thảo dược theo chỉ dẫn trong sách thuốc hắn mua được, thì một cảm giác lành lạnh bất chợt lướt qua sau gáy. Hắn dừng bước, cảnh giác nhìn quanh. Khu rừng khá yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót và lá khô xào xạc.
"Giang công tử." Một giọng nói lạnh như băng vang lên từ phía sau một gốc cây cổ thụ lớn gần đó.
Tử Kiều giật mình nhưng nhanh chóng trấn tĩnh. Hắn nhận ra giọng nói này. Hắn quay người lại.
Ảnh, trong bộ y phục đen bó sát, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm, đang đứng đó nhìn hắn. Nàng ta xuất hiện và biến mất như một bóng ma, không hề gây ra một tiếng động nào.
"Ảnh cô nương." Tử Kiều chắp tay chào, giữ vẻ mặt bình tĩnh. "Không biết cô nương tìm ta có việc gì?"
"Ta đến để chuyển lời của Chủ nhân." Ảnh nói gọn, đi thẳng vào vấn đề. "Chủ nhân đánh giá rất cao những góp ý của công tử trong lần gặp trước. Người nói rằng những ý kiến đó rất xác đáng và có thể giúp Ảnh Nguyệt Các cải thiện nhiều mặt. Hiện tại, Người đang gặp một vài vấn đề khó khăn trong việc sắp xếp lại tổ chức và hoạch định tỉ mỉ kế hoạch. Chủ nhân muốn mời công tử đến gặp mặt một lần nữa để trực tiếp thỉnh giáo ý kiến và xin công tử chỉ điểm thêm."
Tử Kiều nghe xong, trong lòng không khỏi dâng lên một niềm vui và tự hào nho nhỏ. Xem ra những lời góp ý của hắn thực sự có trọng lượng, và Lý Khởi Phong đúng là một người biết lắng nghe, không hề tự cao tự đại dù đứng đầu một tổ chức lớn. Việc được một người như vậy coi trọng và tin tưởng khiến hắn cảm thấy vai trò "quân sư" bất đắc dĩ này thật sự có ý nghĩa.
"Rất sẵn lòng." Tử Kiều vui vẻ đáp lại, không chút do dự. "Không biết ở đâu và khi nào?"
"Ba ngày nữa, giờ Tý, vẫn tại tiệm trà lần trước." Ảnh đáp. "Chủ nhân cũng muốn tỏ lòng biết ơn sự nhiệt tình của công tử.
Người muốn hỏi công tử có yêu cầu hay mong muốn gì không, trong khả năng của Ảnh Nguyệt Các, Chủ nhân sẽ cố gắng đáp ứng."
Lời đề nghị về sự báo đáp lại được đưa ra. Lần trước ở Lưu phủ, Tú Anh cũng nói bóng gió về điều này. Tử Kiều biết đây là cơ hội tốt. Hắn hoàn toàn không cần tiền bạc hay vật chất cho bản thân. Cuộc sống ở Thạch Gia Thôn tuy nghèo nhưng hắn vẫn xoay sở được, thậm chí còn giúp gia đình Đại Hùng khá lên. Hơn nữa, với mối liên hệ tiềm ẩn này, hắn tin rằng sự an toàn của bản thân cũng phần nào được đảm bảo.
Nhưng hắn lại nghĩ đến những người xung quanh, những người đã cưu mang hắn, những người đang phải vật lộn với cuộc sống khó khăn và những éo le của số phận. Hắn nghĩ đến Đại Hùng, một người thợ săn giỏi nhưng cuộc sống vẫn bấp bênh, lại mang trong lòng nhiều gánh nặng và dằn vặt. Hắn nghĩ đến Đại Ngưu, người hàng xóm thật thà, cục mịch, quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà vẫn không hề hay biết mình đang bị người huynh đệ thân thiết và người vợ đầu ấp tay gối lừa dối – một Đại Ngưu thật đáng thương.
Có lẽ, hắn có thể dùng "phần thưởng" này để giúp họ có một cuộc sống tốt đẹp hơn, và cũng là một cách để hắn trả ơn, đồng thời... khéo léo tháo gỡ phần nào mớ bòng bong tình cảm và bí mật ở Thạch Gia Thôn này. Nếu Đại Hùng và Đại Ngưu có cơ hội rời đi, tìm được công việc tốt hơn ở nơi khác, biết đâu mọi chuyện sẽ khác đi?
"Tại hạ thực sự không có mong muốn gì cho bản thân." Tử Kiều nói với Ảnh, giọng chân thành. "Nhưng tại hạ có một thỉnh cầu, không biết Ảnh Nguyệt Các có thể giúp được không?"
"Công tử cứ nói." Ánh mắt Ảnh vẫn lạnh lùng, nhưng có một sự chú ý nhất định.
"Tại hạ được gia đình Trần Đại Hùng ở Thạch Gia Thôn cưu mang, ơn nghĩa rất nặng. Đại Hùng ca là một thợ săn giỏi, tính tình hào sảng nhưng cuộc sống ở thôn quê còn nhiều vất vả. Người hàng xóm của anh ấy là Đại Ngưu cũng là người chất phác, chăm chỉ nhưng hoàn cảnh cũng không mấy khá giả." Tử Kiều dừng lại một chút, lựa lời nói tiếp. "Nếu có thể, tại hạ mong muốn Ảnh Nguyệt Các xem xét, sắp xếp cho hai người họ một công việc tốt hơn, ổn định hơn ở nơi khác. Có thể là quản lý một trang trại, coi sóc một cửa hàng, hoặc bất cứ công việc lương thiện nào phù hợp với khả năng của họ, giúp họ có cuộc sống sung túc và bớt nhọc nhằn hơn. Đó chính là cách tạ ơn lớn nhất đối với tại hạ rồi."
Ảnh im lặng lắng nghe hết lời đề nghị của Tử Kiều. Nàng không tỏ ra quá ngạc nhiên, nhưng trong đáy mắt dường như có một tia sáng khác lạ thoáng qua. Nàng không ngờ hắn lại từ chối phần thưởng cho bản thân mà lại dùng nó để giúp đỡ những người dân quê bình thường đã cưu mang mình. Điều này càng củng cố thêm đánh giá của Chủ nhân về lòng nhân nghĩa của hắn.
"Ta đã hiểu ý của công tử." Ảnh gật đầu. "Ta sẽ bẩm báo lại thỉnh cầu này với Chủ nhân."
"Đa tạ Ảnh cô nương và Chủ nhân." Tử Kiều chắp tay.
"Vậy, hẹn gặp lại công tử sau ba ngày nữa." Nói rồi, Ảnh không nhiều lời, thân hình khẽ động, nhẹ nhàng lùi vào bóng cây rồi biến mất không một dấu vết, như thể nàng chưa từng xuất hiện.
Tử Kiều đứng lặng một mình giữa khu rừng yên tĩnh, lòng cảm thấy nhẹ nhõm và có phần phấn chấn. Hắn vui vì được Lý Khởi Phong tin tưởng và mời gặp lần nữa. Hắn cũng vui vì có cơ hội báo đáp ơn nghĩa cho Đại Hùng và giúp đỡ người hàng xóm đáng thương Đại Ngưu. Việc này không chỉ giúp họ có cuộc sống tốt hơn mà còn có thể là một giải pháp tiềm năng để hóa giải những căng thẳng đang âm ỉ dưới mái nhà kia.
Hắn biết con đường phía trước vẫn còn nhiều chông gai, mối quan hệ với Ảnh Nguyệt Các vẫn đầy bí ẩn, nhưng ít nhất, hắn cảm thấy mình đang đi đúng hướng, đang dần làm chủ được cuộc sống mới này theo cách riêng của mình. Hắn bắt đầu mong chờ cuộc gặp gỡ sắp tới với Lý Khởi Phong.