Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Thiện Ác Bất Phân - Chapter 17: Tâm sự

Giang Tử Kiều trở về Thạch Gia Thôn sau chuyến đi gặp Lý Khởi Phong với tâm trạng tạm thời nhẹ nhõm vì đã giải tỏa được phần nào những khúc mắc về Ảnh Nguyệt Các, nhưng đồng thời cũng mang theo những suy tư mới về tương lai và vai trò bí ẩn của Hồng Ảnh. Tuy nhiên, sự nhẹ nhõm đó nhanh chóng bị bầu không khí ngột ngạt, đầy rẫy những bí mật và căng thẳng ngầm tại nhà Đại Hùng làm cho tan biến.

Cuộc sống "bốn người một nhà" vẫn tiếp diễn với vẻ ngoài bình lặng đến đáng sợ. Đại Hùng vẫn giữ thái độ im lặng khó đoán sau khi chứng kiến cảnh Tử Kiều thân mật với Tú Anh. Gã không làm ầm lên, cũng không tỏ ra tức giận ra mặt, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Tử Kiều với vẻ dò xét và tính toán khiến hắn luôn cảm thấy bất an. Tú Anh thì vẫn diễn tròn vai tiểu thư khuê các, nhưng trong cách nàng nhìn Tử Kiều lại ẩn chứa sự giận dỗi âm ỉ và cả một chút thách thức mời gọi sau những lần bị hắn trêu đùa dang dở. Lan Như Hương ngày càng trầm mặc hơn, sự nhạy cảm của nàng dường như đã cảm nhận được những con sóng ngầm đang cuộn trào dưới mái nhà này, nhưng nàng chỉ biết giữ kín trong lòng.

Tử Kiều cảm thấy mình như đang bị mắc kẹt trong một mạng lưới phức tạp của những mối quan hệ và cảm xúc rối bời. Hắn vừa cố gắng giữ khoảng cách với Lan Như Hương để tránh gây thêm tổn thương cho nàng và cho chính mình, lại vừa phải đối phó với sự mời gọi nguy hiểm từ Tú Anh và thái độ khó lường của Đại Hùng. Sự ngột ngạt này khiến hắn đôi khi chỉ muốn bỏ đi thật xa, nhưng rồi lại không nỡ rời bỏ sự ấm áp hiếm hoi mà hắn tìm thấy ở nơi này, đặc biệt là hình bóng dịu dàng của Lan Như Hương.

Vào một buổi chiều muộn, khi Tử Kiều đang ngồi một mình ngoài hiên nhà, cố gắng tập trung đọc sách để xua đi những suy nghĩ vẩn vơ, thì Đại Hùng từ đâu đi tới, tay cầm theo bầu rượu và hai cái bát sành. Gã ngồi xuống bên cạnh hắn, đặt bầu rượu xuống bàn đá.

"Tử Kiều đệ," Đại Hùng lên tiếng, giọng trầm hơn thường lệ. "Uống với đại ca vài chén đi."

Tử Kiều hơi ngạc nhiên trước sự chủ động này. Hắn gật đầu, đón lấy chén rượu Đại Hùng vừa rót đầy.

"Dạo này... đại ca thấy đệ có vẻ nhiều tâm sự?" Đại Hùng nhìn hắn, ánh mắt không còn vẻ dò xét như mấy hôm trước, mà có chút gì đó chân thành, nhưng cũng ẩn chứa sự mệt mỏi và ưu phiền.

"Cũng không hẳn ạ," Tử Kiều đáp, có chút đề phòng. "Chỉ là một vài chuyện vặt thôi."

"Chuyện vặt à?" Đại Hùng cười khẩy, một nụ cười nhuốm màu cay đắng. Gã tự rót cho mình một chén đầy rồi uống cạn một hơi. "Đại ca sống ở đây mấy chục năm, lăn lộn với núi rừng, đối mặt với thú dữ, nhìn người cũng không đến nỗi tệ đâu. Đệ có chuyện gì khúc mắc trong lòng, cứ nói ra với đại ca. Huynh đệ chúng ta ở chung một nhà, cưu mang nhau qua hoạn nạn, có gì mà phải giấu giếm nhau nữa?"

Tử Kiều im lặng, nhìn người đàn ông thô kệch nhưng cũng đầy phức tạp này. Ánh mắt sâu hơn của Đại Hùng hôm nay khiến hắn cảm nhận được gã không chỉ đơn thuần muốn dò hỏi chuyện của hắn và Tú Anh. Có lẽ gã thực sự muốn tìm người để trút bầu tâm sự, để giải tỏa những gánh nặng đang đè nén trong lòng.

Thấy Tử Kiều im lặng, Đại Hùng thở dài, tiếng thở nặng nề như mang theo cả gánh nặng của cuộc đời. Gã lại rót rượu, mắt nhìn xa xăm về phía rặng núi mờ ảo cuối chân trời. "Đại ca biết, đệ có thể thấy đại ca là kẻ thô lỗ, cục cằn, có khi nóng nảy vô lý. Lại còn... có những chuyện không phải với Lan nương." Gã nhắc đến vợ mình, giọng thoáng chút ngập ngừng, ẩn chứa cả sự yêu thương lẫn mặc cảm tội lỗi. "Nhưng đại ca cũng là con người, cũng biết mệt mỏi, cũng biết cô đơn chứ đệ."

Gã lại uống một ngụm rượu lớn, vị cay nồng dường như giúp gã có thêm can đảm để nói tiếp. "Sống ở cái thôn nghèo này, quanh năm chỉ biết vào rừng săn bắn, đối mặt với hiểm nguy, gánh vác cả gia đình. Áp lực nhiều lúc như muốn đè bẹp người ta xuống, đệ ạ. Về nhà nhìn Lan nương hiền lành, cam chịu, đại ca thương lắm chứ. Nhưng chính vì thương, nên có những gánh nặng, những bực dọc, những cái xấu xa trong lòng mình, đại ca lại không nỡ trút lên cô ấy. Cô ấy xứng đáng được hưởng sự bình yên, sự dịu dàng, chứ không phải nghe những lời than vãn hay chứng kiến bộ mặt xấu xí của một gã thợ săn thô kệch này."

Lời nói của Đại Hùng đầy mâu thuẫn, vừa thể hiện sự ích kỷ khi tìm đến người khác để giải tỏa, lại vừa cho thấy một tình yêu, một sự trân trọng nhất định mà gã dành cho vợ mình theo cách riêng của gã. Tử Kiều bắt đầu hiểu ra phần nào sự phức tạp trong con người này.

Đại Hùng ngập ngừng một lúc, như lấy hết can đảm, rồi nói tiếp, giọng nhỏ hơn, gần như thì thầm: "Chuyện của đại ca với... Uyển Nương... Đại ca biết đệ có thể đã thấy hoặc đoán được." Gã không nhìn Tử Kiều mà nhìn vào chén rượu trên tay. "Đại ca không phủ nhận. Đó là cái sai không thể chối cãi của đại ca. Nhưng đôi khi, người ta yếu lòng, người ta tìm đến những thứ sai trái chỉ vì không tìm được lối thoát cho sự cô đơn và những ham muốn bản năng không thể nói thành lời thôi đệ ạ. Ở bên Uyển Nương... nó giúp đại ca tạm quên đi những gánh nặng, tìm được chút… hứng thú khác lạ. Sai lầm, đại ca biết là sai lầm."

Lời thú nhận thẳng thắn và có phần trần trụi này khiến Tử Kiều thực sự sững sờ. Hắn không ngờ gã lại dám phơi bày cả những góc tối sâu kín nhất trong lòng mình ra như vậy. Hắn nhìn Đại Hùng, không còn thấy sự ghê tởm nữa, mà chỉ thấy một người đàn ông bình thường đang phải vật lộn với cuộc sống, với trách nhiệm, với những ham muốn và lỗi lầm của chính mình. Hình ảnh này khiến Tử Kiều không khỏi liên tưởng đến bản thân. Hắn cũng có những bí mật, cũng có những ham muốn không thể kiểm soát, cũng đã từng làm những việc sai trái. Ai dám nói mình hoàn toàn trong sạch?

"Đại ca hiểu đệ là người có học thức, có suy nghĩ," Đại Hùng ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Tử Kiều, ánh mắt thành thật hơn bao giờ hết. "Có thể đệ coi thường cách sống, cách hành xử của đại ca. Nhưng đại ca cũng thấy đệ không phải kẻ xấu. Đệ có tài, có trí, lại biết nghĩ cho người khác, bằng không đã chẳng bày mưu giúp cả thôn diệt sơn tặc. Chuyện của đệ với... cô gái Tú Anh kia," Gã liếc nhanh về phía nhà, "Đại ca có thấy. Đêm đó, và cả hôm trước nữa." Gã thừa nhận đã thấy cả hai lần. "Đại ca không trách đệ. Trai đơn gái chiếc, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Huống hồ cô gái đó lại xinh đẹp, chủ động như vậy. Đàn ông mấy ai mà cầm lòng cho nổi?"

Gã dừng lại, rót thêm rượu cho cả hai. "Nhưng đại ca chỉ muốn nói với đệ một điều," giọng Đại Hùng trở nên nghiêm túc và chân thành. "Mọi chuyện nên có chừng mực. Vui thôi đừng vui quá. Đừng để nó ảnh hưởng đến những người không liên quan, đặc biệt là Lan nương. Cô ấy là người tốt, rất tốt. Cô ấy đã chịu nhiều thiệt thòi rồi. Đại ca nợ cô ấy quá nhiều, không muốn cô ấy phải buồn thêm nữa, dù là vì đại ca hay vì bất cứ ai khác."

Tử Kiều lặng người nghe những lời gan ruột của Đại Hùng. Hắn cảm nhận được sự chân thành, sự dằn vặt và cả lời cảnh báo ẩn chứa trong đó. Đại Hùng không chỉ thừa nhận lỗi lầm, không chỉ dung túng cho hắn, mà còn đặt ra một giới hạn rõ ràng: Lan Như Hương là bất khả xâm phạm. Sự thẳng thắn đến trần trụi này, lạ thay, lại khiến Tử Kiều cảm thấy một sự tôn trọng nhất định dành cho gã. Gã có thể sai lầm, có thể yếu đuối, nhưng gã vẫn biết đâu là giới hạn, vẫn còn tình nghĩa với người vợ tần tảo của mình.

"Đại Hùng ca..." Tử Kiều nói khẽ, giọng có chút xúc động và cũng đầy phức tạp. "Đệ hiểu rồi. Đệ sẽ không làm gì khiến tẩu tử phải buồn lòng. Cảm ơn ca ca đã tin tưởng và nói chuyện thẳng thắn." Hắn nâng chén rượu lên.

Hai người cụng chén rồi im lặng uống rượu, nhìn về phía hoàng hôn đang dần buông xuống sau rặng núi xa. Những khúc mắc dường như đã được gỡ bỏ, một sự thấu hiểu ngầm, dù đầy éo le và phức tạp, đã hình thành giữa hai người đàn ông. Nhưng chính sự thấu hiểu này lại càng khiến cho mối quan hệ giữa họ và những người phụ nữ trong căn nhà này trở nên khó đoán và tiềm ẩn nhiều sóng gió hơn.

Vài ngày sau cuộc nói chuyện thẳng thắn đó, không khí trong nhà có vẻ bớt căng thẳng hơn một chút. Đại Hùng không còn dò xét Tử Kiều nhiều như trước, dù thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn hắn và Tú Anh với ánh mắt khó đoán. Tử Kiều cũng cảm thấy thoải mái hơn khi đối diện với Đại Hùng, nhưng lại càng thêm áy náy với Lan Như Hương và thận trọng hơn trong mối quan hệ với Tú Anh.

Vào một buổi trưa nắng gắt, Tử Kiều đang ở nhà một mình sửa lại cái cuốc bị lỏng cán. Lan Như Hương đã ra đồng cùng mấy người phụ nữ khác, Tú Anh thì nói muốn vào rừng hái ít nấm, còn Đại Hùng thì đi săn từ sớm chưa về.

Đang làm việc thì hắn nghe tiếng gọi í ới của Uyển Nương từ phía góc vườn sau, nơi chất đống củi lớn và có một khe tường đá cũ: "Tử Kiều đệ! Có đó không? Qua đây giúp tẩu một tay với!"

Tử Kiều đi ra phía đó. Hắn thấy Uyển Nương đang loay hoay ở khe tường đá. Có vẻ như nàng làm rơi vật gì đó vào khe hẹp và tối tăm phía dưới. Nàng đang phải cúi gập người xuống rất thấp, gần như nằm bò ra, một tay cố gắng chống vào đống củi lộn xộn bên cạnh, tay kia thì cố với sâu vào trong khe đá tối om.

Vì tư thế cúi quá thấp và phải dạng chân để với tay, chiếc váy nâu của nàng lại một lần nữa bị kéo cao lên, để lộ hoàn toàn cặp mông căng tròn, trắng nõn và vùng tam giác bí ẩn giữa hai chân dưới ánh nắng chói chang.

"Tìm gì mà vất vả vậy, Uyển Nương tẩu?" Tử Kiều hỏi, bước lại gần hơn.

"A, đệ đây rồi!" Uyển Nương vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ nghiêng đầu nói vọng ra, giọng có chút bực bội. "Cái hoa tai! Sơ ý làm rơi tọt vào cái khe khỉ gió này rồi! Tối om, lại hẹp nữa, muội với mãi không tới." Nàng lại cố rướn người sâu hơn nữa, khiến cặp mông càng cong lên và vùng kín càng lộ rõ hơn.

Tử Kiều đứng ngay phía sau, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng mời gọi trước mắt. Làn da trắng mịn nơi mông và đùi nàng nổi bật dưới nắng. Khe mông sâu thẳm dẫn đến vùng âm hộ được che phủ bởi lớp lông tơ đen nhánh, hai cánh môi hồng hào khép hờ đầy khêu gợi. Dục vọng trong hắn lại âm thầm trỗi dậy. Lời tâm sự của Đại Hùng, sự kiềm chế bấy lâu... tất cả như bị thiêu đốt bởi hình ảnh này.

"Để đệ xem giúp cho." Tử Kiều nói, giọng trầm đi. Hắn tiến sát lại phía sau Uyển Nương đang không chút phòng bị.

Hắn không cúi xuống tìm hoa tai, mà lặng lẽ quỳ một chân xuống, đưa mặt mình lại gần nơi riêng tư đang phơi bày của nàng. Hắn hít một hơi thật sâu mùi hương nồng nàn, đặc trưng của đàn bà. Rồi, không một tiếng động, hắn le lưỡi ra, nhẹ nhàng chạm vào cánh môi mềm mại của âm hộ.

"Ơ...!" Uyển Nương giật nảy mình vì cảm giác ẩm ướt và xa lạ đột ngột. "Gì... gì thế?" Nàng theo phản xạ định rụt người lại, nhưng vì đang cố với tay nên mất thăng bằng, suýt ngã chúi vào khe đá.

Tử Kiều vẫn hoàn toàn im lặng. Hắn dùng một tay giữ nhẹ lấy eo nàng để nàng không ngã, tay kia vẫn để nàng tiếp tục với vào khe đá. Miệng lưỡi hắn bắt đầu hoạt động mạnh mẽ hơn. Hắn tách nhẹ hai cánh môi ra, tìm đến hạt châu nhỏ bé đang run rẩy, ra sức bú mút và trêu đùa. Chiếc lưỡi tinh quái luồn lách, khám phá từng nếp gấp ẩm ướt bên trong.

"A... ưm... Đừng... ...?!" Uyển Nương bắt đầu rên rỉ, cơ thể phản ứng dữ dội trước sự tấn công bất ngờ và mãnh liệt này. Cảm giác vừa xấu hổ, vừa sợ hãi, lại vừa... kích thích đến điên cuồng.

Tử Kiều vẫn im lặng, chỉ đáp lại bằng những cái liếm láp, bú mút càng thêm cuồng nhiệt và kỹ thuật hơn. Hắn say sưa thưởng thức mật ngọt đang tuôn chảy từ nơi đó, tận hưởng tiếng rên rỉ ngày càng lớn và mất kiểm soát của người đàn bà dưới thân.

"Ôi... ha... sướng quá... đúng rồi... chỗ đó... mút mạnh nữa đi... a...a..." Uyển Nương không còn phân biệt được gì nữa. Nàng hoàn toàn bị nhấn chìm trong cơn sóng khoái lạc do kẻ bí ẩn kia mang lại. Cơ thể nàng ưỡn lên, co giật liên hồi, hai chân run rẩy.

Ngay lúc này, Trần Đại Hùng lại một lần nữa xuất hiện như một bóng ma. Gã quay về vì cơn mưa rừng bất chợt ập đến nhanh hơn dự kiến. Thấy cửa nhà mở nhưng không có ai, gã đi vòng ra sau vườn tìm thì lại nghe tiếng rên rỉ đầy dục vọng của Uyển Nương phát ra từ góc vườn. Linh tính mách bảo điều chẳng lành, gã thận trọng tiến lại gần khe tường đá.

Cảnh tượng đập vào mắt khiến tim gã như ngừng đập. Lại là Tử Kiều! Thằng nhãi đó đang quỳ gối, úp mặt vào giữa hai chân Uyển Nương, ra sức bú liếm âm đạo của người tình gã!

Một sự phẫn nộ và cảm giác bị phản bội dâng lên trong lòng Đại Hùng. Nhưng rồi, ý nghĩ về việc giữ bí mật hôm trước lại hiện về. Gã lại thở dài, một tiếng thở dài não nề và bất lực. Gã không thể làm gì được. Gã chỉ có thể đứng đó, nhìn hai kẻ đang mê muội trong dục vọng kia. Nhưng lần này, một ý nghĩ khác, một sự thôi thúc đen tối lại trỗi dậy. Gã cũng muốn...

Tử Kiều, sau khi đã khiến Uyển Nương gần như đạt đến đỉnh điểm khoái lạc bằng miệng lưỡi, cảm thấy dục vọng của chính mình cũng không thể kìm nén thêm.

Hắn đột ngột rút miệng ra, lùi lại một bước. Hắn nhìn Uyển Nương vẫn đang thở hổn hển, cười tà không nói một lời, chỉ lặng lẽ quay người, nhanh chóng rời đi, biến mất vào trong nhà, bỏ lại Uyển Nương với sự hụt hẫng, khó chịu và hoang mang tột độ. "Sao lại dừng lại...?" Nàng thì thào, giọng đầy thất vọng.

Ngay khi bóng Tử Kiều vừa khuất, Đại Hùng từ chỗ nấp bước ra. Gã tiến lại gần Uyển Nương vẫn đang trong tư thế khó khăn.

Nhưng Đại Hùng không vội giúp nàng thoát ra. Ánh mắt gã nhìn vào cơ thể lồ lộ của nàng đầy vẻ ham muốn và phức tạp. Gã vừa chứng kiến cảnh người khác kích thích nàng, và điều đó lại càng làm dục vọng của gã trỗi dậy mạnh mẽ hơn.

Gã quỳ xuống phía sau nàng, giống như Tử Kiều lúc nãy. Nhưng thay vì dùng miệng, gã cởi nhanh quần mình ra, để lộ vật nam tính đã cương cứng.

Gã giữ chặt lấy eo nàng, nhắm vào lối vào vẫn còn ẩm ướt vì kích thích dang dở lúc nãy, thúc mạnh một cái.

"Á... Đau...!" Uyển Nương kêu lên, nhưng sự phản kháng của nàng yếu ớt. Cơ thể nàng vẫn còn đang rạo rực vì kích thích trước đó, và sự xâm nhập của Đại Hùng, dù thô bạo, lại như lấp đầy sự trống rỗng khó chịu mà kẻ bí ẩn kia để lại.

Đại Hùng không nói gì thêm, chỉ bắt đầu ra vào một cách mạnh mẽ, có phần gấp gáp và thô bạo hơn thường lệ. Gã như muốn trút hết những cảm xúc phức tạp, sự khó chịu và cả dục vọng dồn nén lên người tình của mình. Tiếng da thịt va chạm, tiếng thở dốc của gã hòa cùng tiếng rên rỉ nửa đau đớn nửa khoái lạc của Uyển Nương vang lên trong góc vườn ẩm ướt.

Gã thúc đẩy liên tục, mạnh mẽ, cho đến khi cả hai cùng đạt đến đỉnh điểm. Gã bắn hết tinh dịch lên lưng nàng. Sau đó thở hổn hển kéo Uyển nương ra chỗ kẹt.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free