Thiện Ác Bất Phân - Chapter 14: Đa tâm
Con đường mòn dẫn về Thạch Gia Thôn quanh co uốn lượn giữa núi rừng. Giang Tử Kiều và người phụ nữ tự xưng là Lý Tú Anh cuối cùng cũng về đến đầu thôn khi mặt trời đã lên cao. Cả hai đều thấm mệt sau một đêm không ngủ và chặng đường dài. Tú Anh, dù thực chất là sát thủ Hồng Ảnh, vẫn diễn tròn vai một tiểu thư yếu đuối vừa thoát khỏi cảnh ngộ đáng thương, nép mình sau lưng Tử Kiều với vẻ rụt rè, e sợ khi nhìn thấy cảnh thôn quê xa lạ.
Tử Kiều hít một hơi sâu, chuẩn bị tinh thần đối mặt với thử thách trước mắt: thuyết phục vợ chồng Đại Hùng cho Tú Anh ở lại. Hắn dẫn nàng đi thẳng về căn nhà tranh quen thuộc. Vừa về đến cổng, đã thấy Đại Hùng đang ngồi chẻ củi ngoài sân, còn Lan Như Hương thì đang phơi quần áo gần đó.
"Tử Kiều đệ về rồi!" Đại Hùng mừng rỡ đứng dậy, nhưng rồi khựng lại khi thấy người phụ nữ lạ mặt đi cùng Tử Kiều. "Đây là..." Ánh mắt gã lộ rõ vẻ ngạc nhiên và dò xét.
Lan Như Hương cũng dừng tay, bước tới gần, ánh mắt nhìn Tú Anh đầy tò mò nhưng cũng không giấu được sự cảnh giác. Nàng nhận ra người phụ nữ này có vẻ không giống người thôn quê bình thường.
"Đại Hùng ca, Lan tẩu," Tử Kiều cố gắng giữ giọng bình tĩnh, bắt đầu kể lại câu chuyện đã chuẩn bị sẵn. "Đây là Lý Tú Anh tiểu thư, con gái một vị cố nhân của cha mẹ tại hạ năm xưa. Gia đình nàng ấy trước kia cũng khá giả ở huyện lỵ, nhưng gần đây gặp biến cố, lại bị nhà chồng hà khắc đối xử tệ bạc nên đã tìm cách bỏ trốn. Tại hạ tình cờ gặp lại nàng ấy ở chợ huyện trong tình cảnh không nơi nương tựa, hành lý tiền bạc cũng không còn bao nhiêu. Nghĩ đến tình nghĩa cũ và thấy hoàn cảnh nàng ấy quá đáng thương, nên tại hạ mạn phép đưa nàng về đây xin tá túc tạm vài hôm, chờ tìm cách liên lạc với người thân hoặc tìm được nơi ở mới."
Hắn cố gắng kể một cách chân thật nhất, nhấn mạnh vào sự đáng thương và tình thế bắt buộc. Tú Anh cũng rất biết cách phối hợp, nàng cúi đầu chào Đại Hùng và Lan Như Hương, đôi mắt rưng rưng, giọng nói nhỏ nhẹ đầy vẻ biết ơn và cam chịu: "Tiểu nữ Tú Anh, xin làm phiền ca ca, tẩu tẩu ít hôm. Ân tình này tiểu nữ xin khắc cốt ghi tâm."
Trần Đại Hùng nghe xong câu chuyện, nhìn bộ dạng xinh đẹp nhưng đáng thương của Tú Anh, lại thêm sự bảo đảm của Tử Kiều thì lòng hào hiệp nổi lên. Gã xua tay: "Haiz, người gặp hoạn nạn giúp đỡ nhau là lẽ thường tình. Đã là chỗ quen biết của Tử Kiều đệ thì cứ ở lại đây đi. Nhà tuy đơn sơ nhưng không đến nỗi thiếu chỗ cho cô nương tá túc. Cứ tự nhiên như người nhà nhé."
Lan Như Hương dù vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, đặc biệt là khi thấy ánh mắt chồng mình nhìn người phụ nữ kia có chút gì đó khác lạ, nhưng nàng vốn tính hiền lành, lại thấy chồng đã đồng ý và Tú Anh cũng tỏ ra đáng thương, nên đành gật đầu chấp thuận. "Phải đó, Tú Anh cô nương đừng ngại. Cứ ở lại đây nghỉ ngơi cho khỏe đã." Nàng dịu dàng nói rồi dẫn Tú Anh vào nhà, sắp xếp cho nàng ở gian buồng nhỏ phía đông.
Thế là, dưới mái nhà tranh đơn sơ này, lại có thêm một thành viên mới. Cuộc sống của bốn con người bắt đầu diễn ra trong một trạng thái cân bằng mới, bề ngoài có vẻ hòa thuận, êm ấm. Hồng Ảnh, với vỏ bọc Lý Tú Anh, tỏ ra là một tiểu thư khuê các nhưng biết điều. Nàng không đòi hỏi gì nhiều, thỉnh thoảng còn chủ động phụ giúp Lan Như Hương những việc nhẹ nhàng như nhặt rau, quét nhà, dù động tác còn vụng về. Nàng nói năng nhỏ nhẹ, lễ phép, đối với Đại Hùng thì giữ khoảng cách đúng mực, đối với Tử Kiều thì tỏ ra biết ơn và có phần dựa dẫm.
Tuy nhiên, sự hòa thuận bề ngoài đó không thể che giấu được những con sóng ngầm phức tạp bên trong.
Trần Đại Hùng, dù cố gắng tỏ ra là người chồng mẫu mực trước mặt vợ và người ngoài, nhưng bản tính háo sắc của gã dường như không thể thay đổi. Sự hiện diện của Tú Anh, một mỹ nhân thành thị với làn da trắng nõn, thân hình quyến rũ và phong thái khác biệt, rõ ràng là một sự cám dỗ lớn đối với gã. Tử Kiều, dù không muốn để ý, nhưng thỉnh thoảng vẫn bắt gặp những khoảnh khắc Đại Hùng nhìn trộm Tú Anh với ánh mắt đầy thèm thuồng. Đặc biệt là những lúc Tú Anh vô tình để lộ những đường cong cơ thể khi cúi xuống, hoặc khi chiếc áo cổ hơi trễ để lộ phần ngực lấp ló. Ánh mắt của Đại Hùng khi đó sáng rực lên, nhưng gã cũng rất nhanh chóng liếc đi chỗ khác, giả vờ như không có gì.
Tử Kiều thầm cười lạnh trong bụng, bản tính khó dời, nhưng hắn cũng không hề hay biết rằng những cái liếc trộm đó có lọt vào mắt ai khác hay không.
Về phần mình, Tử Kiều vẫn luôn bị giằng xé bởi mối quan hệ với Lan Như Hương. Sự ngượng ngập sau những sự cố trước đây vẫn còn đó, nhưng sự gần gũi hàng ngày, hình ảnh dịu dàng, đảm đang của nàng lại khiến hắn không thể ngừng xao xuyến. Hắn vẫn cố gắng giữ khoảng cách, nhưng đôi khi vẫn không kìm được mà liếc nhìn trộm nàng những lúc nàng không để ý. Lúc nàng ra giếng múc nước, tấm lưng ong ướt đẫm mồ hôi và nước dưới ánh nắng. Lúc nàng lom khom bên bếp lửa, để lộ chiếc cổ trắng ngần và đường cong mềm mại của bờ vai. Mỗi lần như vậy, tim hắn lại đập nhanh hơn, dục vọng lại âm thầm trỗi dậy, nhưng ngay sau đó là cảm giác tội lỗi ập đến.
Điều khiến hắn bất ngờ và có phần khó hiểu nhất chính là thái độ của Trần Đại Hùng đối với việc này. Không biết là vô tình hay hữu ý, Đại Hùng dường như đã nhận ra sự chú ý đặc biệt của Tử Kiều dành cho Lan Như Hương. Nhưng thay vì tức giận hay nghi ngờ, gã lại tỏ ra khá... dung túng. Thậm chí, có vài lần khi chỉ có hai người đàn ông, gã còn vỗ vai Tử Kiều, cười hề hề nói: "Chú mày để ý Lan nương nhà ta kỹ quá nhỉ? Cũng phải thôi, vợ ta ai mà không khen đẹp!" Hoặc lúc Tử Kiều đang thất thần nhìn Lan Như Hương, gã lại huých tay hắn: "Nhìn gì mà ngẩn ra thế? Coi chừng nước dãi chảy ra bây giờ!"
Những lời trêu ghẹo nửa đùa nửa thật đó khiến Tử Kiều vô cùng bối rối và khó xử. Hắn không hiểu Đại Hùng nghĩ gì. Gã thực sự vô tâm đến mức không nhận ra sự nguy hiểm tiềm tàng, hay gã cố tình làm vậy vì một lý do nào khác? Hay đơn giản là bản thân gã cũng không trong sạch nên chẳng bận tâm đến chuyện của người khác? Thái độ kỳ lạ của Đại Hùng càng làm cho mối quan hệ giữa ba người họ thêm phần phức tạp và khó đoán.
Trong khi đó, Uyển Nương vẫn giữ thói quen thường xuyên sang nhà Đại Hùng chơi, nhất là từ khi có thêm "khách quý" là Tú Anh. Nàng ta tỏ ra khá thân thiết, hỏi han Tú Anh đủ điều, nhưng ánh mắt thì luôn liếc ngang liếc dọc, quan sát phản ứng của mọi người, đặc biệt là của Đại Hùng và Tử Kiều. Với Tử Kiều, nàng ta giữ một thái độ có phần e dè hơn sau vụ ở bờ suối, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt đưa tình đầy ẩn ý. Còn với Đại Hùng, mối quan hệ vụng trộm của họ dường như vẫn tiếp diễn một cách kín đáo.
Tử Kiều, với bí mật đã biết, dễ dàng nhận ra những hành động cố ý của Uyển Nương. Nàng ta luôn tìm cách đứng gần Đại Hùng, cố tình tạo ra những va chạm "vô tình". Có lần, khi Đại Hùng đang ngồi uống nước ngoài hiên, Uyển Nương đi ngang qua, giả vờ vấp phải hòn đá nhỏ, ngã dúi dụi về phía gã. Tay nàng ta "vô tình" chống vào đùi Đại Hùng, bộ ngực nở nang thì gần như áp sát vào mặt gã. Lần khác, khi nàng ta đưa cho Đại Hùng một vật gì đó, ngón tay lại cố tình mân mê, vuốt ve lòng bàn tay gã. Thậm chí có lần, khi mọi người đang nói chuyện, nàng ta đứng phía sau Đại Hùng, bàn tay lại lặng lẽ luồn xuống dưới, khẽ bóp nhẹ vào mông gã một cái rồi vội rụt lại khi thấy Tử Kiều liếc nhìn. Đại Hùng bề ngoài thì vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên, nhưng khóe mắt lại ánh lên vẻ khoái trá và hưởng thụ. Tất cả những hành động đó đều diễn ra một cách nhanh chóng và kín đáo, chỉ có Tử Kiều, người luôn âm thầm quan sát, mới nhận ra được. Hắn cảm thấy ghê tởm cho mối quan hệ bệnh hoạn này, nhưng cũng chỉ biết giữ kín trong lòng.
Cuộc sống "bốn người một nhà" cứ thế tiếp diễn trong sự hòa thuận giả tạo. Mỗi người đều ôm giữ những bí mật, những tâm tư, những ham muốn riêng. Căn nhà tranh nhỏ bé trở thành một sân khấu phức tạp với những mối quan hệ chồng chéo, những cơn sóng ngầm của tình yêu, dục vọng, sự phản bội và những bí mật chưa được tiết lộ. Tử Kiều cảm thấy mình ngày càng bị cuốn sâu vào vòng xoáy này, vừa lưu luyến sự ấm áp tình người nơi đây, lại vừa cảm nhận rõ sự nguy hiểm đang rình rập từ mọi phía. Hắn không biết tương lai sẽ ra sao, chỉ biết rằng mỗi ngày trôi qua đều là một thử thách mới cho lý trí và sự kiềm chế của bản thân.