Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Thiện Ác Bất Phân - Chapter 15: Trằn trọc

Cuộc sống dưới một mái nhà với ba người lớn khác giới, mỗi người một tâm tư, một bí mật, khiến Giang Tử Kiều cảm thấy ngày càng ngột ngạt và bất an. Vẻ hòa thuận bề ngoài không thể che giấu những cơn sóng ngầm của dục vọng, sự nghi kỵ và những mối quan hệ phức tạp đang âm thầm diễn ra. Hắn cố gắng giữ mình, tập trung vào việc giúp đỡ gia đình Đại Hùng và đọc sách nghiên cứu, nhưng sự hiện diện của Lý Tú Anh và Lan Như Hương luôn khiến hắn khó lòng yên ổn.

Đặc biệt là Lý Tú Anh. Nàng ta vẫn khéo léo đóng tròn vai một tiểu thư khuê các gặp nạn, được Tử Kiều cưu mang. Nàng tỏ ra biết ơn, dựa dẫm vào hắn, nhưng ánh mắt thông minh và những cử chỉ đôi khi quá mức tự nhiên của nàng lại khiến Tử Kiều không khỏi nghi ngờ. Nàng ta thực sự chỉ "mến" hắn và muốn ở lại vì tình cảm đơn thuần? Hay còn có mục đích nào khác? Tại sao một thành viên của tổ chức sát thủ bí ẩn Ảnh Nguyệt Các lại không trở về phục mệnh hoặc tìm cách liên lạc với tổ chức, mà lại chấp nhận sống tạm bợ ở một thôn làng hẻo lánh này?

Sự tò mò và cả chút khó chịu vì cảm giác mình vẫn đang bị nàng ta che giấu điều gì đó đã thôi thúc Tử Kiều phải tìm một cơ hội để hỏi rõ.

Vào một buổi chiều, khi Đại Hùng đã vào rừng đặt bẫy chưa về, còn Lan Như Hương thì đang bận rộn dưới bếp, Tử Kiều tìm thấy Tú Anh đang ngồi một mình bên khung cửa sổ trong gian phòng phía đông, lặng lẽ nhìn ra khu vườn nhỏ. Hắn bước vào, cố giữ giọng bình tĩnh:

"Tú Anh cô nương, ta có chuyện muốn hỏi cô."

Tú Anh quay lại, hơi ngạc nhiên nhưng rồi mỉm cười nhẹ: "Công tử cứ hỏi đi."

"Cô nói cô là người của Ảnh Nguyệt Các," Tử Kiều đi thẳng vào vấn đề. "Nhiệm vụ thử thách ta cũng đã hoàn thành. Tại sao cô không trở về tổ chức mà lại muốn đi theo ta về đây? Ảnh Nguyệt Các không có quy củ hay sao?"

Câu hỏi trực diện của Tử Kiều khiến nụ cười trên môi Tú Anh hơi cứng lại. Nàng cúi mặt xuống, giọng thoáng chút ngập ngừng: "Chuyện này... thực ra..." Nàng ngẩng lên, ánh mắt nhìn hắn đầy phức tạp, có chút gì đó như khó xử nhưng cũng lại rất chân thành. "Thực ra... là lệnh của Chủ nhân."

"Lệnh của Chủ nhân?" Tử Kiều nhíu mày. "Lệnh gì?"

"Chủ nhân sau khi nghe Ảnh tỷ báo cáo lại toàn bộ quá trình thử thách, Người rất hài lòng về công tử. Vì món nợ ân tình năm xưa với lệnh tôn, và cũng vì nhận thấy công tử là người có tiềm năng, nên Chủ nhân đã hạ lệnh cho thiếp..." Nàng lại ngập ngừng, đôi má thoáng ửng hồng. "...Tạm thời ở lại bên cạnh công tử để bảo vệ sự an toàn cho công tử, đồng thời... đồng thời đáp ứng mọi nhu cầu... nếu công tử cần."

"Bảo vệ? Đáp ứng mọi nhu cầu?" Tử Kiều sững sờ. Lời giải thích này quá mức hoang đường và... đầy ẩn ý. Một tổ chức sát thủ lại cử một nữ sát thủ xinh đẹp như hoa đến để "bảo vệ" và "đáp ứng nhu cầu" cho hắn ư? Đây là loại bảo vệ gì? Hắn không tin hoàn toàn vào lời nói này, nhưng cũng không thể phủ nhận sự hấp dẫn đầy ma quái trong đó.

Thấy vẻ mặt bán tín bán nghi của Tử Kiều, Tú Anh vội nói thêm, giọng đầy vẻ chân thành: "Thiếp biết công tử khó tin, nhưng đó là sự thật. Chủ nhân rất coi trọng công tử. Người không muốn công tử gặp bất cứ nguy hiểm nào, cũng không muốn công tử phải chịu thiệt thòi... Thiếp chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi." Nàng nói câu cuối cùng với giọng có phần tủi thân, ánh mắt nhìn hắn đầy chờ đợi.

Tử Kiều nhìn sâu vào mắt Tú Anh. Lời nói dối này quá ngọt ngào và cũng quá hoàn hảo. Nó vừa giải thích được lý do nàng ở lại, vừa đánh trúng vào lòng tự tôn và cả dục vọng của một người đàn ông. "Đáp ứng mọi nhu cầu"? Hắn không khỏi nhớ lại cảm giác đê mê khi được nàng phục vụ bên bờ suối, và cả trò đùa dang dở đầy kích thích trên đường về. Lời nói này chẳng khác nào một sự mời gọi công khai.

Sự nghi ngờ trong lòng hắn vẫn còn đó, nhưng dục vọng và sự tò mò lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Hắn muốn thử xem lời nói "đáp ứng mọi nhu cầu" này thực hư đến đâu. Một nụ cười nửa miệng lại nở trên môi hắn.

"Ồ? Đáp ứng mọi nhu cầu cơ à?" Hắn bước tới gần nàng hơn, giọng đầy vẻ trêu ghẹo. "Vậy nếu bây giờ ta có 'nhu cầu', nàng cũng đáp ứng sao?"

Tú Anh mặt đỏ bừng, lùi lại một bước theo phản xạ, nhưng ánh mắt lại không hề né tránh, thậm chí còn có chút gì đó chờ mong xen lẫn thách thức. "Nếu... nếu đó là điều công tử muốn... thiếp... thiếp sẽ cố gắng..." Giọng nàng lí nhí.

Sự e lệ giả tạo này càng khiến Tử Kiều thêm hứng thú. Hắn nhớ lại cảm giác hả hê khi trêu đùa nàng trên đường về, và muốn lặp lại điều đó. Hắn tiến thêm một bước, dồn nàng vào góc tường.

"Vậy để ta xem nàng 'cố gắng' thế nào nhé." Hắn cười gian mãnh, rồi bất ngờ đưa tay kéo mạnh vạt áo trước của nàng xuống.

"Á!" Tú Anh khẽ kêu lên vì bất ngờ, nhưng lần này nàng không hề chống cự, chỉ đưa mắt nhìn hắn đầy vẻ cam chịu xen lẫn một tia lửa nóng bỏng.

Bộ ngực căng tròn, trắng nõn lại một lần nữa hiện ra trước mắt Tử Kiều. Không chần chừ, hắn cúi đầu xuống, ngậm lấy một bên đầu vú hồng hào, bắt đầu bú mút một cách đầy chiếm hữu. Bàn tay hắn cũng không yên phận mà luồn vào trong áo, xoa nắn bầu ngực còn lại.

"Ưm..." Tú Anh khẽ rên lên, đưa tay ôm lấy đầu hắn, cơ thể mềm nhũn dựa vào tường. Nàng nhắm mắt lại, tận hưởng sự kích thích quen thuộc đang lan tỏa khắp cơ thể.

Tử Kiều say sưa với "bữa tiệc" của mình, hoàn toàn không hay biết rằng, ngay lúc đó, ở ngoài sân, Trần Đại Hùng vừa đi đặt bẫy về sớm hơn dự định. Gã định vào nhà lấy thêm ít dây thừng thì tình cờ nhìn qua khe cửa sổ hé mở của gian phòng phía đông.

Cảnh tượng Tử Kiều đang ra sức bú mút bầu ngực căng tròn của Tú Anh đập thẳng vào mắt gã!

Đại Hùng sững người, hai mắt mở lớn vì kinh ngạc. Thằng nhãi Tử Kiều này... lại dám làm chuyện đó với cô gái mà nó đưa về ư? Mà cô gái kia trông cũng không có vẻ gì là bị ép buộc cả! Gã nhìn thấy rõ khuôn mặt đang đỏ bừng vì khoái cảm và bàn tay đang ôm lấy đầu Tử Kiều của Tú Anh.

Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng Đại Hùng. Có chút ghen tị vì bản thân gã cũng thèm muốn người phụ nữ này, nhưng lạ thay, lại không có sự phẫn nộ quá lớn. Gã nhớ lại những lần mình vụng trộm với Uyển Nương, nhớ lại thái độ dung túng của mình khi thấy Tử Kiều nhìn trộm Lan Như Hương. Có lẽ... chuyện trai gái mèo mỡ này cũng là thường tình?

Sau một hồi sững sờ, Đại Hùng lặng lẽ lùi lại, không gây ra tiếng động. Gã không xông vào làm ầm lên. Gã quyết định làm như không thấy gì. Chuyện này cứ để sau hẵng tính. Nhưng ánh mắt gã nhìn về phía căn phòng kia lại trở nên tối tăm và đầy suy tính. Gã quay người, không vào nhà lấy dây thừng nữa mà đi thẳng một mạch về phía nhà Uyển Nương. Có lẽ, gã cũng cần phải "xả" một chút để giải tỏa sự khó chịu trong lòng.

Trong phòng, Tử Kiều và Tú Anh hoàn toàn không biết mình vừa bị nhìn thấy. Tử Kiều vẫn đang mải mê với đôi gò bồng đảo của nàng. Hắn kích thích nàng, trêu đùa nàng bằng miệng lưỡi và bàn tay, nhìn nàng quằn quại rên rỉ dưới sự chiếm hữu của mình. Cảm giác được làm chủ, được điều khiển người phụ nữ xinh đẹp, bí ẩn này khiến hắn vô cùng thỏa mãn. Nhưng khi hắn cảm thấy nàng sắp không chịu nổi nữa, giống như lần trước, hắn lại đột ngột dừng lại.

Hắn lùi ra, nhìn nàng đang thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng vì dục vọng dang dở, rồi cười khẩy: "Xem ra... 'nhu cầu' của ta hôm nay chỉ đến thế thôi. Cảm ơn nàng đã 'đáp ứng'."

Tú Anh mở to mắt nhìn hắn, sự ngỡ ngàng, hụt hẫng và cả tức giận lại hiện lên trong mắt nàng. Lại nữa! Hắn lại bỏ dở giữa chừng! Nàng vừa muốn khóc vì khó chịu, lại vừa muốn đánh cho hắn một trận vì cái thói trêu ngươi này.

"Công tử...!" Nàng nghiến răng gọi tên hắn, giọng đầy vẻ giận dỗi.

Tử Kiều chỉ nhún vai, vẻ mặt vô tội nhưng ánh mắt lại đầy ý cười chiến thắng. Hắn thích nhìn vẻ mặt tức giận mà không làm gì được của nàng lúc này. Hắn chỉnh lại y phục cho nàng một cách qua loa rồi quay người đi ra cửa. "Ta ra ngoài xem Đại Hùng ca về chưa." Hắn bỏ lại nàng một mình với sự bực bội và ham muốn còn đang sôi sục.

Tú Anh nhìn theo bóng lưng hắn, tức đến dậm chân nhưng rồi lại bất giác bật cười khe khẽ. Người này thật đúng là một kẻ thú vị và khó đoán. Trò chơi giữa nàng và hắn xem ra còn kéo dài và hấp dẫn hơn nàng tưởng.

Tối hôm đó, sau bữa cơm tối, Tử Kiều trở về phòng mình. Hắn nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được. Hắn nghĩ về hành động của mình ban chiều với Tú Anh. Hắn biết mình đang đùa với lửa, nhưng lại không thể cưỡng lại được sức hút từ trò chơi nguy hiểm này.

Rồi hắn lại nghĩ về Ảnh Nguyệt Các, về lời mời gọi của nữ sát thủ Ảnh và tín vật nàng ta đã đưa. "Chủ nhân muốn gặp công tử." Lời nói đó cứ vang vọng trong đầu hắn. Hắn có nên đi gặp người chủ nhân bí ẩn đó không? Người đó nợ ân tình của cha nguyên chủ thân thể này, lại cử người đến thử thách và "bảo vệ" hắn. Gặp người đó có thể sẽ giải đáp được nhiều thắc mắc về thân thế của nguyên chủ, về tổ chức Ảnh Nguyệt Các, và có thể mang lại cho hắn những cơ hội mới, sức mạnh mới để tồn tại và đối mặt với những thử thách ở thế giới này.

Nhưng gặp họ cũng đồng nghĩa với việc dấn thân vào một thế giới giang hồ đầy rẫy âm mưu, nguy hiểm và chết chóc. Liệu hắn có đủ bản lĩnh để đối mặt? Và liệu hắn có thể tin tưởng được những sát thủ như Ảnh và Hồng Ảnh hay không?

Sự tò mò và khát khao tìm hiểu sự thật, khát khao có được sức mạnh để tự bảo vệ mình và những người hắn quan tâm đang thôi thúc hắn. Nhưng sự thận trọng và nỗi sợ hãi rủi ro lại níu chân hắn lại.

Hắn nên làm gì đây? Tiếp tục cuộc sống có vẻ bình yên nhưng đầy sóng ngầm ở Thạch Gia Thôn này, hay dấn thân vào con đường giang hồ đầy bí ẩn và nguy hiểm kia? Quyết định này thực sự quá khó khăn. Tử Kiều cứ trằn trọc suy nghĩ mãi, cho đến khi thiếp đi trong sự mệt mỏi và hoang mang.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free