Thiện Ác Bất Phân - Chapter 12: Đào thoát
Giang Tử Kiều rời khỏi Lưu phủ vào buổi chiều hôm đó với tâm trạng nặng trĩu và quyết tâm rời đi đã bị lung lay dữ dội. Lời kể đầy bi thương và nước mắt của Lý Tú Anh, cùng với hành động làm nhục "ôn nhu" đến bệnh hoạn của Lưu viên ngoại, đã khuấy động lòng trắc ẩn và sự phẫn nộ trong hắn. Hắn không thể cứ thế bỏ đi, để mặc người phụ nữ đáng thương này lại trong cái địa ngục trần gian đó. Dù biết là nguy hiểm, dù biết Tú Anh có thể không hoàn toàn ngây thơ như vẻ bề ngoài, nhưng hắn không thể làm ngơ.
Tối hôm đó, hắn quay lại Lưu phủ theo lời hẹn, nhưng không phải để "học bài" dang dở. Ngay khi gặp Tú Anh trong tiểu viện vắng vẻ, hắn đã nói thẳng ý định của mình: "Ta không thể trơ mắt nhìn cô tiếp tục sống như vậy. Nếu cô thực sự muốn thoát khỏi đây, ta sẽ giúp cô."
Ánh mắt Tú Anh sáng lên niềm hy vọng và cả sự kinh ngạc. Nàng không ngờ Tử Kiều lại quyết đoán và dám làm đến vậy. "Công tử... công tử nói thật chứ?"
"Ta không nói đùa." Tử Kiều khẳng định. "Nhưng phải hành động ngay trong đêm nay. Càng để lâu càng nguy hiểm."
Và thế là, một kế hoạch đào thoát táo bạo được vạch ra nhanh chóng dưới ánh đèn dầu leo lét. Tú Anh, với sự am hiểu tường tận về Lưu phủ, đã chỉ cho Tử Kiều những lối đi bí mật, những sơ hở trong hệ thống canh phòng mà nàng đã âm thầm quan sát bấy lâu nay. Nàng chuẩn bị một túi hành lý nhỏ gọn nhất có thể, chỉ gồm ít ngân lượng và vài bộ y phục thường dân. Tử Kiều cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nửa đêm, khi cả Lưu phủ đã chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích và ánh trăng mờ ảo, hai bóng người lặng lẽ lẻn ra khỏi tiểu viện của Tú Anh. Dưới sự dẫn đường của nàng, họ luồn lách qua những dãy hành lang tối tăm, những khu vườn tĩnh mịch. Tim Tử Kiều đập mạnh liên hồi, mọi giác quan căng ra như dây đàn. Hắn vừa phải đề phòng gia nhân đi tuần, vừa phải tin tưởng vào sự chỉ dẫn của người phụ nữ bên cạnh – người mà hắn vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ.
Có vài lần, họ suýt bị phát hiện bởi ánh đèn tuần tra hoặc tiếng chó sủa xa xa. Những lúc đó, Tú Anh lại nhanh trí kéo Tử Kiều ẩn vào một góc tối, một hốc tường. Hai cơ thể ép sát vào nhau trong không gian chật hẹp, hơi thở gấp gáp hòa quyện. Tử Kiều có thể cảm nhận rõ sự mềm mại, ấm áp từ thân thể nàng, mùi hương hoa lài quen thuộc thoang thoảng. Nhưng sự căng thẳng và nguy hiểm của hoàn cảnh khiến cả hai không còn tâm trí nào nghĩ đến chuyện khác. Hắn chỉ thấy sự bình tĩnh và quyết đoán đến lạ thường trong ánh mắt của Tú Anh lúc này, hoàn toàn khác với vẻ yếu đuối, mời gọi thường ngày.
Cuối cùng, họ cũng đến được khu vườn phía sau và tìm thấy đoạn tường thành khá thấp như kế hoạch. Tử Kiều dùng sức mạnh của cơ thể cường tráng, cộng thêm chút kỹ năng leo trèo học được từ phim ảnh kiếp trước, nhanh chóng vượt qua bức tường. Hắn thả dây thừng xuống để kéo Tú Anh lên. Nàng ta tỏ ra khá nhanh nhẹn, không hề giống một tiểu thư khuê các yếu đuối chút nào.
Khi cả hai đã an toàn tiếp đất bên ngoài Lưu phủ, họ không dám dừng lại mà lập tức chạy về phía khu rừng nhỏ ở ngoại ô huyện lỵ, nơi có một ngôi miếu hoang mà Tú Anh đã chọn làm điểm hẹn tạm thời.
Đến được ngôi miếu hoang, cả hai mới dám thở hổn hển, dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo. Ánh trăng xuyên qua mái ngói vỡ, chiếu rọi hai thân ảnh một nam một nữ vừa trải qua cuộc đào thoát kinh hoàng.
"Cuối cùng... cũng thoát rồi..." Tử Kiều thở dốc, cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn mệt mỏi. Hắn quay sang nhìn Tú Anh, định bàn kế hoạch tiếp theo. "Bây giờ chúng ta..."
Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu thì Tú Anh đã lên tiếng trước, giọng nói nàng bình tĩnh lạ thường, không còn chút sợ hãi hay yếu đuối nào: "Công tử vất vả rồi."
Tử Kiều hơi ngạc nhiên trước thái độ của nàng. "Không có gì. Chỉ cần cô được an toàn là tốt rồi. Nhưng Lưu viên ngoại chắc chắn sẽ không bỏ qua, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây..."
"Lưu viên ngoại?" Tú Anh bật cười khẽ, một nụ cười lạnh lùng và có phần mỉa mai. "Công tử vẫn nghĩ lão ta là mối đe dọa sao?"
"Ý là sao?" Tử Kiều cau mày, một dự cảm chẳng lành bắt đầu len lỏi trong lòng hắn.
Đúng lúc này, từ trong góc tối nhất của ngôi miếu hoang, một bóng người lặng lẽ bước ra. Tử Kiều giật mình, lập tức vào thế phòng thủ. Nhưng khi nhìn rõ người đó dưới ánh trăng, hắn hoàn toàn chết lặng.
Đó chính là Lưu viên ngoại! Vẫn bộ dạng phốp pháp, mặt bóng nhẫy, mắt híp ti hí đó! Sao lão ta lại ở đây? Chẳng lẽ đã bị phát hiện?
"Ngươi..." Tử Kiều lắp bắp, không thể tin nổi.
Người được gọi là Lưu viên ngoại kia không nói gì, chỉ nhếch mép cười một cách kỳ dị. Rồi gã đưa tay lên mặt, thực hiện vài động tác nhanh gọn. Lớp da mặt nhăn nheo, bóng mỡ từ từ bong ra, để lộ một gương mặt hoàn toàn khác bên dưới!
Tử Kiều há hốc mồm kinh ngạc. Đó là gương mặt của một người phụ nữ! Một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, khoảng ba mươi tuổi, đường nét sắc sảo, lạnh lùng như băng tuyết, đôi mắt phượng dài hẹp ẩn chứa sự uy nghiêm và một luồng sát khí khó tả. Khí chất hoàn toàn khác biệt, cao quý và nguy hiểm.
"Ngươi... ngươi là ai?" Tử Kiều lắp bắp hỏi, cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng.
"Ta là Ảnh, người của Ảnh Nguyệt Các." Người phụ nữ lạnh lùng đáp. "Còn Lưu Triển Nguyên thật sự, kẻ gian ác mà ngươi biết, đã chết dưới tay thuộc hạ của ta từ nửa năm trước. Ta chỉ mượn tạm thân phận của lão để thực hiện nhiệm vụ mà thôi."
Ảnh Nguyệt Các? Nữ sát thủ? Lưu viên ngoại thật đã chết? Tử Kiều cảm thấy như mình đang nghe chuyện hoang đường nhất trên đời. Hắn quay sang nhìn Tú Anh, người đang đứng bên cạnh Ảnh với vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường, không hề có chút ngạc nhiên nào.
"Vậy còn cô...?" Hắn nhìn Tú Anh, giọng đầy hoang mang. "Chẳng lẽ cô cũng..."
Tú Anh nhìn hắn, ánh mắt phức tạp. Nàng khẽ gật đầu, nhưng lại không nói gì thêm.
Ảnh liếc nhìn Tú Anh một cái khó hiểu, rồi quay sang giải thích với Tử Kiều: "Phải, Hồng Ảnh đây cũng là người của Ảnh Nguyệt Các.
Nhưng công tử yên tâm, chúng ta không có ác ý với công tử. Tất cả những chuyện xảy ra ở Lưu phủ chỉ là một phép thử mà thôi."
"Phép thử?" Tử Kiều lặp lại, cảm giác bị lừa dối và tức giận bắt đầu dâng lên. "Các người theo dõi ta? Dựng lên màn kịch đó để thử ta?"
"Đúng vậy." Ảnh thẳng thắn thừa nhận. "Đó là lệnh của Chủ nhân. Người muốn biết rõ về nhân phẩm và bản lĩnh của Giang công tử, con trai của Giang lão gia - người đã có ân cứu mạng Chủ nhân năm xưa."
Ảnh kể lại chuyện ân tình giữa cha của nguyên chủ và Chủ nhân của Ảnh Nguyệt Các, giống hệt như trong màn kịch trước đây. Nàng ta nói rằng qua quá trình thử thách, họ nhận thấy Tử Kiều là người thông minh, bình tĩnh, có lòng trắc ẩn và thủ tín, về cơ bản là xứng đáng để Chủ nhân giang tay một lần.
Tử Kiều nghe xong, lòng rối bời. Hắn không biết nên cảm thấy thế nào. Tức giận vì bị lừa dối, bị xem như con rối? Hay nhẹ nhõm vì màn kịch làm nhục bệnh hoạn kia không có thật? Hay tò mò về thân thế của người cha và tổ chức Ảnh Nguyệt Các bí ẩn này?
Hắn nhìn sang Hồng Ảnh. Nàng ta vẫn đứng đó, im lặng, ánh mắt nhìn hắn có chút gì đó khó nói. Nàng ta cũng là sát thủ? Vậy những lời kể lể bi thương, những giọt nước mắt, những hành động quyến rũ kia... tất cả đều là diễn kịch sao? Nhưng tại sao hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng? Ánh mắt nàng nhìn hắn lúc này, dường như không hoàn toàn là sự lạnh lùng của một sát thủ.
"Vậy mục đích của các người là gì?" Tử Kiều hỏi Ảnh, cố gắng đè nén cảm xúc. "Chủ nhân của các người muốn gặp ta để làm gì?"
"Chuyện đó, khi công tử gặp Chủ nhân sẽ rõ." Ảnh đáp. "Chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc. Nhiệm vụ thử thách đã hoàn thành. Việc Lưu viên ngoại 'biến mất' khỏi huyện lỵ này cũng sẽ được chúng ta xử lý ổn thỏa, người dân sẽ chỉ nghĩ lão ta làm ăn thất bại hoặc đắc tội với ai đó nên đã dọn đi nơi khác." Nàng đưa cho Tử Kiều một tín vật khác. "Đây là tín vật của Ảnh Nguyệt Các. Khi nào công tử quyết định muốn gặp Chủ nhân, hãy mang theo nó đến địa điểm được chỉ dẫn."
Nói rồi, Ảnh liếc nhìn Hồng Ảnh một lần nữa, rồi không nói thêm lời nào, thân hình khẽ động, nhanh chóng hòa vào bóng đêm và biến mất như chưa từng xuất hiện. Kỹ năng khinh công tuyệt đỉnh!
Trong ngôi miếu hoang chỉ còn lại Tử Kiều và Hồng Ảnh. Không khí trở nên im lặng đến ngột ngạt. Tử Kiều nhìn người phụ nữ trước mặt, người vừa mới đây còn là Lưu phu nhân đáng thương, yếu đuối, giờ lại có thể là một sát thủ máu lạnh. Nhưng vẻ mặt nàng lúc này lại không hề lạnh lùng như Ảnh, mà có chút gì đó bối rối, ngượng ngùng.
"Vậy... những lời cô nói với ta ở thư phòng..." Tử Kiều ngập ngừng hỏi. "Về thân phận khổ sở... về nỗi cô đơn... tất cả đều là giả?"
Hồng Ảnh cúi mặt xuống, giọng nói nhỏ nhẹ, khác hẳn vẻ bình tĩnh lúc nãy: "Không... không hoàn toàn là giả." Nàng ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt chân thành. "Còn chuyện... chuyện thiếp muốn công tử ở lại bầu bạn... là thật lòng."
Tử Kiều ngẩn người. Thật lòng?
"Thiếp biết bây giờ công tử chắc chắn rất giận và không tin tưởng thiếp nữa." Hồng Ảnh nói tiếp, giọng có phần gấp gáp. "Nhưng... thiếp thực sự... thiếp mến công tử. Ở bên công tử mấy ngày qua, thiếp cảm thấy rất vui vẻ và bình yên, điều mà thiếp chưa từng có trước đây. Thiếp không muốn cứ thế mà rời xa công tử." Nàng tiến lại gần hắn, đưa tay nắm lấy vạt áo hắn. "Công tử... có thể cho thiếp một cơ hội được không? Thiếp sẽ không làm công tử bận tâm, thiếp chỉ muốn... muốn được đi cùng công tử một thời gian, với tư cách là Tú Anh, người phụ nữ đã được công tử cứu khỏi Lưu phủ. Được không?"
Ánh mắt nàng nhìn hắn đầy mong chờ và có cả sự khẩn khoản chân thành. Tử Kiều hoàn toàn bối rối trước tình huống này. Một nữ sát thủ xinh đẹp lại đang nói rằng nàng ta mến hắn và muốn đi theo hắn? Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Hắn nhìn vào đôi mắt trong veo nhưng cũng đầy phức tạp của nàng. Hắn không biết nên tin hay không. Nhưng hình ảnh nàng yếu đuối, đáng thương ban chiều và cả sự chân thành trong ánh mắt nàng lúc này khiến hắn không thể hoàn toàn nghi ngờ. Hơn nữa, vẻ đẹp và sự quyến rũ của nàng vẫn có sức hút rất lớn đối với hắn.
Sau một hồi im lặng đấu tranh, Tử Kiều thở dài. "Thôi được rồi. Cô muốn đi cùng thì đi. Nhưng ta phải quay về Thạch Gia Thôn."
"Vâng! Thiếp đi cùng công tử!" Hồng Ảnh mừng rỡ ra mặt, nụ cười rạng rỡ trở lại trên môi nàng, nhưng lần này có vẻ chân thật hơn rất nhiều.