Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Thiện Ác Bất Phân - Chapter 103: Thuyết đàm

Tử Kiều ngồi lặng bên cửa sổ tầng hai Thục Tiên Tửu Lâu, chén trà Long Tỉnh đã vơi đi quá nửa. Hương trà thanh khiết dường như cũng không hoàn toàn xua đi được những suy tư phức tạp vừa trỗi dậy trong lòng hắn. Hình ảnh Liễu Thanh Liên đáng thương, những mảnh ký ức về kiếp trước, sự hỗn loạn của hiện tại và những mục tiêu mơ hồ trong tương lai cứ đan xen vào nhau, tạo thành một mớ bòng bong trong tâm trí.

Hắn khẽ thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm ra dòng người ngựa tấp nập bên dưới. Có lẽ do vừa trải qua những suy ngẫm sâu sắc về cuộc đời, về sự sống và cái chết, nên khí chất của Tử Kiều lúc này có một sự thay đổi tinh tế. Vẫn là vẻ ngoài tuấn tú, phiêu dật, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt lại thoáng nét u buồn, trầm mặc như đã kinh qua vô vàn sóng gió thế gian. Sự từng trải đó, kết hợp với phong thái ung dung, tự tại giữa chốn phồn hoa đô hội, tạo nên một sức hút đặc biệt, vừa bí ẩn lại vừa thâm trầm.

Và quả thực, sự đặc biệt đó đã không thoát khỏi ánh mắt của một người.

Cách đó không xa, tại một bàn tiệc khác cũng gần cửa sổ, một nhóm công tử nhà giàu đang tụ tập ăn uống, cười nói rôm rả. Trong số đó, có một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, diện mạo tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, vận trên người bộ trường bào gấm màu xanh ngọc, thắt lưng nạm bảo thạch, tay phe phẩy chiếc quạt giấy tinh xảo. Nhìn qua cũng biết đây là một vị công tử nhà quyền quý, gia thế bất phàm.

Vị công tử này ban đầu cũng đang vui vẻ trò chuyện cùng bạn bè, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Tử Kiều đang ngồi một mình. Hắn chú ý đến Tử Kiều không chỉ vì vẻ ngoài khác biệt, mà còn vì cái khí chất trầm lặng, có phần lạc lõng nhưng lại đầy tự tin kia. Giữa một Thục Tiên Lâu sang trọng, nơi mọi người hoặc là cố tỏ ra quyền quý, hoặc là vui vẻ hưởng lạc, thì kẻ chỉ ngồi lặng lẽ uống trà, ngắm nhìn dòng đời trôi qua với ánh mắt vừa thờ ơ vừa sâu sắc như Tử Kiều lại trở nên vô cùng nổi bật.

"Lý huynh, huynh nhìn gì mà đăm chiêu thế?" Một công tử khác trong bàn thấy bạn mình cứ nhìn về phía khác, liền huých tay hỏi.

Vị công tử họ Lý giật mình, thu hồi ánh mắt, lắc lắc chiếc quạt cười đáp: "À không có gì, chỉ là thấy vị huynh đài kia có chút thú vị."

Hắn lại liếc nhìn Tử Kiều, thấy đối phương vẫn giữ nguyên tư thế, không hề để ý đến xung quanh. Sự tò mò trong lòng Lý công tử càng lúc càng lớn. Hắn là Lý Tuấn Anh, con trai độc nhất của Lễ Bộ Thượng Thư đương triều, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, giao du rộng rãi, gặp qua không biết bao nhiêu nhân vật tai to mặt lớn, kỳ nhân dị sĩ. Nhưng người có khí chất đặc biệt như Tử Kiều thì hắn quả thực mới thấy lần đầu.

Sau một hồi đắn đo, lại thấy Tử Kiều dường như không có ý định rời đi, Lý Tuấn Anh quyết định làm một việc mà bình thường hắn hiếm khi làm – chủ động bắt chuyện với người lạ. Hắn đứng dậy, chỉnh lại y phục một chút, rồi ung dung bước về phía bàn của Tử Kiều.

"Tại hạ là Lý Tuấn Anh, không biết có thể mời huynh đài một ly trà, làm quen được không?" Lý Tuấn Anh đứng cách bàn một khoảng, chắp tay thi lễ, giọng nói ôn hòa, thái độ lịch sự đúng mực của con nhà gia giáo.

Tử Kiều đang miên man suy nghĩ, nghe có tiếng nói bên cạnh thì hơi ngẩng đầu lên. Hắn nhìn lướt qua Lý Tuấn Anh, đánh giá nhanh con người này. Ăn mặc sang trọng, cử chỉ nho nhã, ánh mắt có sự tò mò nhưng không hề lỗ mãng. Xem ra là một công tử được giáo dưỡng tốt.

"À, thì ra là Lý công tử. Hữu lễ." Tử Kiều khẽ gật đầu đáp lễ, nhưng không đứng dậy, giọng nói bình thản. "Tại hạ Giang Tử Kiều. Mời công tử ngồi."

Lý Tuấn Anh có chút bất ngờ vì thái độ bình thản của đối phương. Bình thường, khi hắn giới thiệu tên họ, đa phần mọi người dù không biết Lễ Bộ Thượng Thư là ai cũng sẽ tỏ ra ít nhiều kinh ngạc hoặc nịnh bợ trước thân phận phú quý của hắn. Nhưng người này lại chỉ gật đầu một cái, như thể cái tên Lý Tuấn Anh hay gia thế của hắn chẳng có gì đáng để bận tâm.

Sự khác biệt này càng khiến Lý Tuấn Anh thêm hứng thú. Hắn mỉm cười ngồi xuống ghế đối diện, tự rót cho mình một chén trà từ ấm của Tử Kiều. "Giang huynh khí độ bất phàm, khiến tại hạ ngưỡng mộ. Không biết Giang huynh từ đâu tới Kinh Thành này?"

Tử Kiều nhấp một ngụm trà, đáp lời qua loa: "Tại hạ chỉ là kẻ lãng du bốn bể, đến Kinh Thành xem thử chốn đế đô phồn hoa bậc nhất thiên hạ ra sao thôi."

"Ồ, ra là vậy." Lý Tuấn Anh gật gù, trong lòng càng thêm tò mò. Kẻ lãng du? Nhưng khí chất này đâu giống một kẻ lang thang đầu đường xó chợ? "Vậy Giang huynh thấy Kinh Thành này thế nào? Có giống như trong tưởng tượng không?"

Tử Kiều cười nhạt, ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ. "Phồn hoa thì có phồn hoa thật. Người người đông đúc, xe ngựa qua lại như lưu thủy. Lầu son gác tía san sát. Đúng là cảnh tượng mà người bình thường có khi cả đời cũng khó thấy được."

Nghe giọng điệu có vẻ khen ngợi nhưng lại ẩn chứa sự thờ ơ, Lý Tuấn Anh không khỏi hỏi tiếp: "Nghe giọng Giang huynh, dường như không mấy ấn tượng với sự phồn hoa này?"

"Ấn tượng chứ." Tử Kiều quay lại nhìn Lý Tuấn Anh, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười bí hiểm. "Ta ấn tượng vì thấy dưới lớp vỏ bọc hoa lệ này, ẩn chứa không biết bao nhiêu là mồ hôi, nước mắt, thậm chí là xương máu của bá tánh. Lầu càng cao, bóng đổ càng dài. Kinh Thành càng phồn hoa, thì ở những nơi cái bóng đó che khuất, người ta thường không nhìn thấy được góc khuất tăm tối."

Lý Tuấn Anh sững sờ trước lời nhận xét thẳng thắn và có phần tiêu cực này. Hắn sinh ra và lớn lên ở Kinh Thành, quen nhìn thấy sự hào nhoáng của nó, cũng nghe qua những lời ca tụng về sự thịnh vượng của đế đô. Đây là lần đầu tiên hắn nghe có người nói về "góc khuất tăm tối" một cách trực diện như vậy.

"Giang huynh... lời này của huynh thật đặc biệt." Lý Tuấn Anh trầm ngâm. "Nhưng chẳng phải sự phồn hoa nào cũng phải có cái giá của nó sao?"

"Đương nhiên." Tử Kiều gật đầu. "Vấn đề không phải là có cái giá hay không, mà là cái giá đó có hợp lý hay không, có được dùng đúng chỗ hay không. Vạn vật trong trời đất đều có quy luật cân bằng. Một nơi nào đó thừa thãi quá mức, tất sẽ có nơi khác thiếu thốn cùng cực. Một kẻ hưởng thụ quá độ, tất sẽ có kẻ khác phải lao lực bù vào. Đó là đạo lý tự nhiên, cũng là đạo lý xã hội."

Tử Kiều bắt đầu "chém gió". Hắn lôi những kiến thức sơ đẳng về kinh tế học, xã hội học, triết học mà hắn biết từ kiếp trước ra, gia giảm thêm bớt, dùng ngôn từ cổ trang bóng bẩy để diễn đạt. Hắn nói về quy luật cung cầu ảnh hưởng đến giá cả, về sự phân hóa giàu nghèo là tất yếu nhưng cần có chính sách điều tiết, về vai trò của tri thức và giáo dục trong việc thay đổi vận mệnh con người, về tầm quan trọng của việc lắng nghe tiếng nói của dân chúng...

Những lý luận này, đối với một người hiện đại thì có thể là kiến thức phổ thông, thậm chí là sáo rỗng. Nhưng đối với Lý Tuấn Anh, một công tử chỉ quen với sách vở thánh hiền và những cuộc vui chơi hưởng lạc, thì chúng lại như những luồng ánh sáng mới lạ, mở ra một chân trời tư duy hoàn toàn khác. Hắn chưa bao giờ nghe ai phân tích các vấn đề xã hội, kinh tế một cách hệ thống, logic và đa chiều như vậy.

Lý Tuấn Anh ban đầu còn có chút nghi ngờ, thỉnh thoảng đưa ra vài câu hỏi phản biện dựa trên những gì hắn được học. Nhưng Tử Kiều đều dễ dàng hóa giải, dùng những ví dụ thực tế mà hắn từng xem qua, hoặc học qua lịch sử kiếp trước để chứng minh cho luận điểm của mình. Hắn không nói những điều quá cao siêu hay viển vông, mà tập trung vào những vấn đề thực tế, những quy luật vận hành ngầm của xã hội mà người đương thời với góc nhìn không vượt qua được vòng lễ giáo khó hình dung ra.

Càng nói chuyện, Lý Tuấn Anh càng bị cuốn hút. Sự ngưỡng mộ trong mắt hắn ngày càng tăng lên. Hắn cảm thấy người ngồi đối diện mình không chỉ có khí chất đặc biệt mà còn có một bộ óc phi thường, một tầm nhìn vượt xa thời đại. Những lý luận của Tử Kiều vừa sắc bén, vừa thực tế, lại vừa ẩn chứa một sự thấu hiểu nhân tình thế thái sâu sắc.

"Giang huynh quả là bậc kỳ tài!" Lý Tuấn Anh không kìm được mà thốt lên lời khen ngợi chân thành. "Những lời của huynh hôm nay thực sự khiến tại hạ như được mở mang đầu óc, gột rửa tâm trí! So với những lý thuyết suông trong sách vở, những điều huynh nói thực tế và sâu sắc hơn nhiều!"

Tử Kiều chỉ cười nhạt, trong lòng thầm nghĩ: "Đương nhiên, đây là tinh hoa mấy ngàn năm lịch sử của một thế giới khác đúc kết lại, các người làm sao mà hiểu được." Nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra khiêm tốn: "Lý công tử quá khen. Tại hạ chỉ là nói vài lời thiển cận dựa trên những gì mắt thấy tai nghe trong những năm tháng lãng du thôi."

"Huynh đừng khiêm tốn nữa!" Lý Tuấn Anh xua tay. "Kiến thức uyên bác, tầm nhìn độc đáo như huynh, sao có thể là thiển cận được? Nếu huynh không chê, tại hạ thực lòng muốn được kết giao bằng hữu, thường xuyên thỉnh giáo huynh nhiều hơn nữa!"

Tử Kiều nhìn vẻ mặt thành khẩn và ánh mắt ngưỡng mộ của Lý Tuấn Anh, trong lòng khẽ động. Kết giao với con trai Lễ Bộ Thượng Thư? Đây có vẻ là một mối quan hệ không tồi ở Kinh Thành này. Ít nhất thì cũng có thể lợi dụng gia thế của hắn để tìm hiểu thêm thông tin hoặc làm vài việc tiện lợi.

"Nếu Lý công tử đã có lòng, tại hạ sao dám từ chối." Tử Kiều mỉm cười nâng chén trà. "Vậy từ nay, chúng ta là bằng hữu."

"Tuyệt lắm!" Lý Tuấn Anh vui mừng ra mặt, cũng nâng chén trà của mình lên. "Vậy tại hạ xin kính Giang huynh một ly!"

Hai người cụng chén rồi cùng cười vui vẻ. Bầu không khí trở nên thân thiết và hào hứng hơn hẳn. Lý Tuấn Anh như tìm được tri kỷ, liên tục hỏi Tử Kiều về đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, từ phong tục tập quán các nơi, cách nhìn nhận về thời cuộc, cho đến cả những vấn đề về quản lý gia tộc, kinh doanh buôn bán... Tử Kiều cũng không ngần ngại "ban phát" kiến thức của mình, thỉnh thoảng lại pha thêm vài câu chuyện hài hước, vài lời bình luận sắc sảo khiến Lý Tuấn Anh và cả đám bạn của hắn lúc này đã tò mò xúm lại nghe phải gật gù thán phục, cười nói không ngớt.

Cuộc trò chuyện kéo dài mãi từ chiều cho đến khi đèn lồng trong tửu lâu đã được thắp sáng, mặt trời đã khuất dạng sau những mái nhà cong cong của Kinh Thành. Lý Tuấn Anh hoàn toàn quên mất thời gian, chỉ mải mê đắm chìm trong biển kiến thức và những góc nhìn mới lạ mà Tử Kiều mang lại. Hắn cảm thấy ngày hôm nay thật sự là một ngày may mắn nhất của mình khi tình cờ gặp được một nhân vật thú vị và tài hoa như vậy.

Đúng lúc câu chuyện đang hồi sôi nổi nhất, thì từ ngoài cửa tầng hai, một bóng người lặng lẽ tiến vào. Đó là một nữ tử mặc y phục màu xanh lam giản dị nhưng vừa vặn, tóc búi gọn gàng, gương mặt thanh tú nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, sắc bén. Nàng không gây ra tiếng động nào đáng kể, nhưng sự xuất hiện của nàng lại khiến Tử Kiều khẽ nhíu mày.

Nữ tử đi thẳng đến bàn của Tử Kiều, không hề để ý đến Lý Tuấn Anh và những người khác, khẽ cúi đầu nói nhỏ với Tử Kiều: "Chủ nhân, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Mời ngài về nghỉ ngơi."

Giọng nói của nàng trong trẻo nhưng không mang theo chút cảm xúc nào.

Tử Kiều khẽ gật đầu với nữ tử, rồi quay sang nói với Lý Tuấn Anh với một nụ cười có phần bí ẩn: "Lý huynh, tại hạ có chút việc riêng, xin phép cáo từ trước. Hôm nay trò chuyện rất vui, hôm khác chúng ta lại tiếp tục."

Lý Tuấn Anh dù có chút tiếc nuối vì cuộc vui phải dừng lại, nhưng cũng biết điều không giữ khách. Hắn vội đứng dậy đáp lễ: "Vậy không dám làm phiền Giang huynh nữa. Hy vọng sớm có dịp tái ngộ, nghe huynh chỉ giáo thêm." Hắn ngừng một chút rồi nói thêm, "À phải rồi, không biết Giang huynh hiện đang ở trọ nơi nào? Nếu không chê, tại hạ có một biệt viện bỏ trống ở gần đây, có thể mời huynh đến ở tạm cho tiện việc qua lại?"

Tử Kiều cười lắc đầu: "Đa tạ ý tốt của Lý huynh. Nhưng tại hạ đã có chỗ ở rồi. Nếu có duyên, chúng ta tự khắc sẽ gặp lại."

Nói rồi, Tử Kiều đứng dậy, cùng Tú Anh lặng lẽ rời khỏi Thục Tiên Tửu Lâu, để lại Lý Tuấn Anh và đám bạn ngơ ngác nhìn theo bóng lưng đầy bí ẩn của hắn.

"Giang Tử Kiều..." Lý Tuấn Anh lẩm bẩm cái tên này, trong lòng càng thêm tò mò và ngưỡng mộ. Người này rốt cuộc là ai? Tại sao lại có kiến thức uyên bác và khí chất đặc biệt như vậy? Và nữ tử vừa đến đón hắn là ai? Nơi ở của hắn là đâu? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Lý Tuấn Anh, khiến hắn cảm thấy Giang Tử Kiều càng thêm thần bí và đáng để tìm hiểu.

Ra khỏi Thục Tiên Tửu Lâu, Tú Anh không nói không rằng dẫn Tử Kiều đi vào những con hẻm nhỏ vắng vẻ của Kinh Thành. Họ luồn lách qua những khu phố tối tăm, tránh né những ánh mắt tò mò và những đội tuần tra đêm. Cuối cùng, họ dừng lại trước một căn nhà nhỏ nằm nép mình trong một góc khuất.

"Chủ nhân, đây là nơi nghỉ ngơi tạm thời của ngài." Tú Anh mở cửa, ra hiệu mời Tử Kiều vào. "Bên trong đã được dọn dẹp và chuẩn bị một số vật dụng cần thiết. Hoàn toàn kín đáo và an toàn."

Tử Kiều gật đầu, bước vào trong. Căn nhà tuy nhỏ và có vẻ ngoài cũ kỹ, nhưng bên trong lại sạch sẽ, gọn gàng đến bất ngờ. Đồ đạc đơn sơ nhưng đầy đủ. Rõ ràng đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng.

Tú Anh lặng lẽ lui ra, đóng cửa lại, thân hình nhanh chóng hòa vào bóng đêm bên ngoài như chưa từng xuất hiện.

Tử Kiều đứng giữa căn phòng, cảm nhận sự yên tĩnh và an toàn nơi đây. Xem ra, tổ chức mà hắn đang tạm thời hợp tác cũng khá có năng lực ở Kinh Thành này. Việc sắp xếp một "địa điểm ngụy trang" kín đáo như vậy chỉ trong thời gian ngắn không phải là chuyện đơn giản.

Hắn thở ra một hơi dài, cảm giác mệt mỏi sau một ngày dài di chuyển và "chém gió" ập đến. Nhưng trong lòng lại có một sự phấn khích khó tả. Kinh Thành này, quả nhiên không làm hắn thất vọng. Vừa mới đến đã gặp được con trai Thượng thư, lại có được một nơi ẩn náu an toàn. Cuộc chơi này, xem ra sẽ còn rất nhiều điều thú vị đang chờ đợi hắn phía trước.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free