Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Thần Đạo Đan Tôn - Chương 3540

Trong doanh trại có người quát hỏi:

- Huyền Thanh Kỳ, các ngươi muốn làm gì?

Trong bốn đại kỳ, thực lực của Huyền Thanh Kỳ là yếu nhất nhưng chênh lệch không nhiều. Nếu đại chiến bùng nổ, hậu quả sẽ khôn lường, ngay cả Vân Mặc Kỳ thắng cũng khó tránh khỏi bị phạt nặng.

Cấp trên sợ nhất trong quân xuất hiện hỗn loạn.

Chẳng lẽ Huyền Thanh Kỳ không ch��u nổi nhục nhã, cuối cùng đã nổi loạn sao?

Đám người Huyền Thanh Kỳ la lên:

- Chúng ta đến khiêu chiến!

- Chỉ cho Vân Mặc Kỳ các ngươi khiêu chiến mà không cho phép chúng ta ư?

- Khiêu chiến!

Chuyện này chưa từng có, khiến họ hưng phấn, máu nóng sục sôi.

Người Vân Mặc Kỳ nhìn nhau.

Khiêu chiến? Hôm nay các ngươi uống lộn thuốc?

Ba người Chu Lãng tiến lên.

Một nam nhân vạm vỡ nói:

- Đội trưởng, Huyền Thanh Kỳ khinh người quá đáng, cử người thập nhị mạch đánh Tiểu Lãng!

Nam nhân vạm vỡ khác méc:

- Chúng ta kháng nghị thế là họ đánh luôn chúng ta!

Chu Lãng không nói gì.

Toàn bộ Vân Mặc Kỳ sôi trào.

Bà nội nó, Huyền Thanh Kỳ vô sỉ quá vậy!

Người Vân Mặc Kỳ hú lên, giơ cao vũ khí:

- Không biết xấu hổ! Các huynh đệ lên đi!

Lăng Hàn bước ra, nếu tình hình cứ tiếp diễn thế này, e rằng sẽ thành một cuộc ẩu đả tập thể.

Lăng Hàn cao giọng quát:

- Chu Lãng bị ta đánh bại!

- A!?

Người Vân Mặc Kỳ nhìn Lăng Hàn, rất đỗi giật mình. Đây là người thập nhị mạch sao? Trẻ quá vậy? Trông bộ dạng chưa đ��n hai mươi tuổi.

Thập nhị mạch đánh thập mạch đúng là ức hiếp người, nhưng nếu tuổi tác xấp xỉ thì lại là chuyện khác.

Ngươi tu luyện chậm thì trách được ai?

Lăng Hàn nghiêm túc nói:

- Ta là thập mạch, nhưng ta sẽ không so đo chuyện các ngươi phái ai ra. Thập mạch, thập nhất mạch hay thập nhị mạch ta đều nhận.

Lăng Hàn vận chuyển lực lượng, mười kinh mạch đã mở trong cơ thể liền tỏa ra ánh sáng nhạt.

Đúng là thập mạch.

Người Vân Mặc Kỳ vừa kinh ngạc vừa thấy lạ, nhìn Chu Lãng chằm chằm. Người này thật sự là kẻ đã đánh bại gã sao?

Chu Lãng há hốc mồm hoàn toàn không tin được.

Lăng Hàn thật sự là thập mạch.

Gã bị thập mạch đánh bại?

Sao có thể như vậy?

Thiên phú võ đạo của gã đủ để xếp vào tốp hai mươi của toàn thành, người đánh bại được gã đếm trên đầu ngón tay, và những người cùng cảnh giới thập mạch như gã thì càng ít. Lùi một bước, dù là người cùng cảnh giới ra tay cũng không thể một đấm hạ gục gã.

Rõ ràng là nghiền áp.

Thấy Chu Lãng không nói lời nào, người Vân Mặc Kỳ không quá chắc chắn.

Một võ giả thập mạch nhảy ra ngoài, không thể nào để người khiêu chiến mà mình lại không ứng chiến:

- Để ta đấu với ngươi!

Gã xông về phía Lăng Hàn, nắm tay còn chưa kịp vung lên đã bị hắn tát bay.

Không chịu nổi một kích!

Trời ạ, mạnh quá!

Người Vân Mặc Kỳ nhủ thầm. Một kích hạ gục võ giả cùng cảnh giới là thiên tài, đặt trong giới nhà giàu của thành này ít nhất cũng xếp vào tốp mười.

Từ khi nào Huyền Thanh Kỳ lại chiêu mộ được một thiên tài như vậy?

Các chiến sĩ Huyền Thanh Kỳ rống to suýt bể giọng:

- Giỏi quá!

Bọn họ chờ giây phút này đã lâu lắm rồi.

Lăng Hàn lạnh nhạt nói:

- Một người nữa lên đi.

Vẻ hờ hững của Lăng Hàn khiến người Vân Mặc Kỳ điên tiết, còn người Huyền Thanh Kỳ thì phấn chấn tột độ.

Một thập mạch khác nhảy ra:

- Ta đến!

Vô ích, chỉ chuốc lấy một trận thua.

Lăng Hàn không thèm mỉa mai ai, với vẻ mặt ung dung:

- Lại một người nữa đến.

Nhưng nhìn bộ dáng dửng dưng đó khiến người Vân Mặc Kỳ cảm thấy vô cùng nhục nhã. Trong mắt Lăng Hàn, bọn họ hoàn toàn không đáng là đối thủ sao?

Ngươi quá kiêu ngạo!

- A!!!

Một người rống giận xông ra nhưng bị Lăng Hàn một chưởng đánh bay.

Một người nữa đến, vẫn bị một chưởng hạ gục.

Sau khi bảy người tiến lên thì Chu Lãng bước ra, đối mặt đám người Vân Mặc Kỳ:

- Dù là người cảnh giới Thập mạch hay Thập nhị mạch cũng không thể đánh bại hắn, bởi vì chính ta đã bị hắn một chiêu hạ gục.

Chu Lãng không nỡ nhìn chiến hữu của mình bị đánh bại thêm lần nữa, nên trước mặt công chúng gã đã nói ra sự thật đáng xấu hổ rằng mình đã bị Lăng Hàn hạ gục ngay tại chỗ.

Cái gì?

Chu Lãng thật sự bị thanh niên này đánh gục?

Thập mạch đấu thập mạch, một chiêu hạ gục?

Cái này!

Người Vân Mặc Kỳ im lặng, ngay cả Chu Lãng còn bại thì trong số những người cùng cảnh giới, có ai đánh lại Lăng Hàn?

Lăng Hàn liếc mắt qua:

- Lại một người nữa đến!

Lần này, bên Vân Mặc Kỳ không có ai ra nghênh chiến.

Khóe môi Lăng Hàn cong lên:

- Thập nhị mạch ra đi, ta không để bụng.

Vân Mặc Kỳ lặng im một lúc, sau đó một nam nhân vạm vỡ khoảng ba mươi tuổi bước ra, khóe môi có một vết sẹo dài, đầu tóc rối bời như người điên.

Nam nhân chỉ vào mình:

- La Tại Uyên. Ta sẽ chỉ ra mười chiêu, nếu ngươi có thể đỡ được, hôm nay coi như Vân Mặc Kỳ chúng ta thua.

Người Vân Mặc Kỳ kêu lên:

- La đội trưởng!

La Tại Uyên liếc đám người:

- Hừm? Các ngươi không tin ta?

Đám người câm như hến. La Tại Uyên được gọi là chiến thần số một của Vân Mặc Kỳ, cường giả hàng đầu trong số những người thập nhị mạch. Nếu La Tại Uyên không thể thắng Lăng Hàn thì trừ khi kỳ chủ đại nhân đích thân ra tay, nếu không thì toàn quân đội sẽ không có ai đánh lại được.

Vấn đề là giới hạn mười chiêu quá ít.

La Tại Uyên sải bước tiến lên, vóc dáng cao lớn, tầm bảy thước, vạm vỡ to gấp ba người Lăng Hàn. Khi gã đến gần, cái bóng khổng lồ đổ rợp xuống.

Hình thể đối lập rõ ràng, Lăng Hàn như con nít trước mặt La Tại Uyên.

La Tại Uyên trầm giọng nói:

- Mười chiêu, ta không ăn hiếp ngươi.

Thập nhị mạch đánh thập mạch vốn đã là ức hiếp người rồi, nhưng biết kêu ai khi họ không có người nào dưới cảnh giới thập nhị mạch có thể kiềm chế được Lăng Hàn.

Lăng Hàn cười nhạt:

- Tùy.

La Tại Uyên hít sâu, phụp phụp, gân mạch trên người mấp máy, phát ra tiếng động dồn dập. Trong cơ thể La Tại Uyên như đang ẩn chứa một con quái thú sắp vùng vẫy thoát ra, hai tay gã đổi sang màu đỏ rực như lửa, hơi nóng bốc lên nghi ngút.

- Xích Diễm Chưởng!

- La đội trưởng đã sử dụng tuyệt kỹ của mình rồi!

- Đây là bí thuật La đội trưởng tìm được từ một di tích cổ, uy lực mạnh vô cùng!

- Hèn gì La đội trưởng nói giới hạn mười chiêu, bởi vì một chiêu này chẳng khác nào trăm chiêu, ngàn chiêu cộng lại!

Người Vân Mặc Kỳ hưng phấn tột độ, chiến thần mạnh nhất của họ sắp sửa phát uy.

Lăng Hàn cười nhạt, Xích Diễm Chưởng có lẽ rất mạnh nhưng La Tại Uyên vẫn chưa thể phát huy hết uy lực của nó. Nếu không thì đôi tay gã hẳn phải có lửa quấn quanh, chứ không chỉ đơn thuần là bốc hơi nóng.

La Tại Uyên hét to xông lên:

- Giết!!!

La Tại Uyên sở hữu thể trạng kinh người, gã hùng hổ xông lên, trông như một cự thú đang chạy rầm rập, chỉ riêng khí thế thôi cũng đã khiến nhiều người nhũn chân.

La Tại Uyên hét to một tiếng, hai bàn tay khép lại vỗ về phía Lăng Hàn:

- Biến!

Ầm!

Lực lượng vô tận cuồn cuộn, hóa thành cơn gió tinh thần mãnh liệt.

Một kích này hơi mạnh.

Lăng Hàn thi triển Tứ Phương Quyền, đánh về phía đối phương.

Nội dung này được tạo ra và thuộc về truyen.free, vui lòng không sao chép trái phép.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free