(Đã dịch) Quyền Bính - Chương 15 : Tần huấn luyện viên thâm sơn luyện binh
Một mũi tên rít lên vút qua người Tần Lôi, mang theo chiếc ngọc bội bên hông hắn.
Tần Lôi ngã lăn mấy vòng rồi chui xuống gầm một chiếc xe ngựa. Hắn quay đầu nhìn lên đỉnh vách núi – nơi mũi tên đã được bắn ra – lúc này nơi đó đã không còn bóng người, chỉ có cỏ cây khẽ xao động, không rõ là do gió hay điều gì khác.
Trương Gián Chi với khuôn mặt lấm lem được Thiết Ưng dìu đến, chân hắn bị thương trong lúc cố chui xuống gầm xe. Vừa lúc đó, hắn bắt gặp Tần Lôi cũng từ gầm xe chui ra.
Hai người nhìn nhau cười khổ, ngồi đối diện nhau. Khác hẳn với những lần trêu đùa thường ngày, bầu không khí lúc này có chút ngưng trọng.
Thiết Ưng hơi kinh ngạc đưa mũi tên bắn lén đó qua, thì ra đó là một mũi tên không có đầu.
Tần Lôi ngắm nghía mũi tên cụt đầu cụt đuôi. Suy nghĩ một lát nhưng không tìm ra manh mối nào, hắn bèn đặt mũi tên sang một bên rồi trầm giọng nói với Trương Gián Chi: "Ta sai rồi. Tổn thất lớn như vậy, ta phải chịu trách nhiệm." Mặc dù số liệu thống kê chưa được báo cáo chính thức, Tần Lôi cũng biết có mười mấy người tử trận, mấy chục người trọng thương.
Trương Gián Chi an ủi: "Điện hạ không nên tự trách như vậy, nếu không phải ngài chỉ huy bình tĩnh, sáng suốt, tổn thất có lẽ còn lớn hơn nữa."
Tần Lôi lắc đầu nói: "Người giỏi tác chiến thì không cần công trạng hiển hách. Nếu ban đầu ta không nể mặt cậu, tự mình huấn luyện vệ đội Thẩm gia, chứ không phải mọi việc đều thông qua cậu để ra lệnh, thì quyết không đến mức hôm nay lại rơi vào vòng vây và bị đánh bất ngờ như vậy."
Trương Gián Chi im lặng. Hắn không hề biết về xuất thân huấn luyện viên đặc nhiệm của Tần Lôi, chỉ nghĩ Điện hạ đang nhận trách nhiệm thay Thẩm Lạc. Nhưng vì hai người là cậu cháu, hắn cũng không tiện nói gì thêm.
Lúc này, Thẩm Lạc quét dọn chiến trường xong thì đến, sắc mặt vô cùng tệ. Số liệu thống kê đã có: 16 người tử trận, 18 người trọng thương. Chỉ trong một nén nhang, đã tổn thất một phần mười chiến lực.
Tần Lôi đỡ hắn ngồi xuống, rút dao găm ra, gạt lớp băng bó trên cánh tay hắn. Kiểm tra qua loa một chút, Tần Lôi nhíu mày nói: "Xương đã bị tổn thương." Hắn gọi Thiết Ưng đến xe lấy nẹp, bôi thuốc cao rồi cố định, cuối cùng băng bó cẩn thận. Toàn bộ quá trình chỉ mất thời gian uống mấy chén trà. Thẩm Lạc nhìn động tác thành thạo của Tần Lôi, trong lòng tuy kỳ quái nhưng vì cảm động mà gạt đi, không hỏi.
Làm xong những việc này, Tần Lôi nói thẳng: "Cậu, xin trao toàn quyền chỉ huy vệ đội cho cháu."
Thẩm Lạc cũng hiểu mình còn non kém. Hắn chỉ từng giao thủ với thổ phỉ, khác biệt rất lớn so với một trận chiến đấu thật sự. Mấy khối đá lớn lúc nãy đã khiến hắn luống cuống cả lên. "Xem ra mình vẫn làm thương nhân thì có tiền đồ hơn," hắn tự giễu nói.
Vì vậy, Thẩm Lạc gật đầu, cười với Tần Lôi và nói: "Sớm đã nói với cháu rồi, phủ đệ chúng ta đều do cháu điều khiển."
Tần Lôi cảm kích nói: "Chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng lớn lao của cậu." Mọi người đều không đề cập đến việc Tần Lôi có hay không có khả năng thống lĩnh quân đội.
Cả đêm không có chuyện gì đáng nói.
Ngày kế, trời vừa sáng hẳn, Tần Lôi đứng trên khoảng đất trống, bảo Thiết Ưng thổi lên tiếng kèn lệnh "hu hu".
Các vệ sĩ còn đang ngơ ngác đổ ra khỏi doanh trướng, xem xét tình hình. Thấy Ngũ điện hạ đang cười tít mắt nhìn mình, họ vội vàng đánh thức những người còn đang ngủ say, từng tốp nhỏ tập trung trước mặt Tần Lôi.
Một lát sau, Tần Lôi vẫn cười hì hì hỏi: "Đã đủ người cả chưa?" Một người từng vác rương cho Tần Lôi, ỷ vào chút quen biết với điện hạ, lớn tiếng trả lời: "Đã đến đông đủ rồi, Điện hạ."
Suy nghĩ một chút, người đó lại nhỏ giọng bổ sung: "Ngoại trừ những người không thể cử động."
Cả đám người bật cười vang. Tần Lôi cũng mỉm cười nói: "Hứa đại ca thật là chu đáo." Sau đó, hắn ôm quyền hành lễ với mọi người, nghiêm nghị nói: "Sự việc xảy ra lần này, tất cả đều nhờ các vị đại ca đã quên mình hộ vệ. Tần Lôi xin đa tạ."
Mọi người vội vã đáp lễ, miệng lộn xộn đáp lời: "Là bổn phận của chúng tôi, Điện hạ khách khí quá," hay "Đây là điều chúng tôi phải làm."
Tần Lôi giơ tay ra hiệu dừng lại, cao giọng tuyên bố: những vệ sĩ anh dũng diệt địch mỗi người sẽ được một trăm lượng bạc, người bị thương được gấp đôi, người chết thì sẽ được ưu đãi và an ủi đặc biệt. Lập tức, tiếng hoan hô vang dậy cả doanh địa. Mọi người đồng loạt tán thưởng sự hào phóng của Điện hạ.
Tần Lôi cười nói: "Các ngươi lại cảm ơn nhầm người rồi, ta đây chỉ là mượn sự hào phóng của cậu, có lấy một xu nào đâu."
Các vệ sĩ cũng cười vang nói: "Điện hạ và lão gia chúng ta vốn là một nhà, tạ ơn ngài chẳng khác nào tạ ơn lão gia chúng ta."
Tần Lôi cũng không biện minh thêm, hắn gọi ra những người tương đối nổi bật trong trận chiến hôm qua, còn những người khác thì ai nấy nghỉ ngơi đi.
Tổng cộng có mười hai người, Tần Lôi bổ nhiệm họ làm tiểu đội trưởng, đồng thời để họ đề cử ba đội trưởng khác, phân biệt phụ trách chiến đấu, hộ vệ và điều tra.
Sau một hồi bàn bạc, Thạch Dũng – người đã chém giết năm tên thích khách, chiếm một phần ba tổng số địch bị tiêu diệt – được đề cử làm đội trưởng chiến đấu. Hứa Qua – "Hứa đại ca" mà Tần Lôi gọi – được đề cử làm đội trưởng hộ vệ. Còn Hầu Tân thì được đề cử làm đội trưởng trinh sát. Tần Lôi không bổ nhiệm Thiết Ưng làm đội trưởng hộ vệ vì hắn còn có nhiệm vụ khác.
Tần Lôi bảo những người này ngồi thành vòng tròn, còn mình đứng giữa vòng. Nhìn hàng loạt khuôn mặt hưng phấn, hắn cười mắng: "Các ngươi không định làm quan à?"
Các đại tiểu đội trưởng mới được bổ nhiệm vội vàng cố gắng nghiêm mặt lại. Tần Lôi trợn mắt nói: "Muốn cười thì cứ việc cười đi, ở nơi hoang dã chết tiệt này cũng chẳng có gì đáng để nhìn ngắm."
Mọi người liền thả lỏng biểu cảm, cười khẽ một tiếng.
Tần Lôi lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa nói: "Làm đội trưởng, lương bổng và đãi ngộ đều sẽ nhiều hơn rất nhiều, có phải cao hứng lắm không?"
Mười hai người như gà mổ thóc, liên tiếp gật đầu.
Tần Lôi thay đổi giọng điệu: "Thế nhưng điều này cũng có nghĩa là yêu cầu càng cao, trách nhiệm càng nặng. Nếu như sau này trong khi huấn luyện bị người khác vượt qua, bãi chức; trong chiến đấu mắc sai lầm, bãi chức; bị đội viên tập thể đàn hặc, bãi chức!"
Ba tiếng "Bãi chức!" khiến các tân quan giật mình ngơ ngác. Những hộ vệ này là người nhà Thẩm gia, người phục vụ lâu nhất đã ở Thẩm gia tám đời, là tầng lớp thấp nhất của một đại thế gia, nhưng cũng đều có đọc viết, lại luyện chút võ, không thể so sánh với bách tính tầm thường. Những người này đều rõ ràng vị trước mắt tuy ở Tề quốc chịu nhiều uất ức, nhưng một khi về Tần quốc thì là Hoàng tử điện hạ thật sự, thân phận cao quý không thể tả.
Thấy có cơ hội để dựa vào quý nhân, ai mà chẳng quý trọng? Ai dám không nghe lời? Huống chi vị Điện hạ này thoạt nhìn bình dị gần gũi, người lại hào phóng.
Tần Lôi không thể nào biết được suy nghĩ trong lòng những người này, nhưng cho dù biết thì hắn cũng chỉ vui vẻ. Hắn hiểu rằng việc mỗi người có suy nghĩ riêng không sao cả, quan trọng hơn là có thể dẫn dắt suy nghĩ của mọi người về cùng một hướng. Cái gọi là đồng tâm hiệp lực, chỉ khi tâm hợp, sức mới có thể dồn về một mối. Trên dưới đồng lòng chính là ý này.
Tần Lôi để các tiểu đội trưởng tự nguyện chọn đội trưởng cho mình. Kết quả, bốn người theo Thạch Dũng, ba người theo Hứa Qua, hai người theo Hầu Tân. Hắn lại để Thiết Ưng giám sát việc các tiểu đội trưởng được đội viên lựa chọn.
Giữa sân chỉ còn lại Tần Lôi và ba vị đội trưởng. Tần Lôi thành khẩn nói: "Lần này đi Đại Tán quan nguy cơ chồng chất, kính mong các vị thành thật đoàn kết. Nếu bình an hồi kinh, chắc chắn sẽ cùng các vị chia sẻ vinh hoa phú quý."
Ba người đứng dậy kích động nói: "Nguyện cống hiến đến chết!"
Kế tiếp, Tần Lôi giảm tốc độ hành quân, ở trong núi huấn luyện ba đội ngũ này. Hộ quân Tề Quốc vài lần thúc giục, nhưng hắn cũng bảo Thẩm Lạc ngăn cản lại.
Hai trăm dặm đường núi đi mất một tháng, trung bình mỗi ngày chỉ đi được bảy dặm! Điều này cũng tạo nên kỳ tích trên lịch sử hành quân thế giới, Tần Lôi tự giễu nói.
Thời gian một tháng không thể thay đổi về căn bản đội ngũ này, huống chi còn phải phòng bị địch tập kích, không thể huấn luyện quá cường độ. Tần Lôi chỉ để 120 người trong đội chiến đấu, ba người một tổ chuyên tâm luyện Tam Tài trận: một người cầm thương, một người dùng song đao, một người dùng đao một tay và lá chắn tay kia, có thể xa có thể gần, có thể công có thể thủ.
Sau đó, họ chia thành hai phe đen tr���ng, dùng vũ khí bằng gỗ được chế tạo tạm thời, dính vôi vào đầu, tấn công lẫn nhau. Có lúc, số người ngang nhau thì đánh nhau vui vẻ đến quên cả mệt mỏi; có khi lại lực lượng chênh lệch, khiến một phe bị đánh cho bầm dập. Tần Lôi nói với các đội viên rằng đây là để rèn luyện khả năng phản ứng của họ trong những tình huống khác nhau. Thế nhưng dần dần có một phát hiện thú vị: mỗi lần phe đóng vai ở thế yếu bị đánh tơi bời, hầu như tất cả đều là những tiểu đội đã huấn luyện không tích cực vào ngày hôm trước.
Phát hiện này lan nhanh khắp toàn trung đội. Kết quả là, các tiểu đội trưởng nghiến răng nghiến lợi quát mắng đội viên của mình: "Nếu đứa nào trộm lười biếng, dùng mánh khóe, để cả đội ta phải chịu đòn, thì ngươi yên tâm, sau khi trở về, cả đội sẽ lại đánh ngươi thêm một trận!"
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong doanh sôi sục. Trong khi huấn luyện, không còn ai dám chậm trễ dù chỉ một chút. Khi các tiểu đội trút giận, nghiến răng nghiến lợi khiến việc huấn luyện gần như thực chiến, thỉnh thoảng có người bị đánh đến không gượng dậy nổi, các tiểu đội bắt đầu đối chọi gay gắt với nhau thì. Một vị hoàng tử vô lại liền đứng ra đúng lúc, lần lượt nhận xét về từng tiểu đội, chỉ ra khuyết điểm, nhưng lại trọng điểm biểu dương ưu điểm của họ. Sau đó chính là một bữa tiệc lớn của toàn trung đội.
Khi ánh trăng mọc lên, các lính cấp dưỡng dựng lên giá quay bên đống lửa. Những món ăn thôn quê như sơn lợn, dê núi mà đội trinh sát mang về được lột da, làm sạch rồi xiên lên giá, quét gia vị từng đợt một. Da thịt dần chuyển màu vàng óng, mỡ chảy róc rách, tí tách rơi vào lửa, khiến ngọn lửa bùng lên từng chập. Những đội viên chiến đấu đang ngồi thành vòng vây quanh đó thì nuốt nước bọt ừng ực.
Khi Tần Lôi như làm ảo thuật lấy ra hai vò rượu ngon, bầu không khí lập tức đạt đến cao trào. Tần Lôi đưa cho Thạch Dũng một vò, mình ôm lấy một vò, rồi phẩy tay đẩy nắp đất sét ra. Thạch Dũng cũng làm theo. Các đội viên dường như cũng ngửi thấy mùi rượu tinh khiết và thơm lừng. Người nào nghiện rượu thì hít hà mạnh mẽ, khuôn mặt say sưa.
Những người này từ khi rời Thượng Kinh đã sống màn trời chiếu đất, số rượu mang theo cũng đã uống hết từ lâu. E rằng đã hơn một tháng không ngửi thấy mùi rượu rồi.
Tần Lôi đem vò rượu hai tay nâng lên đầu, quát to: "Cùng say!" Nói xong ngửa đầu uống ừng ực một ngụm.
Uống xong, hắn hét lớn: "Thống khoái!" Rồi chuyền vò rượu cho người ��ầu tiên bên tay trái. Người đội viên đó vẻ mặt kích động đón lấy vò rượu, cũng uống ừng ực một ngụm, gọi to: "Thống khoái."
Ban đầu, những đội viên ngồi chung chỗ khi nhìn thấy đối thủ từng đánh nhau túi bụi thì có chút không tự nhiên. Nhưng theo vò rượu chuyền tay nhau, họ bỗng nhớ ra mình vốn là đồng đội kề vai chiến đấu, là huynh đệ có thể gắn bó sinh tử. Vì vậy, họ xin lỗi nhìn nhau cười, mấy mâu thuẫn nhỏ này liền theo rượu mà trôi đi.
Tất cả những việc này đều được Tần Lôi nhìn thấy rõ. Hắn cùng với Thạch Dũng nhìn nhau cười, rút đao ra, cắt thịt quay.
Ngày thứ hai huấn luyện thì, các đội viên sĩ khí tăng vọt, huấn luyện càng chăm chú, thế nhưng không có cố ý đả thương người động tác, bầu không khí đã khá nhiều.
Tần Lôi nói với Thiết Ưng: "Huấn luyện thì bị thương là điều không tránh khỏi, thế nhưng phải chú ý khống chế tâm tình của cấp dưới, không nên để lại mầm mống tai họa cho những xung đột tương lai." Thiết Ưng cúi người vâng lời.
Đối với hộ vệ trung đội chín mươi người, Tần L��i chủ yếu giáo dục họ cách bảo vệ nhân vật trọng yếu, đặc biệt là hoàng tử điện hạ. Đây là nghề chính của hắn nên việc giáo dục diễn ra thuận buồm xuôi gió. Đội quân tiền tiêu, mai phục, thế thân, yểm hộ, đoạn hậu... tất cả đều được hắn làm mẫu và giảng giải tỉ mỉ.
Hắn lại dạy họ cách đột kích hỗ trợ đội chiến đấu. Tương tự như cách của đội chiến đấu, phân tổ đối kháng, ai biểu hiện kém sẽ bị chia vào nhiệm vụ xui xẻo nhất trong lần sau.
Về phần trung đội trinh sát bảy mươi người, không được may mắn như hai đội trước. Tần Lôi cảm thấy năng lực của thám báo thời này quá yếu kém, đành vắt óc tìm kế sách huấn luyện đám tay mơ này. Có đôi khi, hắn giấu mấy cây cải củ trong doanh địa, ra lệnh cho họ lấy tiểu đội làm đơn vị tìm kiếm. Ai không tìm được thì không có cơm tối, số cơm tối tiết kiệm được sẽ đưa cho tiểu đội tìm được nhiều cải củ nhất.
Tần Lôi nói với họ rằng đây là để rèn luyện khả năng tìm kiếm manh mối của họ.
Có đôi khi, hắn sẽ đặt một ít cải củ trên đỉnh núi cách mười dặm, rồi lại vẽ thêm vài bức tranh kỳ lạ, ra lệnh cho họ lấy tiểu đội làm đơn vị bò lên đỉnh núi rồi quay về. Các đội viên cứ đinh ninh rằng lần này vẫn là ai lấy cải củ về trước thì người đó thắng. Khi một đám người nháo nhào tranh nhau lấy cải củ xong, Tần Lôi tuyên bố tất cả tiểu đội phải vẽ lại những bức tranh kỳ lạ đã thấy trên đỉnh núi. Đám "cải củ" kia thoáng chốc mắt tròn mắt dẹt, choáng váng: quả thật họ có ấn tượng, vì những bức vẽ đó quá gây sốc thị giác, nhưng lại thực sự không để tâm.
Cuối cùng, tiểu đội của Hầu Tân vẽ được năm đồ án. Tuy rằng đều chỉ là phác họa sơ sài, nhưng cũng giành được quán quân. Các tiểu đội khác thông thường chỉ vẽ được hai ba cái, đội kém nhất thì không vẽ được cái nào.
Tần Lôi giả vờ giận dỗi nói: "Thám báo là phải có khả năng quan sát và ghi nhớ, phải biết tự mình suy đoán, phán đoán. Nếu phát hiện dị thường, tại sao không suy nghĩ? Tại sao không ghi nhớ? Ngu như bò!"
Nói đến phần sau, hắn cũng cười rộ lên.
Mọi người lúc này tim gan mới dám đập thình thịch liên hồi. Điện hạ, à không, hắn gọi các đội viên xưng hô hắn là "Huấn luyện viên". Huấn luyện viên cái gì cũng giỏi, chỉ có điều nổi giận lên thì quá dọa người, thường khiến người ta lầm tưởng về tuổi của hắn.
Tần Lôi cuối cùng không hủy cơm tối của ai, dù sao cũng chưa nói rõ quy tắc nào. Thế nhưng hắn rõ ràng nói với đội viên rằng các bài kiểm tra sau này sẽ không có quy tắc nào cả.
"Huấn luyện viên, đó rốt cuộc là những thứ gì được vẽ vậy ạ?" Khi ăn cơm, cuối cùng có người to gan hỏi.
Tần Lôi thần bí cười cười, nói: "Một ngàn năm sau ngươi liền biết là gì rồi."
Mọi chi tiết trong chương truyện này đã được truyen.free biên tập và nắm giữ bản quyền.