Phòng Thuật (Dịch) - Chương 931: Tề tụ (1)
- Ôi chà!!!, cô bé Mộ Dung, cô sao lại tới nơi này?
Trương Vĩ ngồi ở trên ghế hội nghị, quay đầu lại nhìn Mộ Dung Huyên, hỏi.
- Trương Vĩ, tôi thỉnh anh lúc nói chuyện hãy tôn trọng một chút, tôi với anh cũng không có quen thuộc cho đến mức có thế nói giỡn với nhau.
Mộ Dung Huyên hừ đáp.
- Không có sao đâu, dù sao tôi gọi cô clà gì, cô cũng sẽ không đối tốt với tôi, không phải sao?
Trương Vĩ cười lạnh nói.
- Trương tiên sinh, nam nhân vẫn là nên có phong độ một chút, chú ý phương thức nói chuyện và ngữ khí của anh.
Nghe Trương Vĩ nói thế, Vệ Khang không khỏi biến sắc, có chút bất mãn.
- Tôi mà có phong độ một chút, bạn trai của Mộ Dung Huyên tiểu thư chưa chắc đã là anh đâu.
Trương Vĩ cười trêu ghẹo nói.
- Trương Vĩ anh đừng nói hưu nói vượn nữa, bằng không, đừng trách tôi không khách khí đối với ngươi.
Nghe Trương Vĩ nói thế, Mộ Dung Huyên không khỏi sầm mặt xuống, nghĩ tới lúc trước khi giả vờ đóng vai người yêu với Trương Vĩ.
Trương Vĩ tùy ý nói giỡn một câu, đã khiến cho Vệ Khang vô cùng khẩn trương, nhìn dò xét hắn và Mộ Dung Huyên, trong lòng thầm đo lường mối quan hệ của hai người.
- Trương Vĩ, anh tới nơi này, cũng là vì ứng sính sao?
Vệ Khang hỏi.
- Ừ.
Trương Vĩ ngẩng đầu nhìn đối phương, khẽ ừ hử đáp.
- Anh ứng sính chức vụ gì?
Tuy Trương Vĩ có nghe câu hỏi của Vệ Khang, thế nhưng hắn cũng không trả lời ngay, mà cúi đầu nhìn ngắm điện thoại của mình, xem trứ tin tức mạng qua điện thoại di động.
- Trương Vĩ, anh vừa rồi không nghe Vệ Khang đang nói chuyện với anh sao?
Thấy Trương Vĩ thái độ lạnh lùng như vậy, Mộ Dung Huyên có chút bất mãn nói:
- Hơn nữa, Vệ Khang là tổng giám của Hoa Dương Địa Sản, sau này nói không chừng còn có thế là lãnh đạo của anh, anh bây giờ tự cao tự đại ở chỗ này, cẩn thận sau này chịu không nổi đâu.
- Cô suy nghĩ nhiều quá rồi, thế giới này cũng không phải là quy hoạch dựa theo cách nghĩ của cô.
Trương Vĩ cười nói.
- Vậy cũng phải, bằng vào điểm bản lãnh nhỏ nhoi của anh, cũng chưa chắc có thế gia nhập Hoa Dương Địa Sản.
Trên mặt Mộ Dung Huyên lộ ra một chút khinh miệt, nói.
- Hừ, mặc kệ cô.
Nghe Mộ Dung Huyên nói thế, Trương Vĩ hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý tới đối phương nữa.
- Huyên Huyên, ngày hôm nay phỏng vấn vào chức vụ chỉ có Phó Tổng giám đốc Kinh doanh và Phó tổng công trình, cái tên Trương Vĩ này có thế là có chút lai lịch.
Vệ Khang đi tới bên cạnh Mộ Dung Huyên, ghé sát lỗ tai của ả, nhỏ giọng thầm thì.
- Chỉ bằng vào hắn, mà muốn ứng sính vào chức vụ phó tổng thì không phải là trong núi không có hổ, khỉ đột xưng đại vương rồi sao?
Mộ Dung Huyên hừ nhỏ một tiếng, quay đầu nhìn Trương Vĩ, âm dương quái khí nói.
Trong ấn tượng của Mộ Dung Huyên, Trương Vĩ chính là một cò mồi môi giới giúp người ta thuê phòng, không chỉ nói đến chuyện làm phó tổng của Hoa Dương Địa Sản, cho dù cho trở thành nhân viên bình thường của Hoa Dương Địa Sản, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Mộ Dung tiểu nữu (ý khinh miệt), chớ có ở đó mà tốn nước bọt, cẩn thận ca ca đét đít em đó.
Trương Vĩ chớp chớp mắt, nói.
- Trương Vĩ, loại tiểu lưu manh phẩm hạnh thấp kém như anh nhìn thấy anh tôi đều cảm thấy ghê tởm.
Mộ Dung Huyên vừa thẹn vừa giận mắng lại.
- Họ Trương kia, anh tốt nhất tôn trọng một chút, bằng không tôi sẽ không khách khí với anh đâu.
Nghe Trương Vĩ nói thế, Vệ Khang sắc mặt âm trầm, dường như cảm thấy bị làm nhục lắm vậy.
- Muốn có được sự tôn trọng của người khác, trước hết phải tôn trọng người khác trước mới được.
Trương Vĩ cười lạnh một tiếng nói.
- Kẹt ······
Ngay vào lúc ba người bạt kiếm giương cung, cửa phòng họp mở ra từ bên ngoài, một nam nhân hơn 20 tuổi đi vào, chính là Trương Trung Vân đến Hoa Dương Địa Sản ứng sính.
- Trương Trung Vân, anh sao lại tới nơi này?
Vệ Khang an vị ở phía đối diện cánh cửa chính, vừa nhìn là thấy được Trương Trung Vân, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi.
- Tôi là tới Hoa Dương Địa Sản ứng sính .
Trương Trung Vân quét mắt nhìn ba người một cái, đáp.
- Ứng sính? Anh muốn ứng sính chức vụ gì?
Vệ Khang đã sớm biết rất rõ ràng thân phận và bối cảnh của Trương Trung Vân, trên mặt lộ ra một vẻ ân cần, hỏi tới.
- Tôi tới ứng sính chức vụ Phó Tổng giám đốc Kinh doanh.
Trương Trung Vân đáp.
- À….
Nghe Trương Trung Vân nói thế, Vệ Khang ngược lại thở phào nhẹ nhõm, Trương Trung Vân muốn ứng sính Phó Tổng giám đốc Kinh doanh, mà hắn thì ứng sính vào chức vụ Phó tổng công trình, hai người cũng không có quan hệ cạnh tranh gì, như vậy hắn cũng bớt đi một đối thủ cạnh tranh cường đại.
- Trung Vân ca.
Ngay lúc hai người đối thoại, Trương Vĩ cũng đứng dậy muốn, tươi cười chào hỏi.
- Trương Vĩ, em đến cũng sớm ha.
Trương Trung Vân nói.
- Đúng vậy.
Trương Vĩ đáp.
- Một hồi sau khi phỏng vấn kết thúc, huynh đệ chúng ta hai người ngồi với nhau một chút, tôi cũng đang muốn tìm em nói chuyện cho đã một hôm đây.
Trương Trung Vân đi tới, vỗ vỗ bả vai Trương Vĩ nói.
- Tốt, em biết ở gần đây có một nhà hàng không tệ, chúng ta có thế qua đó nếm thử.
Trương Vĩ nói.
- Trương tiên sinh, xin chào ngài.
Mộ Dung Huyên cũng nhận thức Trương Trung Vân, cũng biết thân phận của Trương Trung Vân, thấy hắn và Trương Vĩ thân thiết như thế, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
- Mộ Dung tiểu thư, cô cũng ở chỗ này ha.
Nhìn Mộ Dung Huyên, Trương Trung Vân có chút bất ngờ nói.
- Đúng nha, sau khi rời khỏi Hồng Kông, thật lâu không có gặp được ngài rồi.
Mộ Dung Huyên nói.
- Nếu như mọi người đều nhận thức, không bằng buổi trưa này cùng đi ăn một bữa cơm đi!
Trương Trung Vân đề nghị.
- Hảo ý của ngài tôi tâm lĩnh rồi, nhưng mà, buổi trưa tôi còn có chuyện phải làm, chỉ sợ thật là không thế phó ước được.
Mộ Dung Huyên dùng lời nói dịu dàng từ chối, rồi sau đó nhìn thoáng qua Trương Vĩ ở bên cạnh, quay đầu lại hỏi Trương Trung Vân:
- Trương tiên sinh, ngài và Trương Vĩ có quan hệ gì nha?