Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 720: Đe dọa (1)

- Đồng chí cảnh sát, lời này của anh cũng thật thú vị, năm người bọn họ vây đánh chúng tôi, phía bọn họ nhiều người hơn lại biến thành người bị hại, chúng tôi ngược lại ít người hơn lại trở thành kẻ tình nghi.

Dương Quang cố gắng nói lý.

- Ai là người bị hại, ai là người hành hung, không phải do các vị quyết định, các người không thấy năm người bọn họ bị đánh trọng thương sao?

Tôn Minh nói.

- Đồng chí cảnh sát, hai người chúng tôi không bị thương sao? Ngài không thấy trên mặt tôi bị thương sao?

Dương Quang chỉ vào gò má của mình.

- Ở đâu ra mà nhiều lời như vậy, theo chúng tôi về đồn rồi nói chuyện.

Tôn Minh vừa nói, vừa còng hai người Dương Quang lại.

- Phì, đáng đời, mẹ nó dám đánh lão tử à.

Phạm Thần phun nước bọt, trừng mắt nhìn Dương Quang cùng Lưu Thành, gương mặt có chút hả hê.

Mã Đức là ông chủ của công ty bất động sản Hồng Đức, cha của Mã Đức là thị trưởng của thành phố Bảo Thành, trong nghề trung gian môi giới Mã Đức có thế nói là hô phong hoán vũ, những công ty môi giới cạnh tranh với hắn, đa số đều bị Mã Đức thu phục hoặc đánh đến sụp đổ.

Trong lòng Dương Quang cùng Lưu Thành vô cùng uất hận, rõ ràng là năm người đối phương gây chuyện, cũng là người động thủ trước, hiện tại năm người đối phương không sao, còn hai người bọn họ lại trở thành kẻ hành hung.

- Nếu là song phương đánh nhau, thì dựa vào cái gì mà chỉ tra khảo hai người chúng tôi.

Thấy Tôn Minh bắt tay mình, chuẩn bị còng vào, Lưu Thành liền vung mạnh cánh tay, bộ mặt tức giận.

- Các người muốn làm gì, muốn sử dụng vũ lực để phản kháng đúng không.

Tôn Minh bị Lưu Thành đẩy ra, cảm thấy có chút mất mặt, liền quát mắng một tiếng.

- Tôi nói cho hai người các anh biết, cứ thành thành thật thật mà đeo hai cái còng này lên, nếu không cẩn thận tôi tố cáo các người đánh cảnh sát đấy.

Một nữ cảnh sát nữa bước đến, quát mắng.

- Các vị cũng quá khi dễ người rồi, chúng tôi mới thật sự là người bị hại.

Dương Quang nắm tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.

- Chúng tôi là cảnh sát ở đồn công an. Bắt người đánh nhau là chức trách của chúng tôi, tốt nhất là nên phối hợp một chút.

Một người cảnh sát khác cũng đi lên, bao vây hai người lại.

Lúc này, Dương Quang cùng Lưu Thành cũng là bất đắc dĩ, tuy cấu giạn đối phương ngang ngược không nói lỹ lẽ, nhưng mà, đối phương dù sao cũng là cảnh sát nhân dân, hai người cũng không dám phản kháng, cuối cùng vẫn là bị bốn người đàn áp. Bị còng hai cái vòng màu trắng vào tay.

- Sớm như vậy không phải tốt hơn sao? Đỡ phải khiến chúng tôi nhiều lời.

Sau khi còng tay hai người xong, Tôn Minh không khỏi cười lạnh một tiếng, nghĩ tới vừa rồi bị Lưu Thành đẩy một cái, trong lòng không khỏi có vài phần oán hận.

- Ba.

Tôn Minh đưa tay phải ra, quất một cái bốp vào gáy Lưu Thành. La mắng một tiếng.

- Mẹ nó ngươi còn dám mạnh miệng, còn dám động thủ với lão tử.

- Anh dựa vào đâu mà đánh tôi.

Tuy Lưu Thành bị đeo còng tay, nhưng dũng khí vẫn không bị mất, tức giận mắng.

- Đánh ngươi cái rắm, lão tử đánh ngươi lúc nào, người nào thấy lão tử đánh ngươi.

Tôn Minh cười ha hả. Vung tay phải, đập vào lưng Lưu Thành, không chút sợ hãi.

- Hắn nói vừa rồi tôi đánh hắn, các vị có nhìn thấy không?

- Không có. Tiểu tử này chỉ nói hươu nói vượn.

Nữ cảnh sát cũng đẩy Dương Quang một phen, không thèm để ý.

- Đúng đấy, tiểu tử này là vu oan cho người tốt, Tôn sĩ quan căn bản không có đánh hắn.

Phạm Thần từ dưới đất đứng lên. Nói nịnh bợ.

- Hai người này dám đánh người bên đường, Tôn sĩ quan chỉ là vì dân trừ hại.

Một thanh niên khác của công ty môi giới. Kêu gào ầm ĩ lên.

- Nghe chưa, tôi có nhân chứng đấy? Tôi căn bản là không có động thủ đánh anh.

Tôn Minh trừng mắt nhìn Lưu Thành, rồi vòng ra phía sau đẩy lưng Lưu Thành một cái.

- Nhanh lên xe cảnh sát đi, đến sở xem tôi xử lý anh thế nào.

Lưu Thành bị đối phương đẩy một cái, thân mình hướng về phía trước vài bước, đến trước mặt Dương Quang, dán vào lỗ tai Dương Quang nói.

- Nghĩ biện pháp trì hoãn thời gian, chúng ta không thế đi theo đến đồn công an, đi rồi thì không thế ra được.

Sau khi nghe câu nói này, Dương Quang bị dọa đến run cả người, hắn cũng từng nghe qua một vài thủ đoạn của cảnh sát, chỉ cần bị bắt đến đồn công an, cho dù anh thực sự có tội, hay giả vờ có tội, thì cũng bị tra tấn cho đến khi nhận mới thôi.

Trong lúc suy nghĩ, sắc mặt Dương Quang lại trở nên kích động, trong miệng hung hăng cắn răng một cái, đặt mông ngồi xuống đường, quát lớn.

- Cảnh sát giết người rồi!

..

- Phanh…

Trong buồng lái ô tô màu trắng, tay phải Trương Vĩ đập một cái lên tay lái, sắc mặt vô cùng khó coi, mắng.

- Chết tiệt. Mẹ của ngươi đấy!

- Anh làm cái gì vậy! Đột nhiên lại nổi giận!

Thấy Trương Vĩ mắng chửi, Tô Phỉ bị giật mình, rụt người lại, có chút nghi ngờ.

- Tự cô nghe đi, bên trong điện thoại di động có ghi âm.

Trương Vĩ tháo tai nghe xuống, ném điện thoại di động cho Tô Phỉ, một chân đạp ga, tốc độ tăng thêm vài phần.

Thì ra, Lưu Thành bấm điện thoại cho Trương Vĩ, một mực không chịu tắt điện thoại, nên mọi chuyện xảy ra ở đó, Trương Vĩ nghe biết rõ mồn một, trong lòng vô cùng căm phẫn.

Thật ra, loại chuyện như vậy hắn cũng sớm nghĩ tới, công ty Trung Vĩ được thành lập ở Bắc Kinh, nhưng lại đến thành phố Bảo Thành đăng thông báo tuyển nghiệp vụ viên, nhất định sẽ bị cản trở, đây cũng chính là nguyên nhân hắn gọi Lưu Thành tới.

Nhưng mà, điều Trương Vĩ không ngờ đến chính là, đối phương lại ra tay tàn ác như vậy, đầu tiên là tìm người đánh nhân viên tuyển dụng, đánh không lại liền tìm cảnh sát đến vu oan, nếu thật sự bắt Dương Quang và Lưu Thành đi, nói không chừng còn muốn giày vò hai người vài ngày.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free