Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 721: Đe dọa (2)

Trương Vĩ mặc dù là người ở Bảo Thành, nhưng dù sao Trương Vĩ cũng ở Bắc Kinh phát triển, hắn không có nhiều mối quan hệ như ở Bắc Kinh, nếu như chuyện này xảy ra ở khu Long Tỉnh Loan, Trương Vĩ sẽ không thế bị động như vậy.

..

- Cứu mạng nha, cảnh sát giết người rồi!

Dương Quang đặt mông ngồi xuống đất, khóc lóc om sòm, lăn lộn, dùng sức hô hoán, khiến nhiều người đi đường vây xem.

Nhóm cảnh sát của Tôn Minh, sau khi thấy hành động của Dương Quang, cũng không dám cưỡng chế, người đi đường xung quanh lại chỉ chỉ chõ chõ, hắn chỉ có thế vừa lôi kéo Dương Quang, vừa mắng.

- Không ai muốn giết anh hết, nhanh chóng đứng lên, chúng tôi dẫn anh về đồn lập biên bản.

- Cảnh sát giết người rồi!

Dương Quang cũng không nghe lời lừa bịp của Tôn Minh, ỷ vào bản thân mập béo, cả người nằm trên đất hô to, còn mấy người đối phương cũng rất khó để động vào hắn, cộng thêm Lưu Thành ở bên cạnh cản trở, mấy cảnh sát đang áp giải Dương Quang cũng không có biện pháp.

- Hà Lỵ, Trần Phi, Tạ Quang đến đây giúp một tay. Nhấc cái tên mập này lên xe.

Tôn Minh thấy người xung quanh càng ngày càng nhiều, trên trán mồ hôi lại không ngừng rơi, liền nhanh chóng kêu gọi ba người.

- Đích đích đích…

Bốn người chuẩn bị nâng Dương Quang lên, thì một chiếc xe màu trắng sang trọng chạy đến, tiếng còi ô tô vô cùng vang dội, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

- Cảnh sát giết người rồi, cứu mạng nha!

Sau khi thấy chiếc ô tô màu trắng, Dương Quang lần nữa cao giọng nói to lên.

Trong buồng lái chiếc ô tô màu trắng bước ra một nam tử, nam tử này bước đến trước mặt mọi người. Chỉ vào mấy cảnh sát mắng.

- Các vị là người của đồn công an, tại sao lại lạm dụng chức quyền, bắt dân chúng vô tội.

Sau khi nghe lời nói của nam tử kia, Tôn Minh không khỏi có chút sửng sốt, quay đầu nhìn lại nam tử kia. Phát hiện mình căn bản không quen biết đối phương, mà đối phương vừa thấy mặt đã chụp cho hắn tội danh lạm dụng chức quyền.

- Chúng tôi là công an ở đồn Tân Hoa, đang chấp pháp bình thường, anh muốn làm gì?

Nghe lời nói của nam tử kia, Tôn Minh tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng nhìn thấy nam nhân kia quần áo hoa lệ, hơn nữa còn lái ô tô sang trọng. Trong lúc nhất thời hắn không thế biết được thân phận của nam nhân kia, nên giọng nói cũng nhỏ thêm vài phần.

Nam tử này không phải là ai khác, chính là Trương Vĩ lái xe chạy đến. Hắn nói chuyện như thế, chính là muốn dùng khí thế đè áp đối phương, khiến cho bọn họ không dám bắt Dương Quang và Lưu Thành đi.

- Mấy người các ngươi ai là người dẫn đầu?

Trương Vĩ dựa người vào xe hơi, cầm một điếu thuốc lên, nhìn mấy cảnh sát chất vấn.

- Là tôi.

Tôn Minh lên tiếng.

- Anh tới đây cho tôi.

Trương Vĩ nhả ra một làn khói, đưa ngón trỏ tay phải ra. Nhìn Tôn Minh nghéo một cái.

- Anh có chuyện gì thì nói nhanh lên, chúng tôi còn phải làm việc.

Tôn Minh nói.

- Đừng để tôi nói lần thứ ba, đến đây!

Trương Vĩ mở trừng hai mắt, trách cứ.

- Anh là ai, còn muốn ra lệnh cho cảnh sát chúng tôi sao?

Thấy thái dộ dương dương tự đắc của Trương Vĩ, nữ cảnh sát có chút bất mãn.

- Tôi là dân chúng của thành phố Bảo Thành, cảnh sát các người không phải vì dân chúng phục vụ sao?

Trương Vĩ hừ lạnh một tiếng.

- Anh mà tính là dân chúng…

Nữ cảnh sát còn muốn quát mắng Trương Vĩ, nhưng đã Tôn Minh bắt lại.

- Đừng nói nữa, tôi qua xem hắn có lai lịch gì.

Tôn Minh ngăn cản.

- Tôn ca, sau lưng chúng ta có ông chủ Mã, sợ hắn làm gì!

Nữ cảnh sát không xem chuyện này là quan trọng.

- Cô biết cái gì? Tiểu tử này lớn tiếng như vậy, nhất định là có chỗ dựa vào, em không thấy chiếc xe kia của hắn sao? Ít nhất cũng phải hai ba triệu NDT, so với Mercedes-Benz của ông chủ Mã còn đắt hơn, người bình thường có thế mua nổi sao?

- Các người trông chừng hai người bọn họ, tôi đi qua xem một chút.

Tôn Minh dặn dò một tiếng, sau đó hướng về phía Trương Vĩ.

- Tiên sinh, xin hỏi ngài xưng hô thế nào.

- Anh không cần để ý nên xưng với tôi thế nào, thả hai người kia ra, tôi sẽ xem như chuyện này không xảy ra.

Sau khi đánh giá Tôn Minh một lượt, Trương Vĩ liền thấp giọng phân phó.

- Vị tiên sinh này, lời này của anh không đúng rồi, bắt người bị tình nghi là trách nhiệm của chúng tôi, anh cũng không thế cản trở chúng tôi làm việc được.

Tôn Minh cự tuyệt.

Lúc này, Tôn Minh coi như là đã nhìn ra, nam tử này cùng người bị bắt là một nhóm người, lái xe đến đây có thế là muốn giải vây giúp hai người kia.

- Làm việc theo luật pháp!

Trương Vĩ cười lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên một luồng sáng vàng.

- Anh muốn chơi với tôi sao, là ai cho anh bắt người.

- Thật xin lỗi, tôi không rõ anh muốn nói gì, chúng tôi ở đồn công an nhận được báo cáo, nên chỉ làm việc theo pháp luật thôi.

Tôn Minh nói.

Trương Vĩ không tin lời hắn nói, nên vừa nói chuyện với hắn, cũng sử dụng năng lực Độc Tâm Thuật, nhìn trộm được tên một người quen trong lòng đối phương, nhíu mày hỏi.

- Tiểu tử Mã Đức kia cho anh bao nhiêu tiền, hay là cha hắn đồng ý, cho anh lên chức!

- Anh…Anh tại sao…

Sau khi nghe lời nói của Trương Vĩ, Tôn Minh lập tức thất kinh, lại còn dám xưng hô với cha con Mã Đức như vậy, nên đối với Trương Vĩ lại thêm mấy phần kiêng kỵ, không biết từ khi nào đã đặt Trương Vĩ cùng Mã Đức vào vị trí ngang hàng. ( )

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free