Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 719: Xung đột (2)

- Tôi bị đánh đến hộc máu, nếu không có Lưu Thành bên cạnh, đoán chừng đã bị đám người kia đánh chết rồi.

Dương Quang khóc nức nở.

- Anh đưa điện thoại cho Lưu Thành, để hắn nói cặn kẽ với tôi một chút.

Nghe thái độ kích động của Dương quang, ngôn ngữ lại rối loạn, Trương Vĩ liền bảo Lưu Thành nghe điện thoại.

- A lô, Vĩ ca, hai chúng tôi chỉ bị đánh vài cái, không bị thương gì nghiêm trọng.

Lưu Thành nhận lấy điện thoại di động, vô cùng bình tĩnh.

- Cuối cùng là xảy ra chuyện gì, cậu nói với tôi một chút đi.

Trương Vĩ nói.

- Hai người chúng tôi sau khi thông báo tuyển dụng xong, chuẩn bị ngồi xe về nhà, liền bị năm người của công ty môi giới Hồng Đức ngăn cản, bọn họ không cho chúng tôi thông báo tuyển dụng ở trường học, hai chúng tôi không đáp ứng, bọn họ liền động thủ đánh chúng tôi.

Lưu Thành nói.

- Là ai động thủ trước?

Trương Vĩ hỏi.

- Là bọn họ động thủ trước.

- Bây giờ hai người đang ở đâu?

- Chúng tôi vẫn còn ở cửa Ký Cháu Hóa Công Học Viện.

- Hai người chờ một chút, tôi cách chỗ đó không xa, bây giờ lái xe đến đón hai người.

Trương Vĩ vừa nói xong. Liền ngắt điện thoại di động, nhanh chóng nổ máy, chạy đến Ký Cháu Hóa Công Học Viện.

- Công ty của các người đúng là đủ chuyện mà, tại sao thông báo tuyển nghiệp vụ viên. Cũng bị người ta chặn đánh.

Tô Phỉ sau khi nghe Trương Vĩ nói chuyện điện thoại xong, liền thì thầm một tiếng.

- Cô thì biết cái gì, nghề trung gian môi giới có nhiều nghiệp vụ viên. Sẽ có nhiều cơ hội ký hợp đồng, hoặc là nhiều phòng nguyên có chất lượng, cô không biết nghề môi giới trung gian cạnh tranh rất kịch liệt sao?

Trương Vĩ hừ một tiếng.

- Hừ…

Chứng kiến thái độ không chút bất ngờ của Trương Vĩ, Tô Phỉ cũng chẳng muốn cãi lại, liền chu cái miệng nhỏ nhắn lên, hừ một tiếng, để diễn tả sự bất mãn.

..

Cách Ký Cháu Hóa Công Học Viện không xa, trên lối đi bộ có mấy người trẻ tuổi đang đứng. Chính là Lưu Thành cùng Dương Quang, và nhóm năm người Phạm Thần. Những người này sau khi đánh nhau dữ dội một phen. Trên người đều có không ít tổn thương.

Năng lực vật lộn của Lưu Thành rất mạnh, muốn đối phó với mấy người này cũng không khó, mặc dù lúc đầu Dương Quang bị đánh vài cái. Nhưng mà, cuối cùng vẫn đánh ngã được nhóm người Phạm Thần. Mỗi người đều bị Lưu Thành đánh đến đứng không nổi.

- Dương Quang, chúng ta rời khỏi chỗ này trước, tránh để bọn họ trở lại trả thù.

Lưu Thành nhìn thoáng qua năm người trên mặt đất, đề nghị.

- Được, đúng là năm tên khốn kiếp mà.

Dương Quang vừa nói, phun một bãi nước bọt, vừa văn trúng lên người.

- Mẹ nó, hai người các ngươi đánh người xong còn muốn chạy, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, các người mà chạy thì chính là chạy án.

Phạm Thần ôm gò má trái, ấp úng nói.

- Ha, con mẹ nó ngươi còn không biết xấu hổ mà báo cảnh sát, rõ ràng là năm người các ngươi đánh chúng ta trước.

Dương Quang la mắng một câu, quay đầu nhìn Lưu Thành.

- Không sao, chúng ta đi thôi, tôi đoán chừng cảnh sát trong lúc nhất thời chưa thế đến được đâu.

- Ô ô…

Dương Quang vừa dứt lời, cách đó không xa tiếng còi cảnh sát cũng vang lên.

- Mẹ nó, tại sao nhanh như vậy cảnh sát đã đến rồi, trước kia chưa bao giờ nhanh nhẹn thế này.

Dương Quang thấy xe cảnh sát chạy đến, có chút kinh ngạc.

Sau khi thấy xe cảnh sát đến, sắc mặt Lưu Thành trầm xuống, cảnh sát đến nhanh như vậy, khiến cho hắn có dự cảm xấu, liền lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trương Vĩ lần nữa.

Một lát sau, một xe cảnh sát chạy đến, từ trong xe bước ra vài người, đều mặc cảnh phục màu lam, dẫn đầu là một thanh niên, người này chỉ vào bảy người Lưu Thành.

- Ở đây xảy ra chuyện gì?

- Đồng chí cảnh sát, hai người bọn họ hành hung trên đường, đánh đập năm người chúng tôi.

Phạm Thần chỉ vào hai người Lưu Thành, nói một câu.

- Đồng chí cảnh sát, là năm người bọn họ động thủ trước, chúng ta bất quá chỉ là tự vệ mà thôi.

Lưu Thành giải thích.

Trên xe có tổng cộng bốn vị cảnh sát, trong đó dẫn đầu chính là một người tên Tôn Minh, nhóm người bọn họ sở dĩ đến nhanh như vậy, là bởi vì Mã Đức đã sớm mời trước.

Sở dĩ Mã Đức gọi đến, chính là sợ sau khi cùng hai người của công ty đối phương nảy sinh xung đột, hai người công ty đối phương bị thương, lại đi báo cảnh sát, nháo sự.

Cho nên, mới an bài một vài cảnh sát thân quen ở gần, một khi đối phương bị đánh rồi đến báo cảnh sát, nhóm người Tôn Minh có thế đè mọi chuyện xuống, nhưng điều Mã Đức không ngờ nhất chính là, năm người bên mình lại bị đánh bại.

Sau khi biết kết quả này, Mã Đức cũng thay đổi chủ ý, không cần phải đè chuyện này lại, mà phải khiến hai người của công ty đối phương, bị cục cảnh sát tạm giữ một thời gian.

- Bắt hai người bọn họ lại.

Tôn Minh nhìn thấy Phạm Thần nằm trên đất, liền nhìn Pham Thần khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp ra lệnh, bắt Lưu Thành và Dương Quang.

- Anh dựa vào đâu mà bắt chúng tôi, hai chúng tôi mới là người bị hại.

Vừa nhìn thấy đối phương lấy còng tay ra, Dương Quang nghi ngờ.

- Đừng nhiều lời như vậy, cùng tôi về sở rồi nói chuyện.

Tôn Minh quát mắng một tiếng.

- Vậy tại sao các người không bắt bọn họ.

Lưu Thành chỉ vào năm người Phạm Thần trên mặt đất.

- Năm người bọn họ là người bị hại, các người đã từng nghe nói phải bắt ngươi bị hại chưa?

Tôn Minh hừ lạnh một tiếng, nhìn ba cảnh sát bên cạnh lên tiếng.

- Dẫn hai người họ đi.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free