Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1011: Bộc phát (2)
Châu Cuồng Sinh khuyên nhủ.
- Anh yên tâm đi, yoại tự nhiên sẽ có cách đối với bọn họ.
Trương Vĩ lộ ra vẻ cười lạnh, nói. – ân.
Nhìn thấy Trương Vĩ có lòng tin như thế, Châu Cuồng Sinh cũng không tiếp tục kiên trì nữa. – Vậy chúng tôi đi trước đây, việc ở công trường vất vả cho anh rồi.
Trương Vĩ đứng lên, cười nói.
- Ngài yên tâm đi Trương tổng, đây đều là những việc tôi nên làm.
Châu Cuồng Sinh nói. – Được.
Trương Vĩ thuận miệng đáp một tiếng, sau đó dân Trương Kỳ rời khỏi phòng làm việc, hai người cùng ngồi vào trong ô tô rời đi.
Sau khi Trương Vĩ rời khỏi công trình, không hề quay về công ty đất đai Hoa Dương mà cùng với Trương Kỳ quay về toà nhà Lục Châu, đồng thời gọi Lưu Thành đến phòng làm việc của mình.
- Anh Vĩ, anh tìm em có chuyện gì sao?
Lưu Thành bước vào trong phòng làm việc của Trương Vĩ, cười hỏi.
- Ân, ngồi đi.
Trương Vĩ đứng dậy, cười đáp một câu, sau đó đích thân rót trà cho anh Lưu Thành.
- Bộ phận an ninh của cậu bây giờ thế nào rồi? Hiện tại có khoảng bao nhiêu bảo vệ?
Trương Vĩ hỏi.
- Anh Vì, theo như yêu cầu mà anh giao, em đã tuyển ra mười bảo vệ, đều là những lão binh đã giải
Trương Vĩ phân phó một tiếng, nói. – Được, em biết rồi.
Sau khi nghe Trương Vĩ nói xong, Lưu Thành trước tiên ngẩn ra một lúc, sau đó gật đầu đáp ứng, nói.
- Đúng rồi, ngày mai anh còn có chút việc, muốn giao cho các cậu đi làm, đến lúc đó kêu thêm Tam Bào đi cùng. Trương Vĩ nói. – Được, lát nữa em sẽ đi thông báo xuống dưới. Lưu Thành không nghi ngờ gì nói.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trương Vĩ vội vã đến công ty đất đai Hoa Dương, dùng thời gian hai tiếng đồng hồ xử lý văn kiện của bộ phận công trình, đợi đến mười giờ mới rời khỏi phòng làm việc. Sở dĩ Trương Vĩ gấp gáp như thế là muốn đi xử lý việc của công trình, trừng trị người của mấy cơ quan kia một trận, tránh khỏi ảnh hưởng đến việc thi công bình thường của công trình.
- Trương tổng, ngài muốn ra ngoài sao?
Trương Vĩ vừa mới bước ra khỏi phòng làm việc, Điền Văn Văn đã đứng lên hỏi.
- Ân, đúng thế. Trương Vĩ mỉm cười gật đầu.
- Vậy ngài có chuyện gì cần phân phó cho tôi đi làm không?
Điền Văn Văn hỏi. – Ân….
Trương Vĩ khẽ đáp một tiếng, nhìn Điền Văn Văn một lát, mặt hiện ra ý cười, nói:
- Cô không nói thì tôi cũng quên mất, cô theo tôi ra ngoài làm chút chuyện đi.
- A, được ạ.
cũng không dám cự tuyệt sự phân phó của đối phương.
Sau khi Trương Vĩ và Điền Văn Văn rời khỏi – văn phòng, liền đi thang máy xuống bãi đỗ xe dưới
tầng hầm, sau đó Trương Vĩ khởi động xe ô tô, dẫn theo Điền Văn Văn về phía công trường. .
Lúc đầu Trương Vĩ không nghĩ là sẽ dẫn theo Điên Văn Văn, có điều đối phương nếu đã chủ động đề cập, Trương Vĩ cũng ma xui quỷ khiến thế nào lại đáp ứng, cũng có ý nghĩ công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ.
- Trương tổng, chúng ta đây là đang đi vậy?
Thấy Trương Vĩ lái xe rời khỏi công ty, Điền Văn Văn mặt lộ ra vẻ nghi hoặc hỏi.
- Đến rồi cô sẽ biết thôi.
Trương Vĩ nhẹ nhàng nói một câu, sau đó không nói thêm lời nào nữa, Điền Văn Văn chỉ có thế đem hoài nghi giấu vào trong lòng. Mười mấy phút sau, Trương Vĩ lái chiếc xe ô tô màu trắng của mình tới công trường xây dựng của công ty Bách Ức, lần này công trình không có gì khác thường, dường như không có bị ảnh hưởng chút nào cả.
- Trương tổng, đây là hạng mục nào của công ty chúng ta thế?
Sau khi nhìn khắp công trình một lượt, Điền Văn Văn không nhịn được hỏi.
- Đây không phải là công trình của công ty đất đai Hoa Dương, mà là một hạng mục của công ty Bách Ức.
Trương Vĩ nói. – Công ty Bách Ức? Đây là công ty nào thế? Điền Văn Văn có chút kinh ngạc hỏi. – Lát nữa cô sẽ biết thôi.
Trương Vĩ ném về phía đối phương một ánh nhìn, nhẹ nhàng nói.
Đúng vào lúc đó, Châu Cuồng Sinh vội bước ô qua đây, nói.
- ân. Trương Vĩ đáp một tiếng, nói. – Anh Vĩ. – Anh Vũ, chào anh!
Cách phía sau Châu Cuồng Sinh không xa, Lưu Thành cùng Tam Bào đem theo sũng cũng bước tới, cung kính chào hỏi.
- Tam Bào, đã lâu không gặp rồi, gần đây cậu sống thế nào? Trương Vĩ bước lên trên, vỗ vỗ vai hắn, cười hỏi.
- Nhờ vào phúc của anh Vĩ, khoảng thời gian này em sống rất tốt.
Tam Bảo gật đầu cúi người nói. – Ân, vậy thì tốt.
Trương Vĩ cười ha ha, sau đó nhìn về phía Châu Cuồng Sinh hỏi:
- Chu Tổng , mấy người của cơ quan chính phủ đó đã tới chưa?
- Đã tới rồi ạ, tôi đã sắp xếp cho họ nghỉ ngơi ở phòng làm việc rồi.
Châu Cuồng Sinh nói.
- Lưu Thành, Tam Bào, người của các cậu đã chuẩn bị xong hết chưa?
Trương Vĩ sắc bén nhìn hai người nói. – Yên tâm đi, anh Vĩ. – Anh yên tâm đi, đều đã chuẩn bị xong hết rồi. Lưu Thành và Tam Bào gật đầu đáp lời.
- Tốt, vậy chúng ta sẽ đi tiếp đón bọn họ, xem xem ở đây rốt cuộc lời nói của ai mới được tính.
Trương Vĩ mặt lộ ra tia cười lạnh lùng, nói.