Mục Thần Ký - Chương 212: Khó tránh khỏi biệt ly
Những chữ trên quyển sách này không nhiều, Tần Mục đọc lướt qua toàn bộ nội dung, trong đầu hắn xuất hiện thêm rất nhiều đạo lý tu hành về phương diện h���n phách.
Đô Thiên Ma Vương nói với hắn rằng sách này chứa pháp thuật U Đô, xem ra cũng là một lời mê hoặc, đánh lừa hắn.
"Lời ta nói, trong mười câu tốt xấu gì cũng có một câu là thật, Đô Thiên Ma Vương nói chuyện, một trăm câu mới có một câu là thật." Tần Mục thầm nghĩ: "Trong tất cả những chuyện hắn nói cho ta thì chỉ có câu ngôn ngữ U Đô kia là thật, những câu khác đều là giả!"
Hắn cẩn thận suy đoán, nếu hoàn toàn hiểu rõ những chữ trong sách, quả thực có thể lĩnh ngộ ra một vài pháp thuật liên quan tới hồn phách. Thế nhưng, những chữ trong quyển sách này chủ yếu là củng cố hồn phách, pháp thuật hồn phách chỉ là thứ yếu.
Tần Mục học thuộc những chữ trong sách, khép sách lại trầm ngâm suy nghĩ, suy đoán ảo diệu của những chữ trong sách, cố gắng tìm hiểu ra một loại pháp thuật về hồn phách.
Trong Đại Dục Thiên Ma kinh cũng có pháp thuật liên quan tới hồn phách, Đại Vu của Man Địch quốc cũng có pháp thuật về phương diện này, còn có Lôi Âm Bát thức Mã gia truyền cho hắn, cùng với Đại Tự Tại ấn của Ma tộc, đều là những pháp thuật kỳ diệu nhằm vào hồn phách.
Khiên Hồn Dẫn của Cửu U môn càng là thần thông nổi bật trong đó.
Nếu kiểm chứng với những chữ viết trong quyển sách này thì có thể làm cho uy lực của nó càng lớn!
Tần Mục trầm tư một lúc lâu, sau đó chậm rãi dạo bước trong sân, vừa di chuyển vừa khoa tay múa chân, hắn đang thử dung nhập đạo lý trong ngôn ngữ U Đô vào chiêu Nhật Chiếu Dương Hồn Không Trung Luyện.
Nhật Chiếu Dương Hồn Không Trung Luyện là một chiêu trong Lôi Âm Bát thức, chiến kỹ đứng đầu của Như Lai Đại Thừa kinh, uy lực chí cương chí mãnh, đã được các đời Như Lai diễn biến đến mức tận cùng, hầu như không có khả năng thay đổi để tăng lên nữa.
Mà hiện tại, Tần Mục lại đang thay đổi chiêu thức này, hắn vẫn chưa tu luyện qua Như Lai Đại Thừa kinh, thế nhưng từ khi dung hợp Đại Dục Thiên Ma kinh với Bá Thể Tam Đan công, sau khi công pháp thống nhất, uy lực của Lôi Âm Bát thức lại càng ngày càng mạnh, không thua kém Như Lai Đại Thừa kinh.
Hắn diễn luyện chiêu này nhiều lần, đấm ra từng quyền một, quyền chính là tâm ấn, tâm ấn hóa thành một vầng mặt trời lớn, một quyền đấm ra, lôi âm cuồn cuộn, ánh mặt trời gay gắt, luyện hóa dương hồn, uy lực dần dần tăng lên.
Chiêu Nhật Chiếu Dương Hồn Không Trung Luyện này không có tác dụng gì với thân thể, cho dù thanh thế hùng vĩ nhưng công kích lại chỉ là hồn phách.
Tần Mục diễn luyện nhiều lần, trong quyền ấn dần dần phát ra một tia lửa nóng, ngọn lửa kia khác với ngọn lửa bình thường, là nghiệp hỏa thiêu đốt linh hồn.
Mỗi một quyền của hắn đều mang theo nghiệp hỏa, dần dần, nghiệp hỏa càng lúc càng nồng đậm, hóa thành một vầng mặt trời nóng rực bao quanh quả đấm của hắn.
Hắn càng đánh càng thuận tay, không nhịn được liên tục hét dài, đột nhiên đấm ra một quyền, một vầng mặt trời to lớn nổ tung giữa không trung, ngọn lửa mạnh mẽ cuồn cuộn lan ra bốn phía, nghiệp hỏa phủ kín cả đình viện.
Tần Mục thu tay, thở hắt ra một hơi, đột nhiên trong lòng khẽ động, mở cửa phòng, chỉ thấy đường chủ Kiếm đường bước nhanh tới.
"Kiếm đường, có chuyện gì mà vội vàng như thế?" T��n Mục mời hắn vào, hỏi.
"Lục Thiên Vương bị thương." Sắc mặt đường chủ Kiếm đường nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Hiện đang ở chỗ của ta, Lục Thiên Vương muốn gặp Giáo chủ. Tình huống của hắn... rất không ổn!"
Tần Mục giật mình, đi cùng đến chỗ ở của vị đường chủ đó.
"Giáo chủ, lão hủ xấu hổ, bị thương mà tới gặp Giáo chủ, thương thế trên người rất nặng, không thể chào." Lục Thiên Vương nằm trên giường, giãy dụa muốn đứng dậy nhưng không nổi, xấu hổ nói.
Tần Mục xua tay, tiến đến kiểm tra thương thế của ông, khẽ cau mày. Quần áo trên người ông rách tả tơi, trên tóc và râu bạc trắng còn có vết máu.
Thương thế của Lục Thiên Vương nghiêm trọng hơn quốc sư Duyên Khang, hẳn là đã giao chiến với mấy vị cường giả cấp Giáo chủ, bị người kích thương!
Thương thế của ông không chỉ là vết thương trên thân thể, còn có vết thương trong Thần Tàng, thương thế trong hồn phách cũng rất nặng!
Bảy đại Thần Tàng của ông đều gặp phải đả kích gần như mang tính hủy diệt, Linh Thai đã hóa đá, Ngũ hành Thần bị phá hủy ba phần, Lục Hợp Thần Tàng chỉ còn sót lại hai cột, Thất Tinh Thần Tàng, Thiên Nhân Thần Tàng, Sinh Tử Thần Tàng đều rách nát không thể tả, mà một cây cầu lơ lửng bên trong Thần Kiều Thần Tàng cũng đã đứt mất.
Nếu như chỉ là những vết thương này thì cũng thôi, quan trọng là tuổi tác ông đã cao, thân thể kém xa trước đây, đã rất khó ràng buộc được hồn phách sắp sụp đổ.
Lục Thiên Vương hít một hơi thật dài, nói: "Giáo chủ, ta điều tra được tung tích của Càn Thiên Vương... "
"Ngươi khoan hãy nói chuyện." Tần Mục lấy ra hai bình long tiên, chữa trị thương thế trên người ông, rồi bảo ông uống cạn một bình, trầm ngâm chốc lát, liên tiếp viết ra tên thuốc, bảo đường chủ Kiếm đường đến nhà kho theo đơn bốc thuốc. Còn những dược liệu này có thể chữa trị được thương thế cho Lục Thiên Vương hay không thì trong lòng hắn cũng không hề chắc chắn, tình huống tốt nhất chính là thành người tàn phế, mà tình huống xấu nhất...
Đường chủ Kiếm đường nhanh chóng lao đi, vết thương da thịt trên người Lục Thiên Vương khá hơn một chút, thế nhưng thương thế trên hồn phách và Thần Tàng lại càng nặng, thở hồng hộc nói: "Càn Thiên Vương chết rồi. Ta điều tra hành tung của hắn, có người cầm quần áo của hắn dụ dỗ ta một đường truy đuổi, kết quả trúng mai phục... "
Tần Mục cau mày nói: "Người nào thiết kế mai phục ngươi?"
"Bọn chúng không ló mặt, thế nhưng ta nhận ra được thần thông của bọn chúng." Thân thể Lục Thiên Vương co giật, đó là vết thương trên hồn phách của ông bùng phát khiến ông đau nhức, Lục Thiên Vương cắn răng gắng gượng, mái tóc trắng phơ run rẩy theo thân thể ông, cười hắc hắc nói: "Bọn chúng chính là vì phương pháp truyền tống của Thánh giáo ta... Giáo chủ, ta không phò tá người được nữa rồi, thẹn với dặn dò của Tổ sư rồi -- "
"Yên tâm, ngươi chết không được, cũng tàn không được." Khóe mắt Tần Mục run run, trầm giọng nói: "Cho dù ngươi chết rồi, ta cũng sẽ kéo hồn phách của ngươi từ U Đô ra!"
"Làm ta bị thương, một người trong đó là quan nhất phẩm trong triều!" Thân thể Lục Thiên Vương khôi phục lại bình tĩnh: "Ta nhận ra công pháp của hắn, là Linh Bảo Bất Động Thiền công. Trong số quan nhất phẩm của triều đình thì Thái tử Thái sư Tôn Nan Đà đã luyện công pháp này đến cực hạn, thân ngồi trong Thiên Tràng bảo tháp, Linh Bảo Bất Động."
Tần Mục nhanh chóng ra tay, hai tay tung bay điểm lên người Lục Thiên Vương, mười ngón tay của hắn nhảy múa lưu lại từng luồng bóng mờ trên không trung, trong thời gian ngắn liền phong ấn hồn phách của Lục Thiên Vương vào trong cơ thể, không để hồn phách của ông rời khỏi cơ thể.
Hắn đã dùng Tạo Hóa Thiên Ma công, Tạo Hóa Thiên Ma công bị cao thủ của Thiên Ma giáo dùng để lột da chế tạo quần áo, thế nhưng ở trong tay hắn lại là thủ đoạn cứu người.
Lục Thiên Vương bị hắn niêm phong ba hồn bảy vía, nhưng vẫn khó có thể ngăn chặn xu thế sụp đổ của hồn phách ông.
"Giáo chủ, tuy ngươi là thần y, nhưng cứu không được kẻ chắc chắn phải chết." Lục Thiên Vương lộ ra nụ cười, run rẩy từ trên giường bước xuống đất, ngồi xuống trước phòng, trên mặt hiện ra hồng quang, cười nói: "Không cần tốn công sức vô ích. Hồn phách của ta sắp tản đi, Thần Kiều cũng đứt đoạn rồi, không thể tiếp tục kiên trì được nữa. Ta vốn nghĩ rằng Tổ sư đi rồi thì ta có thể phò tá Giáo chủ phục hưng Thánh giáo, không ngờ chính mình lại không nhìn thấy ngày đó."
Trong cơ thể ông truyền đến tiếng đổ nát ầm ầm, đó là Thần Kiều Thần Tàng của ông không có Thần Kiều chống đỡ đã bắt đầu sụp đổ.
Thần Kiều Thần Tàng sụp đổ ép vỡ Sinh Tử Thần Tàng, tiếp theo lại ép vỡ Thiên Nhân Thần Tàng, một tầng nối tiếp một tầng Thần Tàng đổ nát.
Tần Mục buồn bã, hiện tại, cho dù đường chủ Kiếm đường lấy thuốc trở về cũng không cứu được ông.
Trên người Lục Thiên Vương bốc lên ngọn lửa hừng hực, hồn phách ông xé rách, loại xé rách này là không thể đảo ngược, thương thế của ông quá nặng, vết thương trên hồn phách càng nghiêm trọng, sắp hồn phi phách tán.
Nếu hồn phi phách tán mà nói thì không cách nào tiến vào U Đô, hồn phách tiêu tan, đến Quỷ hồn cũng không làm được.
"Thánh hỏa hừng hực, thiêu đốt thân thể tàn phế của ta... " Trong ngọn lửa hừng hực, Lục Thiên Vương lẩm bẩm nói: "Sống chết vô thường, khó tránh khỏi biệt ly. Ta không thể nhìn thấy ngươi trở thành Thánh Sư, ta rất muốn trở lại Thánh Lâm sơn, nhìn lại một lần Thánh Sư thụ kia... Ta nghe được tiếng đốn củi của tiều phu... "
Ông lão bên trong ngọn lửa kia rùng mình một cái, lộ ra nụ cười: "Giáo chủ, ta lạnh quá... "
Tần Mục xòe bàn tay ra muốn nắm lấy tay ông lão, nhưng chạm vào lại là một đống tro cốt cháy sạch.
Ngọn lửa hừng hực dần dần tắt, lưu lại tro tàn màu xám trắng.
Bên ngoài, tiếng bước chân của đường chủ Kiếm đường truyền đến, mang theo từng gói thuốc to nhỏ, Tần Mục xoay người lại, đờ đẫn nói: "Kiếm đường, không dùng tới nữa rồi, Lục Thiên Vương đã đi trước... "
Gói thuốc trong tay đường chủ Kiếm đường rơi xuống đất, người đàn ông cao chín thước này phù phù quỳ xuống đất, đầu gục mạnh xuống, bả vai không ngừng run rẩy, nhưng không có tiếng khóc truyền ra.
Một lúc lâu.
Tần Mục hốt tro cốt của Lục Thiên Vương lên, đặt vào trong chiếc bình màu xanh, đứng ngơ ngác trước bình.
Hắn vốn không phải là người tự nguyện đảm nhiệm chức vị này, bị Tư bà bà bán cho Thiên Ma giáo, mơ mơ hồ hồ trở thành Thánh giáo chủ của Thiên Ma giáo. Trong lòng hắn không tồn tại bao nhiêu cảm tình với Thiên Ma giáo, nếu nói là có cảm tình, đó là cảm tình với Tư bà bà và thiếu niên Tổ sư.
Nhưng mà theo hắn càng lúc càng hiểu rõ về Thiên Ma giáo, hắn cũng từ từ thích giáo lý của giáo phái này, thích những người muôn hình muôn vẻ trong giáo này, thưởng thức cách làm người của họ, thưởng thức cách xử sự c��a họ.
Hắn đã coi chính mình là một thành viên của Thiên Ma giáo, muốn cố gắng trở thành một vị Thánh giáo chủ hợp cách.
Lục Thiên Vương ở chung với hắn cũng không lâu, có lẽ chưa bao giờ coi hắn là Thánh giáo chủ, chỉ coi hắn là một đệ tử nghịch ngợm gây sự, trên Thánh Lâm sơn bận bịu giải quyết hậu quả cho hắn, dọn dẹp những cục diện rắc rối hắn để lại, để rồi nơi đó tàn tạ.
Ông càng như là một trưởng giả thương yêu con cháu, trong ánh mắt trách cứ mang theo cưng chiều.
Bây giờ, ông chết rồi, biến thành tro tàn trong chiếc bình xanh...
"Kiếm đường... " Trong ánh mắt hiền lành của Tần Mục bỗng thêm một tia ác liệt, chậm rãi nói: "Lệnh cho đệ tử trong giáo, triệu tập mọi tài nguyên, điều tra cho ta tất cả tư liệu về Thái tử Thái sư Tôn Nan Đà, cuộc đời của hắn, gia quyến của hắn, môn phái của hắn, đệ tử của hắn, tất cả mọi thứ về hắn!"
Đường chủ Kiếm đường đứng dậy: "Tuân lệnh Giáo chủ!"
Tần Mục tiếp tục nói: "Mang Lục Thiên Vương đi đi, ông ấy muốn trở lại bên cạnh Thánh Sư thụ, ngươi hãy... mai táng ông ấy ở đó đi."
Đường chủ Kiếm đường mang theo chiếc bình xanh rời đi.
Tần Mục đi ra trạch viện của Kiếm đường, tìm đến Tư Vân Hương, người đã từ Thiên Lục lâu trở lại Sĩ Tử Cư, lấy lại thẻ bài rồi đi vào Thiên Lục lâu.
Trong Thiên Lục lâu, hắn đi tới tầng thứ ba. Kinh điển nơi này không nhiều, chỉ có chừng trăm quyển, rất nhiều Bí Thư giám đầu tóc bạc trắng đang nghiên cứu các loại công pháp trong lầu, sửa cũ thành mới.
Tần Mục tìm được Linh Bảo Bất Động Thiền công, cẩn thận lật xem. Hắn không ngủ không nghỉ, xem liền hơn hai ngày, sau đó rời khỏi Thiên Lục lâu, trở lại nơi ở ngủ thẳng một giấc.
Ngày tiếp theo, đường chủ Kiếm đường mang theo một chồng hồ sơ dày cộp tìm đến.
Tần Mục cẩn thận xem xét, mất nửa ngày mới xem hết tất cả tư liệu liên quan tới Thái tử Thái sư Tôn Nan Đà, sau đó nhắm mắt lại.
Đường chủ Kiếm đường vẫn ở một bên lẳng lặng chờ đợi. Qua một lúc lâu, Tần Mục mở mắt, nói: "Chùa Nan Đà, Tôn Nan Đà, Linh Bảo Bất Động Thiền công... Ở kinh thành mà di��t cả nhà hắn thì ảnh hưởng quá lớn, vậy hãy ở ngoài thành đi."
Mọi quyền lợi dịch thuật cho chương truyện này thuộc về truyen.free.