Mục Thần Ký - Chương 211: Cánh cửa Thừa Thiên
Tần Mục truyền thụ cách điều khiển cơ quan cho Hồ Linh Nhi, hắn đặt bàn điều khiển ở lồng ngực của Đô Thiên Ma Vương, nhẹ nhàng đẩy một cái ô vuông ẩn trong ngực, bàn điều khiển sẽ tự động bật ra.
Tượng Thần cơ quan Đô Thiên Ma Vương do hàn thiết kim tinh rèn đúc này cực kỳ khổng lồ, cao chừng hai trượng tám, Tần Mục cũng đã bỏ ra một cái giá rất cao, chỉ riêng tiền mua hàn thiết kim tinh đã tốn vạn đại phong tệ.
Linh kiện cấu tạo nên tượng Thần cơ quan cũng hàng mấy chục ngàn, chỉ riêng bánh răng đã có tám chín trăm cái, vô cùng phức tạp.
Cho dù Đô Thiên Ma Vương không muốn nhúc nhích thì ngồi vào bàn điều khiển cũng có thể khiến nó hành động. Tượng Thần cơ quan tám tay bốn mặt được chế tạo vô cùng uy mãnh, thần thông giả bình thường cũng khó lòng phá vỡ phòng ngự từ hàn thiết kim tinh.
Ở tim của tượng Thần cơ quan còn có một lò luyện đan nho nhỏ, cấu tạo tương tự lò luyện hắn từng chế tạo cho hỏa phỉ Phạm Vân Tiêu. Nhưng chiếc lò luyện trên chiếc thuyền rách của Phạm Vân Tiêu kia là lần đầu tiên hắn luyện chế, không có nhiều kinh nghiệm. Lần luyện chế này, chiếc lò này không chỉ nhỏ hơn mà còn tinh xảo hơn rất nhiều.
Hồ Linh Nhi ngồi vào bàn điều khiển là có thể đưa dược thạch vào trong lò luyện đan nhỏ này, còn có thể dùng nguyên khí khống chế hỏa lực của lò luyện đan. Mặc dù không có Đô Thiên Ma Vương, nàng cũng có thể sử dụng tượng Thần cơ quan này như một cơ quan trọng giáp.
Nếu Đô Thiên Ma Vương xem tượng Thần cơ quan như thân thể để hỗ trợ chiến đấu, thì uy lực phát ra sẽ không hề tầm thường. E rằng thần thông giả cảnh giới Lục Hợp bình thường cũng không phải đối thủ, thần thông giả cảnh giới Thất Tinh e cũng không dám chắc có thể thắng được.
Thầy của Tần Mục là người câm, người điếc và Mã gia. Chế tạo ra tượng Thần cơ quan như vậy, đối với hắn mà nói, đó chỉ là việc đồng thời tổng hợp lại những kiến thức mà người câm, người điếc và Mã gia truyền cho hắn thôi, cũng không có bao nhiêu cải tiến từ chính hắn.
Sự đổi mới duy nhất chính là tổng hợp.
Thế nhưng tượng Thần cơ quan này đối với những người khác mà nói, thì đây tuyệt đối đã là trình độ của một đại sư rèn đúc, đại sư máy móc, đại sư phù văn, khai sáng ra một loại hình thái chiến đấu hoàn toàn khác biệt so với tất cả mọi người.
Hồ Linh Nhi tràn đầy phấn khởi, không hề để ý đến Đô Thiên Ma Vương trong cơ thể pho tượng, lập tức ngồi trên bàn điều khiển nho nhỏ, khống chế tượng Thần cơ quan này chạy ra ngoài.
Tần Mục vội vàng nói: "Long Đại, đuổi theo nàng, không nên để nàng gặp rắc rối!"
Long Kỳ Lân đáp một tiếng, cất bước đi ra ngoài, đuổi theo pho tượng Thần đang giương nanh múa vuốt cùng Hồ Linh Nhi đang hô to gọi nhỏ. Tần Mục nhìn chằm chằm bóng lưng con Long Kỳ Lân này, chỉ thấy bụng của Long Kỳ Lân hầu như đã chạm sát mặt đất.
"Tên này, thật sự là nên giảm thức ăn."
Tần Mục lắc lắc đầu. Trước đây con Long Kỳ Lân này rất cường tráng, tuy rằng thường xuyên bị đói, nhưng nhìn vẫn uy phong lẫm liệt, bảo vệ sơn môn khiến không ai dám đến gần.
Thế mà từ khi theo hắn, mỗi ngày một đấu Xích Hỏa linh đan chưa từng thiếu, nước hồ Ngọc Long cũng được uống thoải mái, dẫn đến càng lúc càng mập, thân hình cũng cao lớn hơn không ít.
Tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Long Kỳ Lân cũng sẽ biến thành một quả cầu tròn vo, chỉ còn mỗi cái bụng chạm đất, móng vuốt chẳng thể nào đứng trên mặt đất được nữa.
"Thức ăn trước đây Tổ sư cho nó tuyệt đối không phải là một đấu Xích Hỏa linh đan, nếu không thì tên này đã sớm béo tròn như quả cầu rồi. Tên này đã nói dối về thức ăn, có lẽ sau này chỉ nên cho hắn nửa đấu Xích Hỏa linh đan thôi."
Tần Mục nín thở ngưng thần, lần thứ hai khống chế Bá Thể Tam Đan công, thần hóa thành hình dạng Trấn Tinh Quân đầu người thân rắn, tay nâng hư ảnh một cuốn sách, phía sau hắn một cánh cửa dần dần nổi lên.
Tần Mục xoay người, thần hồn chấn động, phát ra âm thanh kỳ dị, chính là câu nói bằng ngôn ngữ U Đô mà Đô Thiên Ma Vương đã truyền thụ cho hắn. Đô Thiên Ma Vương gọi là Khôn Nguyên Chi Môn. Mặc dù không biết ý nghĩa thực sự cuối cùng có phải là Khôn Nguyên Chi Môn hay không, thế nhưng câu nói này hắn cũng không hề học sai.
Hắn niệm tụng câu chữ trên cánh cửa thì đột nhiên Khôn Nguyên Chi Môn kia từ từ mở ra, để lộ không gian bóng tối vô biên vô hạn.
Tần Mục ngây người, đi quanh cánh cửa này một vòng, nhìn thấy vẫn là chỗ ở của mình. Cánh cửa này mỏng đến khó mà tin nổi, tựa hồ không có bất kỳ độ dày nào. Từ góc độ của hắn nhìn lại, chỉ có thể thấy một mảng bóng tối cực kỳ mỏng manh ở đó.
Còn khi đứng trước cửa nhìn vào, lại thấy không gian bóng tối vô cùng vô tận.
"Đây là cánh cửa có thể nối liền một thế giới khác sao?"
Tần Mục ngây người, xòe bàn tay ra, cẩn thận từng li từng tí thò tay vào trong cánh cửa, cũng không hề xảy ra tình huống khác thường nào.
"Đây là huyền bí của cảnh giới Ngũ Diệu sao? Cảnh giới Ngũ Diệu của những người khác có cánh cửa này không? Có người nào mở ra và đi vào không?"
Hắn có chút chần chờ, tiến vào cánh cửa này sẽ gặp phải cái gì? Trong bóng tối đó liệu có phải là U Đô trong truyền thuyết không?
Sau khi đi vào còn có thể sống sót trở về không?
Nhưng vào lúc này, Tần Mục nhìn thấy trong thế giới bóng tối sau cánh cửa truyền đến một vệt sáng. Đó là một người và một chiếc thuyền, đầu thuyền treo một ngọn ��èn u ám, ánh đèn le lói từ xa, chiếc thuyền nhỏ đang bay về phía này.
Dưới ánh đèn nơi đầu thuyền có một ông lão đang ngồi làm người giấy ngựa giấy, ánh đèn chập chờn, có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Hắn cố gắng chui đầu vào trong cánh cửa, đã thấy ông lão kia giơ tay lấy ngọn đèn lồng xuống, nhấc đèn chiếu về phía hắn. Tần Mục bị ánh đèn kia chiếu lên trên người, lập tức cảm thấy hồn phách bị cố định, không thể nhúc nhích.
Ông lão kia lại treo đèn lên đầu thuyền, ánh đèn không còn chiếu vào người Tần Mục nữa, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, Tần Mục sởn cả tóc gáy, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy mình đang đứng ở trên thuyền, bên cạnh ông lão kia!
Thuyền nhỏ từ từ xoay ngược lại. Tần Mục quay đầu nhìn, chỉ thấy xa xa có một cánh cửa truyền đến vệt sáng. Trước cánh cửa kia, chính mình vẫn đang đứng đó, thò đầu nhìn về phía này!
Trước cánh cửa, thân thể của chính mình phảng phất đứng sững ở đó, không nhúc nhích.
Chính mình còn ở trước cánh cửa, như vậy mình ở nơi này là ai?
Hắn nhìn chung quanh, bốn phía một vùng tối tăm, chỉ có ánh đèn trên thuyền và vệt sáng truyền đến từ Khôn Nguyên Chi Môn kia.
Trong lòng hắn lạnh ngắt. Ông lão làm người giấy ngựa giấy trên thuyền này dùng ánh đèn soi rọi, chiếu hồn phách của hắn đi, rồi thu lên thuyền!
Hắn trước cánh cửa đã là một thể xác không có hồn phách rồi!
"Ta còn chưa chết, vì sao thu hồn phách của ta đi?" Tần Mục hỏi ông lão kia.
Ông lão vờ như không nghe thấy, vô cùng chăm chú tiếp tục làm người giấy ngựa giấy.
Tần Mục quay đầu nhìn lại, Khôn Nguyên Chi Môn càng lúc càng xa, khiến trong lòng hắn không khỏi càng thêm hoảng sợ. Đô Thiên Ma Vương quả nhiên đã giấu giếm một vài chuyện, e rằng cánh cửa kia cũng không phải Khôn Nguyên Chi Môn, nếu không ông lão này cũng sẽ không bắt đi hồn phách của hắn!
Hắn tung người từ trên thuyền nhảy vọt xuống. Bây giờ cách cánh cửa kia vẫn chưa phải quá xa, biết đâu còn có thể trở về cánh cửa đó, trở lại trong thân thể mình!
Thế nhưng, sau khi hắn nhảy khỏi thuyền thì lại không rơi vào trong nước bình thường như hắn vẫn tưởng. Bên ngoài thuyền là bóng tối, bóng tối vô biên vô hạn.
Hắn như là một người chết chìm, tay chân vùng vẫy tứ phía, thế nhưng lại không có bất kỳ nơi nào có thể mượn lực, chỉ có thể nhìn bản thân không ngừng chìm xuống, lặn sâu vào trong bóng tối.
Hắn nhìn lên, thuyền nhỏ trong bóng tối cách mình càng lúc càng xa, ánh đèn ở đầu thuyền cũng càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng ảm đạm, dần dần đã khó lòng nhận ra.
"Tên khốn Đô Thiên Ma Vương này, vẫn là ám hại ta..."
Tần Mục cảm giác như mình đang chìm vào ác mộng của bóng tối vô biên, không có bất kỳ biện pháp nào có thể thoát khỏi bóng tối càng lúc càng đen kịt, không có bất kỳ biện pháp nào giãy giụa, tự cứu lấy mình.
Đây là bóng tối khiến người ta tuyệt vọng, nhấn chìm vào tuyệt vọng.
Mà chiếc thuyền có thể chở hồn phách của mình kia, đã chạy xa.
Đột nhiên, Tần Mục vùng vẫy hết tất cả sức mạnh, dùng hồn phách của mình hô to, hô lên câu nói bằng ngôn ngữ U Đô mà Đô Thiên Ma Vương đã dạy, âm điệu tối nghĩa, uyển chuyển gập ghềnh, cực kỳ khó phát âm, mà lại chỉ có thể do linh hồn đọc lên!
Hắn hô xong câu đó, đột nhiên trong bóng tối vô biên truyền tới một âm thanh tương tự, tối nghĩa mà lại cổ xưa tang thương. Âm thanh này cũng là ngôn ngữ U Đô, vừa như tụng kinh, vừa như tiên dân viễn cổ đang cử hành lễ bái, dùng tính mạng và máu tươi cúng tế một vị Thần linh độ lượng, cưu mang tất cả.
Lập tức Tần Mục cảm giác thân thể mình bắt đầu chậm rãi nổi lên, tốc độ nổi lên càng lúc càng nhanh, cuối cùng hóa thành một vệt sáng.
Ở trong vệt sáng, hắn nhìn thấy chiếc thuyền kia, kế đó lại nhìn thấy cánh cửa kia.
Vệt sáng gào thét bay ra bóng tối, chui vào bên trong thân thể Tần Mục đang đứng trước cánh cửa.
Thân thể Tần Mục chấn động mạnh, thở hổn hển, toàn thân đầm đìa mồ hôi, như vừa bò ra từ trong nước.
Mà ở phía sau cánh cửa, chiếc thuyền kia lại từ nơi xa bay tới. Ông lão trên thuyền nhìn về phía hắn, nhưng lần này lại không nhấc ngọn đèn lên chiếu vào hắn nữa.
Tần Mục đứng trước cánh cửa đó, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tản đi hình thái Trấn Tinh Quân để cánh cửa biến mất, cao giọng nói: "Đạo huynh, câu nói kia của ngươi là có ý gì?"
Ánh mắt của ông lão kia rơi trên người hắn, thuyền nhỏ đổi hướng, tiến vào trong bóng tối.
"Chí tai khôn nguyên, vạn vật tư sinh, nãi thuận thừa thiên."
"Khôn hậu tái vật, đức hợp vô cương. Hàm hoằng quang đại, phẩm vật hàm hanh."
"Tẫn mã địa loại, hành địa vô cương, nhu thuận lợi trinh. Quân tử du hành, tiên mê thất đạo, hậu thuận đắc thường..."
* Quẻ Chu Dịch thứ hai
"Câu nói kia của ngươi chính là Khôn Nguyên ư? Nếu sớm nói ra câu này, ta đã không câu hồn ngươi đi."
Chiếc thuyền kia càng đi càng xa, dần dần biến mất, âm thanh của ông lão truyền đến, càng lúc càng nhỏ dần: "Cánh cửa này, chính là Cánh cửa Thừa Thiên U Đô, Thừa Thiên Khôn Nguyên. Quỷ thần có thể tiến vào, chứ không phải nơi ngươi có thể bước chân vào..."
"Đô Thiên Ma Vương quả nhiên là hại ta!"
Tần Mục giận dữ, lập tức bật cười thất thanh mà nói: "Tuy nhiên còn may là chưa mất mạng, chậm rãi tính sổ với hắn là được. Ồ, hồn phách của ta dường như đã thay đổi đôi chút."
Hắn cảm giác được hồn phách của mình trải qua hành trình U Đô mà lại trở nên cứng cỏi hơn rất nhiều. Tần Mục ngây người, khống chế Bá Thể Tam Đan công, lập tức cảm giác được trong cánh cửa Thừa Thiên truyền đến một luồng sức mạnh không thể gọi tên, đang bồi bổ hồn phách của mình!
Hắn không khỏi ngây người, tuy rằng Đô Thiên Ma Vương lừa hắn, thế nhưng cũng không hề lừa hắn hoàn toàn.
Đô Thiên Ma Vương nói không sai, nhận biết ngôn ngữ U Đô trên cánh cửa, mở ra cánh cửa này, quả thực có thể khiến việc tu luyện của hắn không có thiếu sót. Ở cảnh giới này còn hơn cả quốc sư Duyên Khang một bậc!
Hình dạng Trấn Tinh Quân cảnh giới Ngũ Diệu cực kỳ quan trọng với hắn, là điểm mấu chốt tu luyện hồn phách!
Qua một lúc lâu, Tần Mục chỉ cảm thấy hồn phách của bản thân càng lúc càng vững chắc. Nhìn về phía quyển sách trong tay kia, chỉ thấy chữ viết trên sách dần dần trở nên rõ ràng, trên giấy hiện ra những chữ viết quái lạ có hình chim muông, côn trùng, cá, mặt trời, mặt trăng.
Mặc dù hắn vẫn chưa nhận ra những chữ viết này, thế nhưng dường như lại hiểu được ý nghĩa trong đó. Ánh mắt đảo qua, ảo diệu của chữ viết trong sách tự động hóa thành tri thức trong đầu hắn.
Chương truyện này được truyen.free độc quyền chuyển ngữ, hy vọng độc giả sẽ trân trọng.