Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 956
“Quả nhiên chỉ có anh cả của chúng em mới có thể chăm sóc đặc biệt cho bọn em vào buổi trưa như thế này!”
Tể Tể và Tương Tư Hoành cùng cất giọng chào hỏi: “Anh ba (anh Tư Thần).”
Hoắc Tư Thần hôn hết bé này đến bé kia, trong lúc đó, phục vụ lại bưng đồ ăn lên.
Hoắc Tư Cẩn nhìn ra ngoài nhà hàng, không thấy hai người còn lại, trên mặt anh lộ ra vẻ hoài nghi.
“Tư Thần, anh hai em và Minh Tư đâu rồi?”
Hoắc Tư Thần cầm lấy một lọ sữa bò, cắm ống hút vào rồi đưa cho Tể Tể: “Hình như họ có việc đột xuất phải làm ở ngoài trường.”
Tể Tể run rẩy bưng một bát canh cho anh ba của mình: “Cảm ơn anh ba, anh ba uống canh đi.”
Tương Tư Hoành cũng bưng một chén cơm tới, nói: “Anh ba ăn cơm.”
Hoắc Tư Thần ôm má Tể Tể, hôn bẹp một cái, rồi lại quay qua xoa xoa cái đầu nhỏ của Tương Tư Hoành.
“Cảm ơn cảm ơn, các em cũng ăn đi.”
Tể Tể cùng Tương Tư Hoành cười hắc hắc: “Anh ba, anh cả đang đợi anh hai và anh Minh Tư tới, trong lúc đó Tể Tể và anh Tiểu Tương đã ăn no rồi.”
Trong khi nói chuyện, Tương Tư Hoành cũng cũng bưng cơm cho Hoắc Tư Cẩn, còn chan cả canh giúp anh.
Hoắc Tư Cẩn rót cho cậu nhóc một ly nước trái cây, nhưng đối tượng được hỏi lại là Hoắc Tư Thần.
“Minh Tư cũng đi theo sao?”
Hoắc Tư Thần vừa cúi đầu ăn cơm vừa lắc đầu: “Không phải, là anh hai ra ngoài trước, sau đó hình như anh Minh Tư tìm anh ấy có việc mà không thấy người đâu, em nghe nói anh Minh Tư đã ra khỏi trường để tìm anh hai rồi.”
Hoắc Tư Cẩn dường như suy tư chuyện gì đó.
Anh nhanh chóng ăn xong bữa cơm, uống một cốc nước, rồi bế Tể Tể lên.
“Tiểu Tương, em và Tư Thần cứ ngồi chờ ở bên này, anh đưa Tể Tể đi tìm bọn Tư Tước.”
Tương Tư Hoành cũng muốn đi.
Nhưng cậu nhóc rất thông minh, cậu nhóc đoán được anh Tư Cẩn để cậu nhóc ở lại để trông chừng anh Tư Thần.
“Vâng.”
Hoắc Tư Cẩn xoa đầu cậu nhóc, sau đó quay lại nhìn em trai vẫn đang há miệng to ăn cơm, rồi bế Tể Tể nhanh chóng bước ra cửa.
“Anh cả, chúng ta nên đi đâu để tìm anh hai và anh Minh Tư?”
Hoắc Tư Cẩn cũng chưa chắc chắn lắm, nhưng em trai thứ hai của anh có tính tình ngang ngược và nóng nảy, giữa trưa ra khỏi trường học mà không tới trường mẫu giáo để tìm Tể Tể và Tiểu Tương, quả là kỳ lạ.
Càng đừng nói tới một cậu nhóc vẫn luôn bình tĩnh như Minh Tư cũng phải chạy ra ngoài.
Hoắc Tư Cẩn bế Tể Tể đi rất nhanh về phía trường trung học của Hoắc Tư Tước.
Tể Tể nhìn vào cánh tay mũm mĩm của mình: “Anh cả, Tể tể có thể tự đi được.
”
Hoắc Tư Cẩn mỉm cười, nhẹ nhàng chạm vào đôi má trắng nõn mềm mại của bé.
“Anh cả có thể bế em mà, Tể Tể cứ yên tâm ngồi trong vòng tay của anh cả là được.”
Thấy anh cả tinh thần sáng lạng, Tể Tể cũng không nói gì nữa mà ngoan ngoãn nép vào trong lòng anh cả, đôi tay mũm mĩm vòng qua cổ anh cả, đôi mắt to nhìn chằm chằm về phía xa, nơi có cổng trường của anh hai bé và anh Minh Tư.
Khi ánh mắt của bé dừng lại trước cổng trường học, bé cảm nhận được một chút âm khí.
“Ấy?”
Hoắc Tư Cẩn lập tức cúi đầu nhìn Tể Tể: “Tể Tể, làm sao vậy?”
Tể Tể chỉ ngón tay mập mạp vào cổng trường, rồi lại chỉ vào một con hẻm nhỏ ở phía nghiêng đối diện cổng trường.
“Anh cả, ở bên đó có một luồng âm khí rất mỏng.”
Vẻ mặt ôn hoà của Hoắc Tư Cẩn lập tức trở nên nghiêm túc.
“Minh Tư nhất định cũng đã phát hiện ra âm khí, cho nên mới đi ra ngoài tìm Tư Tước.”
Tể Tể cảm thấy cũng có khả năng này.
“Anh cả, chúng ta cứ tìm theo âm khí, nhất định sẽ tìm thấy anh hai và anh Minh Tư.”
Hoắc Tư Cẩn gật đầu, bế Tể Tể và xoay người, bước qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, đi tới con ngõ nhỏ ở phía nghiêng đối diện.
Ven đường có một con phố thương mại, phía sau con phố thương mại là một khu dân cư nhỏ, có bảy hoặc tám khu dân cư tập trung lại với nhau, cho nên khu dân cư rất rộng, các con đường kéo dài và toả ra mọi hướng, ngõ nhỏ mà Tể Tể đã chỉ nằm rất sâu bên trong, đi đến cuối ngõ, Tể Tể nhanh chóng lên tiếng.
“Anh cả, rẽ trái.”
…
Ở góc Tây Nam của khu dân cư, những ngôi nhà ở đây đều đã đổ nát, trên nóc nhà có ghi rõ hai chữ “phá bỏ”.
Người dân đã di dời từ lâu, cỏ dại ven đường tươi tốt xanh um, những chỗ râm mát mọc rất nhiều rêu xanh, rêu xanh lan tận lên bức tường ngoài đã loang lổ, khiến cả bức tường đều được phủ một màu xanh mượt mà, phía sau là một cây hoè lớn, cành lá xum xuê tươi tốt, gần như bao phủ toàn bộ góc phía Tây Nam.
Hàng năm không có ánh mặt trời lọt tới, cho nên toàn bộ góc Tây Nam trông có vẻ hơi âm u.
Hoắc Tư Tước chống tay lên hông, thở hổn hển, trên chóp mũi đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.
“Không phải mày muốn thách đấu một chọi một với tao sao? Có gan thì đừng bỏ chạy!”
Đám lưu manh kia đúng là chẳng ra gì, đã hẹn nhau là đấu tay đôi, nhưng ngay khi Hoắc Tư Tước vừa mới tới, cả đám đã nhanh chân bỏ chạy.
Phía sau cậu cũng có hai “chiến hữu” nhỏ nhanh chóng chạy tới, ai nấy đều phải thở hồng hộc.
Trương Lực vừa thở gấp vừa nổi trận lôi đình, gương mặt cậu ta hơi sưng lên, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng.