Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 950
“Tể Tể, chạy mau!”
Tể Tể: “…”
Bạc Dịch Ninh: “…”
Tương Tư Hoành đang thèm máu chó đen đến nhỏ nước miếng không khỏi chậc lưỡi, cậu nhóc đành mở to mắt khi nhìn cơ thể dính đầy máu chó đen của Bạc Dịch Ninh.
Bạc Dịch Ninh vừa ngẩng đầu đầu đã bắt gặp ánh mắt chăm chú của cậu nhóc, anh ấy sợ hãi tới mức lảo đảo, rồi vô thức há miệng ra, thế là một ngụm máu chó đen tràn vào trong miệng anh ấy.
Bạc Dịch Ninh: “…”
Cổ họng của Tương Tư Hoành nhúc nhích, rồi cậu nhóc nhanh chóng tiến lên.
【 Bạc Dịch Ninh Giờ phút này tôi vô cùng sợ hãi… (╥╯^╰╥)】
****6:
“Chú Bạc, cháu lau giúp chú nhé.”
Tể Tể nhận ra Tương Tư Hoành thực sự thèm máu chó đen, sợ cậu nhóc sẽ chạy tới uống máu chó đen khiến bà nội Bạc đứng bên cạnh bị dọa sợ, nên bé vội vàng chạy tới ôm chân bà nội Bạc.
“Bà nội Bạc, đám quỷ đó đều đã rời đi cả rồi, sẽ không quay lại nữa đâu.”
Sự chú ý của bà nội Bạc đều bị Tể Tể thu hút hết, nên nhanh chóng ném chiếc chậu rỗng đi và bế Tể Tể lên.
Tể Tể nhân cơ hội này, nhanh chóng vỗ vào bả vai của Tương Tư Hoành, sau đó ôm lấy cổ bà nội Bạc, rồi dùng cái đầu nhỏ của mình chặn tầm nhìn của bà.
“Bà nội Bạc, bên phía chú Bạc sẽ không còn gặp chuyện gì nữa, đợi chú ấy tắm rửa sạch sẽ là xong thôi. Tể Tể đói bụng rồi, bà có thể đưa Tể Tể đi ăn chút gì đó ngon ngon không ạ?”
Bà nội Bạc không dám tin tưởng: “Thật sự đã đi hết rồi sao?”
Tể Tể gật đầu: “Bà nội Bạc nếu không tin thì Tể Tể có thể cho bà xem thử.”
Ngón tay mũm mĩm của Tể Tể chạm nhẹ vào giữa hàng lông mày của bà nội Bạc, toàn thân bà nội Bạc chợt rùng mình một cái, sau đó bà nhanh chóng nhìn quanh phòng.
Tể Tể nhân lúc bà nội Bạc đang chú ý xung quanh Bạc Dịch Ninh, ngón tay mũm mĩm nhanh chóng tóm lấy Tương Tư Hoành lúc này đang nóng nảy, cho đến khi bà nội Bạc nhìn nhìn đi nơi khác bé mới buông tay ra, rồi lại quay sang ôm lấy cổ bà ấy, tiếp tục ngăn cản tầm mắt của bà nội Bạc
“Bà nội Bạc, có phải đã không còn “ai” không?”
Bà nội Bạc như trút được gánh nặng, lộ ra nụ cười vui vẻ, trong mắt đã ngập tràn nước mắt.
“Thật tốt quá! Thật là quá tốt! Tể Tể, cảm ơn cháu! Đi, đi thôi, đi thôi, bà nội Bạc lập tức đưa cháu xuống tầng ăn món ngon.”
Từ chỗ của bà nội Hoắc, bà ấy đã biết được sức ăn của Tể Tể rất lớn, cho nên hôm nay, ngay từ sớm bà đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon.
Bà cụ vừa bế Tể Tể đi xuống tầng, vừa tỏ ra ghét bỏ khi nói chuyện với con trai mình.
“Dịch Ninh, con tắm rửa cho cẩn thận vào, mấy thứ dơ bẩn kia đã đi hết cả rồi, con tắm rửa xong thì xuống dưới tầng ăn cơm!”
Bạc Dịch Ninh đang bị Tương Tư Hoành ôm chặt và điên cuồng hút máu (chó đen): “…”
Rốt cuộc kiếp trước anh ấy đã tạo nghiệp gì, mà sao kiếp này cứ phải sợ hãi hết lần này đến lần khác như thế?
Thậm chí, anh ấy còn đang bị một nhóc cương thi điên cuồng hút máu chó đen trên người!
Trong miệng còn nuốt phải một ngụm máu chó đen!
Cái mùi đó…
Dạ dày của Bạc Dịch Ninh quay cuồng một phen, Tương Tư Hoành cảm nhận được cổ họng của anh ấy di chuyển không ngừng, vội vàng giơ một tay ra đè lên cổ họng của Bạc Dịch Ninh rồi vuốt ngược xuống.
Cơn nôn mửa dâng đến cổ họng, thậm chí anh còn có thể “cảm nhận được mùi vị” kia rồi, ấy vậy mà lại bị Tương Tư Hoành đè ép trở lại.
Bạc Dịch Ninh: “…”
Tương Tư Hoành an ủi anh ấy: “Chú Bạc chờ thêm một lát, cháu sẽ ăn hết ngay.”
Bạc Dịch Ninh trợn trắng cả mắt, Tương Tư Hoành sợ anh ấy ngất xỉu vội vàng lắc lắc đầu anh.
“Chú Bạc, thật sự nhanh lắm, chú cố gắng kiên trì thêm chút nữa.”
“Chú cố gắng đừng có nôn ra, chú mà nôn ra là chỗ máu này sẽ bị lãng phí đấy!”
Bạc Dịch Ninh: “…”
Anh ấy còn không nôn!
Anh ấy sẽ cảm thấy bản thân mình gớm muốn chết!
Mùi máu chó đen tanh ngòm!
Chất nôn dâng lên trong cổ họng, thậm chí bản thân còn có thể “nếm được mùi vị” đó rồi!
Ngoài ra, trước mặt Bạc Dịch Ninh còn có một nhóc cương thi vô tình để lộ ra cặp răng nanh dài và đôi mắt màu đỏ tươi…
Đầu óc của Bạc Dịch Ninh trống rỗng, anh ấy lập tức biến thành một tác phẩm điêu khắc rồi.
Xem ra gần đây anh ấy không chỉ có thảm hại nhất, chỉ có thảm hại hơn mà thôi!
…
Tể Tể hoàn toàn không biết về trải nghiệm linh hồn thăng thiên của Bạc Dịch Ninh lúc này, bởi vì bé còn đang ăn uống không ngừng miệng ở dưới tầng một.
Mãi cho đến khi Tương Tư Hoành và Bạc Dịch Ninh lần lượt đi xuống, bé cũng đã ăn uống gần xong, nên vội vàng đứng dậy, chạy tới hỏi anh.
“Anh Tiểu Tương, anh không sao chứ?”
Tương Tư Hoành thỏa mãn mà liếm chiếc răng nanh nhỏ sắc hơn người thường một chút, cười đến là đáng yêu.
“Không sao, cảm ơn Tể Tể.”
Hoắc Trầm Vân nhìn thấy Bạc Dịch Ninh đi xuống, liền đứng dậy chào hỏi.
“Anh Bạc.”
Xong khi chào hỏi một tiếng, anh mới nhận ra dường khi dáng đi của Bạc Dịch Ninh không được ổn lắm.
Sau khi quan sát kỹ hơn, lúc này anh mới nhận ra, Bạc Dịch Ninh thực sự đã dùng cả hai tay hai chân để đi đường.
Bà nội Bạc và Bạc Đan Vi cũng đã để ý tới, bạn nhỏ Bạc Niên vội chạy như bay tới bên cạnh cha mình.