Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 907

Tể Tể vội vàng kéo tay của cô Tôn: “Cô Tôn, cô có bị đụng vào không ạ?”

Cô Tôn hoàn hồn, xoa đầu nhỏ của Bạc Niên, bảo cậu nhóc đứng dậy, rồi sau vội vàng bế Tương Tư Hoành xuống khỏi mép cửa sổ và đặt xuống đất.

“Cảm ơn Tể Tể, cô không có bị đụng vào cửa.”

Nói xong, cô Tôn lại khẩn trương nhìn về phía Tương Tư Hoành: “Tiểu Tương, em thì sao, bị cô đụng trúng có đau không?”

Tương Tư Hoành nhếch miệng cười: “Không có, không có, cô Tôn, em không sao”

Bạn nhỏ Bạc Niên vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi cô Tôn, em…”

Cô Tôn cười, xoa đầu nhỏ của cậu nhóc: “Không sao đâu, không có việc gì, cô Tôn biết Tiểu Niên không có ý.”

Không đợi bạn nhỏ Bạc Niên giải thích thêm, cô Tôn đã cười rất dịu dàng, rồi nhẹ nhàng hỏi cậu nhóc.

“Tiểu Niên, vừa rồi sao em lại chạy nhanh như vậy? Có chuyện gì gấp cần tìm cô giáo ư?

Bạn nhỏ Bạc Niên rất buồn bực, nhóc không muốn đâm vào cô Tôn.

“Cô Tôn, em đi tìm cô. Muốn nhờ cô gọi điện cho bà nội em, bảo bà chiều nay chuẩn bị chút đồ ăn ngon, sau khi tan học Tể Tể và anh Tiểu Tương sẽ tới nhà em chơi.”

Cô Tôn ngẩn người, rồi cười tủm tỉm và gật đầu.

“Được, cô biết rồi.”

Nói xong, cô Tôn lại nhìn về phía Tể Tể và Tương Tư Hoành: “Tể Tể, Tiểu Tương, cha của các em có biết, sau khi tan học các em sẽ tới nhà của Tiểu Niên chơi không?”

Tể Tể và Tương Tư Hoành đồng loạt lắc đầu: “Cô Tôn, có thể phiền cô cũng gọi điện báo cho cha chúng em một tiếng được không ạ?”

Cô Tôn nhẹ nhàng gật đầu: “Đương nhiên là được”

Xét đến việc Tương Tư Hoành gần như luôn đi theo Tể Tể, Tể Tể làm cái gì Tương Tư Hoành sẽ làm cái đó, cô Tôn trực tiếp gọi điện thoại cho Hoắc Trầm Lệnh.

Nghĩ tới cảnh Hoắc Trầm Lệnh hôm qua đến đón bọn trẻ gây ra náo loạn, cô Tôn đành ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Hoắc Trầm Lệnh đang họp thì điện thoại di động cá nhân vang lên.

“Xin chào, cô Tôn.”

Các giám đốc điều hành cấp cao trong phòng họp liếc mắt nhìn nhau, dù ai cũng đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhưng kỳ thật ai nấy cũng đều dựng lỗ tai lên hóng chuyện.

Rốt cuộc, tính từ đêm qua tới nay, có tin đồn mấy cậu chủ và cô chủ của nhà họ Hoắc đã đánh nổ toàn bộ trang viên nhà họ Hoắc, còn cả con nuôi của ông cả Hoắc - đồng thời cũng là con trai ruột của ảnh đế Tương - bạn nhỏ Tương Tư Hoành cũng đứng đầu bảng hot search với tiêu đề “Con hư tại cha”.

Một giám đốc điều hành sống cách trang viên nhà họ Hoắc không xa, quả thực đã nhìn thấy trang viên phát nổ, cảnh tượng quá bi thảm.

Rốt cuộc có phải do bọn nhỏ nhà họ Hoắc gây ra không, ai cũng tỏ ra nghi ngờ.

Rốt cuộc trang viên đã bị phá huỷ hoàn toàn, nếu chỉ là đám trẻ con chơi pháo nổ thì cũng không thể nào nổ được thành dạng ấy.

Trừ phi, thứ bọn trẻ chơi là thuốc súng chứ không phải là pháo.

Nhưng bọn họ cảm thấy… ông chủ lớn không thể nào để chuyện đáng sợ như vậy xảy ra, phải không?

Suy cho cùng, Hoắc Trầm Lệnh cũng là một ông chủ quyền lực có giá trị hàng trăm tỷ!

Hoắc Trầm Lệnh cẩn thận lắng nghe, nghe được tin con gái cùng cháu trai nhỏ muốn tới nhà họ Bạc, có chút kinh ngạc.

“Cô Tôn, Tể Tể có đang ở bên cạnh cô không?”

“Có, để tôi đưa điện thoại cho bé nhé.”

“Được.”

Ở phía đầu dây bên kia điện thoại, Tể Tể đã nhận lấy điện thoại di động từ cô Tôn, sau đó ngọt ngào tiếp lời.

“Cha ơi!”

Vẻ mặt lạnh lùng xa cách của tổng giám đốc Hoắc lập tức dịu đi, lông mày cụp xuống, đáy mắt sâu thẳm đặc biệt dịu dàng.

“Tể Tể, sao con lại muốn tới nhà chú Bạc thế?”

Tể Tể từ từ nói ra nguyên nhân, Hoắc Trầm Lệnh nghe xong, trầm mặc một hồi.

“Được, cha biết rồi, vậy tan học con cứ về với bà nội Bạc nhé, buổi tối cha sẽ tới đó đón các con về nhà.”

“Vâng, cảm ơn cha.”

Nghe giọng nói vui vẻ của con gái, khóe miệng Hoắc Trầm Lệnh nhếch lên.

“Được rồi, Tể Tể, hình như tới giờ vào lớp rồi đấy, con trả lại điện thoại cho con giáo Tôn đi.”

“Vâng, tạm biệt cha, Tể Tể yêu cha nhiều! Mua! (*╯3╰)”

Trên mặt Hoắc Trầm Lệnh sắp nở hoa tới nơi rồi, ông dặn dò cô Tôn thêm vài câu rồi mới kết thúc cuộc gọi.

Khi ông ngước lên, các giám đốc điều hành cấp cao trong phòng họp đều nhìn ông với vẻ mặt kỳ lạ.

Hoắc Trầm Lệnh: “Con gái tôi nhớ tôi, các anh có ý kiến gì sao?”

Ban điều hành cấp cao: “…”

Ông chủ à, ngài cười như vậy làm chúng tôi không quen!

Hoắc Trầm Lệnh liếc xéo, nụ cười tươi trên mặt lập tức biến mất, khóe miệng nhếch lên đã biến thành một đường thẳng tắp, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, khiến toàn bộ ban điều hành cấp cao phải ngồi thẳng lưng.

Đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi!

Đây mới là ông chủ của bọn họ chứ!

Cái người dịu dàng vừa rồi là tên quỷ quái nào vậy?

Hoắc Trầm Lệnh: “…”

Các người…

****3:

Tại trường mầm non quốc tế song ngữ Hán Ninh, trong giờ cơm trưa, sau khi Tể Tể và Tiểu Tương ăn xong bữa trưa với các bạn trong lớp, hai bé lại được hiệu trưởng Lý đón tới văn phòng để tiếp tục ăn cơm.

Không có cách nào khác!

Cha Hoắc đã ủng hộ trường rất nhiều, vì sức ăn của Tể Tể quả thực có thể dọa chết người, mà hiệu trưởng Lý tất nhiên không thể để con gái cưng của người cha kim chủ kia bị đói được.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free