Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 870

Tể Tể chớp chớp mắt to cũng nhìn trái ngó phải, nhận thấy chỗ cha nuôi đưa bọn họ đến ngồi là ở tận cùng bên trong. Bên này chỉ có mỗi một chỗ này, khách trong tiệm cũng không nhiều, hoàn toàn không có ai để ý tới bọn họ bên đây.

“Không sao không sao, chúng ta bắt đầu đi, anh Tiểu Tương anh mau lên một chút, Tể Tể chụp mấy tấm là được rồi.”

Tương Tư Hoành yên tâm, lập tức nhếch khóe miệng lên, hai cây răng nanh cương thi thật dài trông vô cùng sắc bén lộ ra. Tể Tể vội vàng chụp hình.

Tể Tể chụp liên tục mấy tấm, thấy chị nhân viên phục vụ tới đưa đồ ăn, mới vội vàng hạ giọng nhắc nhở Tương Tư Hoành: “Anh Tiểu Tương, mau thu lại đi, chị nhân viên phục vụ tới.”

Tương Tư Hoành ngay lập tức thu răng nanh vào, chị nhân viên phục vụ bưng một cái mâm lớn đầy đồ ăn đi tới: “Hai bạn nhỏ, đồ ăn của các em tới rồi, vẫn còn rất nhiều đó, dì rất nhanh sẽ mang lên tiếp.”

Tể Tể và Tương Tư Hoành hai miệng một lời: “Cảm ơn chị gái nhỏ.”

Chị nhân viên phục vụ liếc nhanh qua Hoắc Trầm Lệnh một cái, Hoắc Trầm Lệnh đang tập trung họp nên hoàn toàn không chú ý có người đi đến.

Chị nhân viên phục vụ đỏ mặt giải thích: “Hai bạn nhỏ gọi dì là dì đi, dì đồng trang lứa với cha của các cháu mà.”

Hai bạn nhỏ lập tức sửa lời: “Cảm ơn dì.”

Nhân viên phục vụ lại nhìn Hoắc Trầm Lệnh một chút, đúng lúc Hoắc Trầm Lệnh cũng nhìn qua.

Ánh mắt mạnh mẽ lạnh lùng, cho dù là ngồi ở đó không nói câu nào thì nhân viên phục vụ cũng bị dọa sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, lập tức vội vã quay người bỏ chạy trối chết.

Tể Tể và Tương Tư Hoành chỉ cho rằng dì nhân viên phục vụ đi lấy đồ ăn, Tể Tể gọi cha nuôi: “Cha ơi ăn thôi.”

Vẻ lạnh lẽo ở đáy mắt Hoắc Trầm Lệnh tan hết, thay vào đó là vẻ tràn đầy cưng chiều:

“Cha không đói bụng, Tể Tể và Tiểu Tương ăn đi, cha phải bận thêm một lát nữa, được không?”

Tể Tể và Tương Tư Hoành nhanh chóng gật đầu: “Đương nhiên là được.”

Có ăn, có uống, còn có điện thoại di động để chơi, hai bạn nhỏ chơi đến quên cả trời đất.

Chờ Hoắc Trầm Lệnh mở cuộc họp online xong, xử lý xong email cần hồi âm cũng đã gần sáu giờ.

Tể Tể và Tương Tư Hoành đã ăn sạch sẽ các loại đồ ăn, Hoắc Trầm Lệnh cất laptop vào, dẫn hai đứa nhỏ rời khỏi nhà hàng Tây lái xe đến trường tiểu học bên kia đón con trai nhỏ.

Xe vừa đậu lại, hai đứa nhóc Tể Tể và Tương Tư Hoành đã nhanh chóng mở cửa sau xe phóng ra ngoài.

Trường tiểu học đã bắt đầu tan học, các học sinh đồng loạt mặc âu phục nhỏ, quần dài màu đen, áo sơ mi trắng.

Sau khi Tể Tể và Tương Tư Hoành xuống xe, vừa nhìn thoáng qua đã liên tục ngẩn người.

Tể Tể nhỏ giọng lẩm bẩm: “Oa oa, trường học của anh ba thật nhiều người nha, đều mặc quần áo thống nhất, Tể Tể không thể tìm ra.”

Tương Tư Hoành cũng giống vậy, một mảnh quạ đen, hơn nữa còn lên trường học suốt cả ngày trong thời tiết không tính là mát mẻ.

Người chạy ở đằng trước phần lớn đều là con trai, mỗi một người đều đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển.

Cậu dùng mùi đi tìm Hoắc Tư Thần, kết quả một mùi mồ hôi chua lét ập vào mũi.

Tương Tư Hoành nhạy cảm với mùi suýt chút nữa đã ói luôn tại chỗ.

Hoắc Trầm Lệnh vừa xuống xe thì bảo vệ trường học lập tức chạy tới: “Thưa ngài, chỗ này không cho phép đậu xe.”

Có lẽ Hoắc Trầm Lệnh là lần đầu tiên nghe được có người nói với ông câu “nơi này không cho phép đậu xe” kiểu này nên mới ngẩn ra một hồi lâu chưa tỉnh lại.

Bảo vệ lại nhắc nhở thêm một câu nữa, ông ấy mới đồng ý: “Được.”

“Tể Tể, Tiểu Tương, trước tiên chúng ta…”

Hoắc Trầm Lệnh vừa ngẩng đầu lên, đâu còn có bóng dáng hai đứa nhỏ nữa!

Đầu óc Hoắc Trầm Lệnh trống rỗng, tâm trạng đột nhiên trở nên hốt hoảng, cũng không quan tâm bảo vệ còn nói thêm gì nữa, nhanh chóng đuổi theo hướng mà vừa rồi hai đứa nhỏ biến mất khỏi tầm mắt.

Bảo vệ thấy vậy, mới quơ lấy gậy thép đuổi theo, vừa đuổi vừa kêu: “Này này này! Vị phụ huynh này, phụ huynh không được phép đi bên này, xin hãy đứng ở đường kẻ vàng bên ngoài chờ.”

Gậy thép vừa lớn vừa dài, bảo vệ lại sợ gậy thép ngộ thương học sinh, bó tay bó chân đành phải vứt bỏ gậy thép vung cánh tay lên đuổi theo.

Tể Tể và Tương Tư Hoành tiếp tục đi vào trong đã bị các học sinh từ trong trường học ùa ra nhấn chìm, nhưng nhiều người quá nên hai đứa nhỏ rất nhanh đã bị tách ra.

Có điều hai đứa nhóc cũng không hoảng sợ, suy cho cùng bọn họ không có gây chuyện ở nhân gian, bọn họ mà gây chuyện thì cũng không giải quyết được.

Hai đứa nhóc một lòng muốn đi tìm Hoắc Tư Thần, đồng thời cho rằng người lớn như cha nuôi chắc chắn sẽ không đi lạc được. Thế là hai bạn nhỏ liên tục ngẩng cái đầu nhỏ lên cẩn thận từng li từng tí nhận người, vừa nhận người vừa đi thật nhanh vào trong.

Cổng trường học rất lớn, chiều rộng khoảng chừng ba mươi đến bốn mươi mét.

Nhưng lúc này người ở cổng trường học đặc biệt nhiều nên rất chật chội.

Bảo vệ hoàn toàn không thấy hai đứa nhóc Tể Tể và Tương Tư Hoành đi vào.

Hai đứa nhóc quá lùn, lại có bóng đám học sinh lần lượt thay phiên nhau che mất nên cứ thế không để ý đến.

Xe của tổng giám đốc Hoắc quá thu hút sự chú ý, người lại cao lớn càng thêm hút mắt, vậy nên bảo vệ mới lập tức chú ý tới.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free