Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 856

Nhưng trong nhà còn có một ông cụ bị liệt, cho dù có thuê người chăm sóc, dì ấy cũng cảm thấy không yên tâm hoàn toàn, thi thoảng sẽ tự lên kiểm tra.

Hơn một tiếng sau, họ tới nhà họ Bách.

Bách Minh Tư chào hỏi mọi người, rồi Vương Tùng lại lái xe chạy về phía trang viên nhà họ Hoắc.

Khi tới trang viên nhà họ Hoắc thì trời cũng đã sắp tối, Hoắc Tư Thần đã hỏi Hoắc Tư Cẩn từ sớm nên biết thời điểm mọi người trở về, còn chờ sẵn ở cổng lớn.

“Anh cả, Tiểu Tương, Tể Tể!”

Hoắc Tư Tước đang nói chuyện video với ai đó thì nghe thấy tiếng động, cậu nhanh chóng cúp máy rồi chạy qua.

Ỷ vào thân cao chân dài, Hoắc Tư Tước đã nhanh chóng bế Tể Tể vào lòng ngay khi cửa xe vừa mở ra, tranh công với thằng em ngốc nhà mình.

“Tể Tể, nhớ anh hai không?”

Hoắc Tư Thần: “…”

Hoắc Tư Thần tức giận đến nỗi dậm chân, vừa khéo nhìn thấy Tương Tư Hoành cũng xuống xe, vì thế cậu vội chạy qua bế Tư Hoành lên.

“Tiểu Tương, nhớ anh không?”

Tương Tư Hoành: “…”

Hoắc Tư Cẩn và Vương Tùng cũng vừa xuống xe, Hoắc Tư Cẩn nhìn thấy hành động của hai đứa em trai, không khỏi bật cười.

Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần nhìn thấy Vương Tùng, mỗi người bé một đứa nhỏ trong lòng, nhưng vẫn không quên chào hỏi.

“Chào chú Vương ạ.”

Vương Tùng biết mấy đứa nhỏ nhà họ Hoắc đều rất lễ phép và hiểu chuyện, nên cũng vui vẻ chào lại.

Chào hỏi xong, Vương Tùng đi tới bên cốp xe, bắt đầu di chuyển những món đặc sản địa phương và hải sản đã được chuẩn bị sẵn trong cốp xe.

Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần muốn ngăn chú ấy lại, nhưng Hoắc Tư Cẩn lại lắc đầu với họ.

Hoắc Trầm Huy và Hoắc Trầm Lệnh vẫn chưa tan làm, dù Vương Tùng vốn định tới gặp mặt hai vị tiên sinh nhà họ Hoắc để nói lời cảm ơn, nhưng cuối cùng cũng đành thôi.

Vì sợ bọn nhỏ từ chối mấy món đặc sản và hải sản vợ mình đã chuẩn bị, nên sau khi chào hỏi và cảm ơn mấy đứa nhỏ một lượt, chú ấy đã vội lái xe rời đi.

Tể Tể nhìn xung quanh: “Anh hai, anh ba, Thỏ Đen đâu? Chúng ta có thể để đồ ở lại đây, đợi chút nữa bảo Thỏ Đen dọn dẹp là được.”

Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần sửng sốt, bài tập về nhà của hai anh em tương đối nhiều, không phải vì nhà trường giao nhiều mà là vì trước đó họ chưa làm xong, nên bị cha phạt làm lại.

Hai anh em đồng thời lên tiếng: “Tể Tể, từ hôm qua đến hôm nay, bọn anh cũng chẳng thấy Thỏ Đen đâu.”

Tể Tể à một tiếng: “Có thể nó vẫn đang ở công ty cùng với chú hai và cha rồi.”

Thỏ Đen bỗng nhiên hắt xì một cái rõ to.

Rồi nó tận mắt nhìn thấy cánh cửa lớn của văn phòng đóng lại, mà Hoắc Trầm Lệnh - người đã đưa nó tới công ty - lại biến mất ở ngoài cửa.

Thỏ Đen: “…”

Không phải chứ!

Tổng giám đốc Hoắc ơi!

Ngài để quên con thỏ của mình ở công ty này!

【 Thỏ Đen: Tết đến nơi rồi, thỏ có thể hưởng thụ một chú sự ấm áp của năm mới không? Mãnh thỏ rơi lệ: hu hu hu…】

****4:

Trong nhà họ Hoắc chẳng ai có thói quen nuôi thú cưng, Thỏ Đen là một yêu quái, còn có đủ thứ suy nghĩ nhỏ nhặt, cho nên người nhà họ Hoắc càng không coi nó là thú cưng trong nhà.

Tuy rằng bị Hoắc Trầm Huy đưa tới công ty, nhưng sau đó Hoắc Trầm Huy lại có việc đột xuất nên đã xách Thỏ Đen tới văn phòng của Hoắc Trầm Lệnh.

Hoắc Trầm Lệnh không quen với sự xuất hiện đột ngột của những thứ khác trong văn phòng, cho nên ông đã trực tiếp đặt Thỏ Đen vào một góc trong văn phòng.

Sau một ngày bận rộn, đầu óc tràn ngập đủ các thứ hợp đồng, báo cáo, dữ liệu khác nhau, làm sao mà Hoắc Trầm Lệnh còn nhớ được con thỏ mà mình chỉ mới gặp qua mấy lần chứ?

Vì thế, ngài thỏ nào đó cứ như vậy mà bị bỏ quên ở công ty thêm một lần nữa.

Biết hôm nay con gái cưng sẽ về nhà, Hoắc Trầm Lệnh thậm chí còn hoãn một bữa tiệc quan trọng được tổ chức vào tối nay.

Vừa tới 6 giờ chiều, ông đã tan làm đúng giờ, rời khỏi văn phòng và về nhà.

Thỏ Đen: “…”

Không phải tình huống đặc biệt, ngài thỏ thực sự không thể thoát ra khỏi lồng sắt!

Không ra khỏi lồng sắt, nó sẽ không có gì để ăn!

Ngài thỏ sẽ bị chết đói mất!

Nhưng Hoắc Trầm Lệnh nào quan tâm tới việc ngài thỏ nào đó có bị đói chết hay không, ông chỉ nóng lòng muốn về nhà.

Dù sao thì Tư Cẩn cũng gọi điện tới, báo chuyện của nhà họ Vương đã giải quyết xong, hôm nay thằng bé sẽ dẫn Tể Tể về nhà.

Nếu về sớm, ông cũng có thể có thêm thời gian để kiểm tra bài tập về nhà của Tư Tước và Tư Thần trước.

Nghĩ đến bài tập về nhà, sắc mặt Hoắc Trầm Lệnh tối sầm.

Hai đứa nhỏ này đã từng vì ham chơi mà quên làm bài tập về nhà.

Tư Tước ngang ngược vô lý, trong khi Tư Thần trung thực bình tĩnh, một người có thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ người ngoài, trong khi người kia có thể trở nên sa sút theo thời gian, cho dù là đứa nào, chỉ cần nhớ tới cũng khiến Hoắc Trầm Lệnh thấy tức ngực khó thở.

Mà lúc này, hai tên nhóc khiến cha mình phải tức ngực khó thở đang ngồi trong phòng khách chơi cùng Tể Tể và Tương Tư Hoành.

Bọn họ đã quen với việc có hai đứa nhỏ ở nhà, tối qua hai đứa nhỏ đều đi vắng cả, đến anh cả cũng đi ra ngoài, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần cũng cảm thấy chán nản.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free