Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 822

Mặc Thiếu Huy bất đắc dĩ mỉm cười, cũng không giải thích gì thêm.

Nhìn thoáng qua, cứ như Cố Thích Phong đang vô cớ gây sự vậy.

Trong đáy mắt Cố Thích Phong hiện lên một tia sắc bén, Mặc Thiếu Huy này đúng là người co được dãn được.

Người như vậy càng đáng sợ hơn.

Hơn nữa, bọn họ cũng không hiểu được hướng đi gần đây của nhà họ Mặc.

Trước đây nhà họ Mặc luôn bày ra đủ trò, thế mà bây giờ lại bỗng nhiên im hơi lặng tiếng, thu hết móng vuốt, ngoan ngoãn như hổ bị bẻ sạch răng nanh, để mặc cho nhà họ Hoắc đi tìm công lý cho gia đình ba người của Lý Chính Thanh.

Rốt cuộc thì nhà họ Mặc đang muốn làm gì?

****6:

Suy nghĩ của Mặc Thiếu Huy lúc này rất đơn giản.

Dựa theo mong muốn của ông cụ Mặc, ông ta đã tìm mọi cách để làm thân với Minh Tể Tể.

Đương nhiên, nếu có thể đưa Minh Tể Tể về nhà họ Mặc, khiến Minh Tể Tể ở hẳn lại nhà họ Mặc, đó là chuyện không thể nào tốt hơn.

Bây giờ Mặc Thiếu Huy lại vô tình gặp được cha ruột của Minh Tể Tể - ngài Minh, hơn nữa thoạt nhìn ngài Minh này cũng có vẻ không được khoẻ cho lắm, khiến suy nghĩ của ông ta liền thay đổi.

“Ngài Minh, cha tôi có chút hiểu biết về kỳ hoàng chi thuật, gần đây cơ thể ông ấy không khỏe nên không tiện đi ra ngoài. Nếu ngài Minh có thời gian, có muốn cùng tôi tới nhà họ Mặc xem thử không?”

Cố Thích Phong lập tức nhíu mày: “Làm gì đấy? Đây là bệnh viện số 1, ngài Minh đây chính là người bệnh VIP của Cố Thích Phong tôi!”

Không đợi Mặc Thiếu Huy nói gì, Cố Thích Phong đã liếc nhìn những tờ tiền âm phủ được chất thành tường trong văn phòng.

“Tôi đã nhận tiền rồi! Tể Tể, đi, chú Cố đích thân dẫn cháu đi làm thủ tục nhập viện giúp cha Minh của cháu! Tiểu Tương, cháu cũng đi cùng đi.”

Mặc Thiếu Huy hơi há miệng, ngay khi ông ta chuẩn bị lên tiếng, giọng non nớt tràn đầy vui vẻ của Tể Tể đã vang lên.

“Được ạ, được ạ, cha ơi đi thôi, chúng ta đi cùng chú Cố làm thủ tục nhập viện nào.”

Minh Vương: “… Tể Tể, thân thể của cha…”

Bác sĩ trên nhân gian căn bản không chữa khỏi được.

Tể Tể dù sao cũng không quan tâm, rốt cuộc thì bé cũng rất tin tưởng vào y thuật của chú Cố và khả năng phẫu thuật nối ghép cơ thể của chú ấy.

“Cha ngoan nha, y thuật của chú Cố quả thực rất tốt, chúng ta cứ ở lại đây xem sao.”

Minh Vương: “…”

Muốn từ chối.

Nhưng thấy con gái cưng dùng khuôn mặt đầy chờ mong mà nhìn mình, chỉ trong nháy mắt Minh Vương đã thỏa hiệp.

Thôi!

Ở đâu mà chẳng là ở?

Ngủ ở đâu mà chẳng là ngủ?

Hơn nữa quả thực ông cũng đưa tiền cho người ta rồi.

“Được rồi, cha nghe theo Tể Tể, đi, chúng ta đi làm thủ tục nhập viện!”

Minh Vương bế Tể Tể lên, Cố Thích Phong nắm tay Tương Tư Hoành, hai lớn hai nhỏ đi nhanh ra ngoài.

Ngay khi đến cửa, Cố Thích Phong nắm tay Tương Tư Hoành, xoay người nhìn về phía Mặc Thiếu Huy đang đứng yêu tại chỗ không nhúc nhích.

“Sao thế, hay là ngài Mặc đây cũng muốn mấy đồng tiền âm phủ kia? Vậy thì cũng được, khi quay lại tôi sẽ bảo người mua nhiều tiền âm phủ một chút, rồi lại nhờ người gửi tới tận nhà cho ngài Mặc.”

Mặc Thiếu Huy há miệng: “Tôi…”

Cố Thích Phong trực tiếp ngắt lời của ông ta: “Ngài Mặc, tôi còn phải đưa cha ruột của Tể Tể đi làm thủ tục nhập viện, trong văn phòng không có ai, ngài cũng nên đi thôi.”

Mặc Thiếu Huy mím môi, cố gắng đèn nén lửa giận trong lòng, khoé miệng vẫn hơi nhếch lên, vô cùng khiêm tốn và gật đầu.

“Được.”

Cố Thích Phong nheo mắt và liếc nhìn ông ta một cách lạnh lùng.

Đi ra khỏi văn phòng, Mặc Thiếu Huy nhìn về phía Minh Vương.

“Vậy ngài Minh cứ làm việc của mình trước đi, ngày mai tôi sẽ lại tới thăm ngài.”

Minh Vương đã ngồi trên ghế cao bao nhiêu năm, nên đối với thái độ vừa khiêm tốn lại vừa cung kính của Mặc Thiếu Huy, ông hoàn toàn chẳng cảm nhận thấy có vấn đề gì cả.

“Tùy anh.”

Mặc Thiếu Huy khẽ gật đầu, rồi quay sang mỉm cười dịu dàng với Tể Tể và Tương Tư Hoành.

“Tể Tể, Tiểu Tương, ngày mai gặp lại.”

Tể Tể chẳng buồn quan tâm: “Tạm biệt chú Mặc.”

Tương Tư Hoành càng không để ý tới ông ta, cậu nhóc là một cương thi, nên chẳng hề sợ một con người bình thường.

Mặc dù là người của gia tộc trong Huyền, nhưng cậu nhóc vẫn chẳng sợ hãi.

Hiện tại sức mạng của cậu đã tăng lên nhiều rồi, sự tự tin cũng tăng vọt.

Thậm chí, có đôi khi cậu nhóc còn trông chờ có người tới khiêu khích mình, để nhóc có thể hoạt động gân cốt, thử xem thực lực của mình rốt cuộc đã tới đâu.

Đáng tiếc, những thứ nhóc cương thi gặp được gần nhất… đều vô dụng!

Đặc biệt là Bảo Gia Tiên họ gặp được ngày hôm nay!

Nghĩ đến đây, nhóc cương thi Tương Tư Hoành bỗng nhiên gọi Mặc Thiếu Huy lại.

“Chú Mặc, rắn của cháu còn ở trên xe chú.”

Cố Thích Phong: “Rắn gì cơ?”

Tương Tư Hoành nhìn quanh một lượt rồi vội hạ giọng giải thích.

“Một tên… Bảo Gia Tiên.”

Cố Thích Phong: “Bảo Gia Tiên? Đó là thứ gì thế?”

Minh Vương đã hiểu ra: “Cháu có thể tự mình đi lấy được không? Hay là để bổn toạ đi cùng cháu một chuyến?”

Tương Tư Hoành vội lắc đầu: “Cảm ơn chú Minh, nhưng cháu có thể tự đi một mình được ạ.”

Tể Tể chớp chớp đôi mắt to, nhắc nhở cậu nhóc: “Anh Tiểu Tương, anh còn nhớ rõ đường quay lại không?”

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free