Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 821

Minh Vương xoa đầu nhỏ của Tương Tư Hoành, mỉm cười dịu dàng.

Cố Thích Phong nghẹn một hơi, gương mặt đỏ bừng, gật đầu cứng ngắc.

Tể Tể ôm cổ Minh Vương và cọ cọ.

Cái đầu nhỏ đang nằm trên vai của Minh Vương, đôi mắt tròn đen láy mở to mà nhìn vào gương mặt đỏ bừng của Cố Thích Phong.

“Chú Cố, chú có ổn không?”

Cố Thích Phong quả thật không ổn.

Lần này anh ta thực sự tức tới mức sắp nghẹn thở rồi.

Cảm giác hít thở không thông này… Cố Thích Phong vội vàng xoa khuôn mặt đỏ bừng của mình, hít một hơi thật sâu.

Khi nhìn về phía Tể Tể, anh đã đã khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng hiền hòa như cũ.

“Tể Tể yên tâm, chú Cố của cháu vẫn ổn.”

Nhớ tới Minh Vương nói cơ thể của mình không tốt, Cố Thích Phong không khỏi nhìn về phía Minh Vương.

Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy kia…

Cố Thích Phong đảo mắt, không khỏi mỉm cười hỏi Tể Tể.

“Tể Tể, có phải thân thể của cha cháu không được tốt hay không, trông như đang bị bệnh vậy, có cần chú Cố chuẩn bị phòng bệnh VIP cho anh ta, để anh ta ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng?”

Tể Tể động tâm.

Quả thực cha Minh Vương bị thương rất nặng và đang hồi phục vết thương.

Tuy rằng chú Cố không thể trị khỏi vết thương trên bản thể của cha Minh Vương, nhưng nếu cha Minh Vương tạm thời có gì không ổn, hẳn là chú Cố có thể giúp đỡ cha một chút, nhỉ?

Rốt cuộc lúc ấy thân thể của bé đã vỡ thành từng mảnh, vẫn là chú Cố hỗ trợ khâu lại đâu.

Vì thế Tể Tể lập tức hỏi Minh Vương: “Cha ơi, hay là cha ở lại chỗ chú Cố một thời gian nhé?”

Không đợi Minh Vương kịp trả lời, ánh mắt của Tể Tể đã bị những tờ tiền âm phủ xếp chồng lại thành một bức tường, đặt trong văn phònng hấp dẫn.

“Oa, cha cháu cho chú Cố tiền rồi, thật tốt quá.”

Bé nhìn về phía Cố Thích Phong với vẻ mặt sung sướng: “Chú Cố, chú có thể lập tức thay đổi thiết bị mới rồi.”

Cố Thích Phong: “…”

Tể Tể à!

Đây nào có phải Địa Phủ đâu!

Đây là nhân gian đó!

Nếu dùng chỗ tiền này đi mua thiết bị mới cho bệnh viện, anh ta sợ sẽ bị ông chủ công ty thiết bị y tế đánh chết, cuối cùng tiện tay đốt luôn chỗ tiền âm phủ này cho anh ta tiêu xài ở dưới ấy luôn!

Hình ảnh đó…

Khóe miệng Cố Thích Phong run rẩy.

“Tể Tể à…”

Mặc Thiếu Huy vẫn luôn bị mọi người phớt lờ bỗng ho khan một tiếng, sau đó mỉm cười nhìn Cố Thích Phong.

“Tể Tể và ngài Minh đây quả là tốt bụng, viện trưởng Cố thật là một người may mắn.”

Cố Thích Phong tất nhiên là nhận ra Mặc Thiếu Huy, cũng biết được tình hình gần đây của nhà họ Mặc, cho nên khi nhìn sang Mặc Thiếu Huy, vẻ mặt của anh ta cũng trở nên rất lạnh lùng.

Nếu là người khác, Cố Thích Phong chắc chắn sẽ đáp trả một câu: “Vậy tặng may mắn này lại cho anh đấy! Mời anh nhanh chóng dọn chỗ tiền âm phủ này đi.”

Nhưng người lên tiếng là Mặc Thiếu Huy, ngẫm tới chuyện nhà họ Mặc là một gia tộc có tiếng trong Huyền môn, Cố Thích Phong lộ vẻ mặt đắc ý.

“Đúng vậy! Cũng đâu có cách nào khác, ai bảo tôi là chú Cố của Tể Tể chứ!”

Tể Tể gật đầu thật mạnh: “Ừm!”

Mặc Thiếu Huy vẫn cứ cười tươi như cũ, dường như ông ta không hề để ý tới chuyện bản thân mình bị cả Minh Vương và Cố Thích Phong phớt lờ, coi như không khí.

Ông ta còn gật đầu với Cố Thích Phong một cái, rồi ánh mắt nhanh chóng dính lên người Minh Vương.

Minh Vương cũng đang quan sát ông ta, càng nhìn càng thấy chán ghét.

Con cháu nhà họ Mặc đấy à!

Nhìn thấy luồng khí tức hỗn loạn quanh người Mặc Thiếu Huy, ông chỉ thấy nhức mắt.

Mặc Thiếu Huy cũng nhận thấy ánh mắt chán ghét kia, nhưng lại vờ như chưa nhìn thấy gì cả, còn nở nụ cười tươi rồi dùng giọng điệu vừa kiêm tốn vừa cung kính để tự giới thiệu với Minh Vương.

“Ngài Minh, tôi tên là Mặc Thiếu Huy. Nghe nói ngài Minh mới tới thủ đô chơi, đoán chừng ngài còn chưa quen với nơi này lắm nhỉ. Nếu ngài Minh có bất cứ yêu cầu gì, cứ nói với tôi, đảm bảo tôi sẽ dốc sức thực hiện.”

Ánh mắt của Minh Vương lại lần nữa rơi xuống trên người ông ta, giọng nói trầm trầm lộ rõ sự lười nhác.

“Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải phường gian trá cũng là kẻ cắp đấy người trẻ tuổi à!”

Mặc Thiếu Huy không hề xấu hổ, ngược lại còn cười rất chân thành.

“Để ngài Minh chê cười rồi, chủ yếu là do tôi thực sự yêu quý Tể Tể, Tể Tể quá đáng yêu, đến nỗi cha tôi chỉ vừa nhìn thấy ảnh chụp của Tể Tể đã hận không thể tự tới nhà họ Hoắc thăm con bé, lúc này tôi lại tình cờ biết được ngài chính là cha ruột của Tể Tể, cho nên… muốn nhân cơ hội này để làm thân ấy mà.”

Cố Thích Phong bĩu môi: “Hành động của giám đốc Mặc quả thực khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa đấy!”

Thái độ của Mặc Thiếu Huy tốt tới không ngờ, khi nói chuyện cực kỳ hiền hòa.

“Tôi và viện trường Cố tuy rằng thi thoảng có gặp nhau, nhưng cũng không phải là chỗ có quen biết, đoán chừng là viện trưởng Cố có chút hiểu lầm về tôi rồi. Không sao đâu. Mọi người đều cùng yêu quý Tể Tể, về sau sẽ tới lui nhiều hơn, cũng dễ thấu hiểu nhau, tôi rin rằng sau này viện trưởng Cố có thể thực sự hiểu được con người chân chính của Mặc Thiếu Huy tôi đây.”

Cố Thích Phong chặc lưỡi: “Đây vẫn là ông cả nhà họ Mặc, kiêu ngạo tự phụ, cao quý, xa cách, luôn tự hào là xuất thân từ gia tộc có tiếng của Huyền môn ư? Không phải tôi đã nhận nhầm người rồi đấy chứ?”

------------------------------

e b o o k sh o p . v n - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free