Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 711

Hoắc Tư Lâm nhìn quanh một lượt, lúc này anh mới thấy, tại nơi mình vừa lao ra, Tiểu Tương và hồ ly tinh đang đánh nhau kịch liệt, bên cạnh còn có một con búp bê mini phiên bản phóng to.

Hoắc Tư Thần bị mùi từ trên người hồ ly hun tới tái cả mặt, vội giơ tay về phía Tể Tể.

“Tể Tể... cứu... mạng!”

Tể Tể vội vàng đứng lên: “Anh ba, anh làm sao vậy?”

Hoắc Tư Thần muốn nói chuyện, nhưng chỉ thấy càng buồn nôn hơn, chỉ đành giơ tay lên che miệng lại.

Hoắc Tư Lâm cũng muốn nôn, may mắn là trước đó anh đã nôn một lần rồi, nên bây giờ cũng thoải mái hơn một chút.

Nhưng khi mùi trên người hồ ly tinh trong hành lang ngày càng nồng hơn, anh cũng không thể chịu đựng được nữa.

“Tể Tể, anh Tư Lâm cùng anh ba của em sắp bị mùi hôi của hồ ly hun chết rồi!”

Tể Tể: “...”

Con ngươi của Tể Tể bỗng nhiên xoay chuyển, bé vội quay đầu lại, hô lên với nhóc cương thi Tương Tư Hoành.

“Anh Tiểu Tương, dùng mùi khi anh mới được khai quật hun lại nó đi!”

Hoắc Tư Thần nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt Tiểu Tương, cùng với mùi tỏa ra từ người em họ, dạ dày của cậu nhóc lại quay cuồng, cảm giác như đồ ăn từ tối qua giống như một cơn lũ quét thẳng vào cổ của mình.

“Ẹo... Ẹo?”

Tể Tể đưa tay lên che miệng Hoắc Tư Thần lại, rồi vỗ vào ngực anh ba nhà mình.

Những thứ lộn xộn đã trào lên đến miệng rồi còn lập tức bị đánh chảy ngược theo cổ họng và thực quản quay về dạ dày.

Bạn nhỏ Hoắc Tư Thần: “...”

Vồn dĩ Hoắc Tư Lâm còn có thể nhịn được, nào ngờ nhìn thấy một màn như vậy, anh nghĩ tới nỗi hai má phồng lên tới hết cỡ, chuẩn bị nôn ra xa ngàn dặm.

Anh sợ mình sẽ đồng cảnh ngộ như Tư Thần, anh sợ hãi tới mức vội vàng xoay người chạy về phía cửa sổ.

Tể Tể thấy thế, bàn tay nhỏ bé trong nháy mắt đã kéo dài ra tận 5 mét, ngón trỏ phình ra còn to hơn cả gương mặt của Hoắc Tư Lâm, cũng tiện thể ấn sát vào khuôn miệng đang muốn hé ra của anh họ.

Ngón tay út cũng đã phình lớn tiện thể vỗ nhẹ vào lưng Hoắc Tư Lâm một cái.

Nghe được tiếng đồ ăn chảy ngược trở về, Tể Tể hài lòng mà nở nụ cười đáng yêu.

Bé thu tay lại và biến trở về kích thước bình thường, vỗ vỗ bàn tay nhỏ rồi đứng lên.

“Anh Tư Lâm và anh ba yên tâm, có Tể Tể ở đây, không cần nôn ra nữa!”

Hoắc Tư Lâm: “...”

Hoắc Tư Thần: “...”

Đã trào tới tận miệng rồi, vậy mà còn bị ép nuốt lại…

Hai anh em chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy đầu óc ù đi!

Tể Tể cúi xuống, xách nhóc quỷ nhỏ đang bám trên mu bàn chân mình lên.

“Mày bế anh trai nhỏ này đi, bổn Tể Tể sẽ dẫn anh Tư Lâm và anh ba, chúng ta lập tức xuống dưới, trước khi anh cả lên tới đây.

“Nơi này hôi quá!”

Quả thực rất hôi!

Bởi vì trên người nhóc cương thi Tương Tư Hoành rất sạch sẽ, đến cả miệng cậu nhóc cũng vô cùng sạch sẽ, nên căn bản không có chút mùi hôi nào của cương thi.

Nhưng Tể Tể đã bảo cậu nhóc dùng mùi hôi của cương thi hun ngược lại hồ ly tinh trước mắt, nhóc cương thi Tương Tư Hoành nghĩ một lát, rồi lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, lao tới cởi giày vớ của Hoắc Tư Lâm và Hoắc Tư Thần ra.

Thừa dịp nhóc quỷ nhỏ còn lại đang đánh nhau với Vu Tiêu, nhóc cương thi hét lên một tiếng.

“Tránh ra!”

Nhóc cương thi Tương Tư Hoành ném giày vớ qua, cùng lúc ấy, cậu nhóc cũng lợi dụng sức mạnh của hoàng tộc cương thi để phong ấn toàn bộ hành lang phía trước và cánh cửa phía sau.

Sau khi nhóc quỷ nhỏ bay về phía Tương Tư Hoành, nhóc dùng sức mạnh khủng bố của mình khuếch đại mùi giày và tất lên hàng chục triệu lần!

Đúng lúc đó, mùi giày với thối nồng nặc tràn ngập, lao thẳng về phía Vu Tiêu.

Tể Tể nhẹ nhàng dùng một tay kiêng một anh trai lên, bước rộng đôi chân ngắn ngủn của mình và đạp cửa sổ hành lang mà ra ngoài.

Nhóc quỷ nhỏ được Tể Tể sắp xếp đưa Lục Hoài đang hôn mê bất tỉnh thấy thế thì gấp gáp đến độ kêu ngao ngao.

Nhóc quỷ còn lại vội vàng chạy tới, hai đứa quỷ nhỏ chia nhau ra, đứa nâng đầu, đứa nâng chân Lục Hoài lên.

Nhìn cửa sổ nơi chị gái mũm mĩm đáng sợ vừa rời đi, sau đó thấy bên cạnh mình cũng có một cửa sổ nhỏ, nên hai đứa quyết định chọn đi ra theo cửa sổ nhỏ đó.

Lo lắng gương mặt tái nhợt như quỷ của mình sẽ doạ người bình thường sợ hãi, cho nên khi nhảy từ tầng 33 xuống, hai đứa nó đã ẩn giấu thân mình đi.

Vừa hay ở dưới tầng có một đôi tình nhân tới khu chung cư này tìm bạn, họ vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một bóng người rơi xuống từ tòa nhà 30 tầng.

Hai người nọ sợ tới mức chết khiếp, vội vàng hét toáng lên.

“Không hay rồi! Có người nhảy lầu!”

Ở góc phía sau của toà nhà, Tể Tể một tay xách một anh trai, vừa thu hồi đôi chân mập mạp dài gần trăm mét lại thì bỗng nghe thấy tiếng ồn, bèn ngó đầu nhỏ ra nhìn.

Rốt cuộc bé cũng đưa hai anh trai xuống dưới cùng mình.

“Ai nhảy lầu?”

Hoắc Tư Lâm và Hoắc Tư Thần: “...”

Chẳng phải họ đang nói chúng ta sao? Nhưng tại sao phương hướng có vẻ sai sai nhỉ?

****3:

Hai anh em cứ anh nhìn em, em lại nhìn anh, rồi mới nhận ra hai người kia thực sự không nói tới họ.

Bọn họ đang ở phía sau toà nhà, còn tiếng kêu cứu phát ra từ góc phía trước tòa nhà cơ mà.

------------------------------

e b o o k sh o p . v n - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free