Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 694

Ba phút sau, có tiếng gõ cửa.

Hùng Kỳ đã đợi sẵn trước cửa, lặng lẽ nở nụ cười.

Tới rồi!

Đã đến lúc đóng cửa đánh chó!

Hùng Kỳ mặc một bộ quần áo bình thường đi ra mở cửa, nhìn một người lạ mặt mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn có màu xám nhạt, bèn bày ra vẻ mặt bối rối rất hợp với hoàn cảnh.

“Ông là ai? Tới tìm ai?”

Trước khi lên tầng Nghiêm Hứa Linh đã bày ra một trận pháp, nhưng khi thấy chỉ có một mình Hùng Kỳ ở nhà, ông ta không khỏi ngạc nhiên.

Tuy nhiên cũng chẳng quan trọng.

Chỉ cần Hùng Kỳ đồng ý nghe theo ông ta, như vậy, tạm thời ông ta có thể không động tới vợ con của Hùng Kỳ.

Còn về tương lai...

Nghiêm Hứa Linh ông sẽ không để lại bất kỳ nhược điểm nào cho người khác nắm thóp.

Ví dụ như cả gia đình của Lý Chính Thanh năm xưa!

Nghiêm Hứa Linh có vẻ ngoài ưa nhìn, trên người mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, nụ cười lại ôn hoà thân thiện, từ lông mày đến ánh mắt cũng toát ra vẻ hiền lành, thoạt trông ông ta cũng có vẻ thanh nhã giống văn nhân ngày xưa.

Hùng Kỳ âm thầm cười lạnh trong lòng: Mặt người dạ thú chính là câu nói dành riêng cho tên khốn lòng dạ xấu xa trước mặt này rồi!

Nghiêm Hứa Linh nở nụ cười vô cùng ôn hòa, nhưng trong mắt lại không giấu được sự coi thường.

“Tôi tên Nghiêm Hứa Linh, là gia chủ của nhà họ Nghiêm – thế gia trong Huyền môn, có chút việc muốn tìm Cục phó Hùng nói chuyện.”

Hùng Kỳ: “...”

Nếu không phải ông ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý đóng cửa đánh chó, quả thật ông cũng muốn đá thẳng tên khốn giả vờ đạo mạo này khỏi tầng 5.

“Huyền môn thế gia, nhà họ Nghiêm ư?”

Hùng Kỳ có chút kinh ngạc mà quan sát Nghiêm Hứa Linh một lượt, vô thức nghiêng người sang một bên để Nghiêm Hứa Linh bước vào trong nhà.

Nghiêm Hứa Linh rất hài lòng với sự ngạc nhiên không thể giấu được trên khuôn mặt của Hùng Kỳ, cười nhạt bước vào nhà.

Tài xế lão Lý luôn đi theo ông ta không bước vào, mà chỉ khẽ gật đầu với Hùng Kỳ một cái, rồi rất tự nhiên đóng cửa lại.

Hùng Kỳ: “...”

Hà hà!

Thật quá tuyệt vời!

Tể Tể nói chờ sau khi Nghiêm Hứa Linh bước vào nhà, ông cứ thẳng tay mà đánh cho tên khốn này một trận tơi bời, đám bùa chú hay pháp thuật gì đó của Nghiêm Hứa Linh đều không dùng được đâu!

Cửa nhà vừa được đóng lại, Hùng Kỳ đi phía sau Nghiêm Hứa Linh bỗng nhiên gọi một câu.

“Nghiêm đại sư!”

Nghiêm Hứa Linh chắp tay sau lưng chậm rãi quay người lại, ông ta dùng thái độ như nhìn một con kiến để nhìn về phía Hùng Kỳ.

Hùng Kỳ: “...”

Hùng Kỳ vung tay, giáng thẳng một đòn vào thẳng mặt của Nghiêm Hứa Linh.

****3:

Ở hành lang, tài xế lão Lý đang canh cửa lấy từ trong túi ra mấy đồng tiền, rồi bắt đầu trải từng đồng tiền ra dựa theo chỉ dẫn của Nghiêm Hứa Linh.

Ở tầng dưới có một trận pháp sưu hồn, trước cửa bày một trận pháp sinh tử.

Nếu Hùng Kỳ trong nhà không chịu nghe lời thì ông chủ sẽ khởi động trận pháp, khiến cho Hùng Kỳ sống không bằng chết, cuối cùng chỉ có thể quỳ xuống khóc lóc van xin thảm thiết như những con quỷ mà ông chủ từng nuôi dưỡng mà thôi.

Ngay khi tài xế lão Lý đặt đồng tiền thứ hai xuống đất, ông ta liền nghe thấy tiếng bước chân ngay ngắn vang lên.

Trước khi lên đây, ông chủ đã bày sẵn trận pháp, lúc này không ai có thể đi lại trong hành lang.

Ông ta nhíu mày, vô thức nhìn lên.

Thứ đầu tiên ông ta nhìn thấy là một đỉnh đầu đen tuyền.

Sau đó là một vầng trán nhỏ trắng như sữa.

Tiếp tới là một đôi mắt to tròn đen nhánh…

Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, cái miệng nhỏ xinh hồng hồng, và chiếc cằm mũm mĩm…

Đó là một đứa nhỏ trắng trẻo bụ bẫm.

Đứa bé này mặt áo dài tay màu xanh nhạt, phối hợp với một chiếc quần dài màu trắng.

Lúc này, nó đang leo lên từ hành lang bên dưới bằng đôi chân ngắn ngủn của mình.

Ngoài ra nó còn phát ra những tiếng kêu non nớt.

“Hự hự hự!”

Bước chân cũng rất ngay ngắn.

“Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộc!”

Đây không phải là tiếng bước chân mà một người có thể tạo ra.

Tài xế lão Lý ỷ vào việc bản thân có mấy lá bùa bảo vệ cùng bùa đuổi quỷ mà ông chủ cho, không hề sợ hãi, vì thế ông ta vẫn tiếp tục đứng chờ ở cửa.

Chết tiệt!

Lại có một cái đầu nhỏ ló ra.

Tóc dày nhưng rất ngắn, trông mảnh mai và mềm mại, những sợi tóc nhỏ y hệt như tóc máu của trẻ con lúc mấy tháng tuổi, sau đó lộ ra khuôn mặt mũm mĩm của trẻ con mới khoảng 10 tháng tuổi.

Sau khi cái đầu kia xuất hiện, cái đầu khác lại ló ra.

Nhìn nó khoảng một tuổi, trên đầu cũng vẫn còn tóc máu, nhưng không được đen bóng như đứa trước, ngoài ra lọn tóc cũng hơi xoăn nhẹ, mắt to mũi cao, vô cùng xinh xắn.

Cùng với tiếng bước chân lộc cộc và tiếng kêu hự hự của trẻ con, một cái đầu nhỏ nữa lại xuất hiện.

Tóc trên đầu... nếu không nheo mắt cẩn thận quan sát, sẽ rất khó nhận ra trên đầu đứa nhỏ kia toàn là tóc máu màu vàng.

Cũng không biết chúng tới từ nơi nào, trên những sợi tóc máu vàng hoe còn đọng lại những giọt nước, đám trẻ này vừa đi vừa xoa xoa mấy sợi tóc máu trên đầu.

Xoa này, xoa này, xoa tới khi những sợi tóc máu mềm mại dựng ngược lên, cao gần bằng một phần mười ngón tay út của ông ta… trông giống hệt như những chiếc anten dựng lên ở vùng nông thôn ông ta đã thấy lúc nhỏ.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free