Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 687

(Cô bé ngón tay cái hay Thumbelina 拇指姑娘: Một trong những câu chuyện cổ tích nổi tiếng của nhà văn Andersen (Đan Mạch).

Muốn biết về tình hình bên từ đường nhà họ Nghiêm, ông cứ trực tiếp hỏi ba đứa quỷ nhỏ này là được.

“Cả ba đứa đều bị người nhà họ Nghiêm giết hại sao?”

Ba đứa quỷ nhỏ căn bản không nhớ nổi mình đã chết như thế nào, vì thế đều ngẩn mặt ra.

Tể Tể liếc mắt nhìn bọn chúng, cả ba đứa quỷ nhỏ đều sợ đến mức run rẩy, đứa nào đứa nấy cũng vò đầu bứt tai, cố gắng nhớ lại, đỉnh đầu vốn chỉ có vài sợi tóc máu loe ngoe sắp bị chúng bứt sạch rồi.

Hùng Kỳ thấy thế, biết có hỏi cũng vô ích, ba đứa nhỏ này không biết gì cả.

Ông ấy dứt khoát đổi một câu hỏi khác: “Vậy các cháu có biết mình bị chôn ở nơi nào không?”

Ba đứa quỷ nhỏ càng mờ mịt.

Sợ chị gái mập mạp đánh hoặc ăn thịt mình luôn, ba đứa vội vàng tỏ vẻ đáng thương mà nhìn bùa cứu mạng Hoắc Tư Cẩn, người mãi vẫn chưa nói lời nào kia.

“Mẹ...”

Hoắc Tư Cẩn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, liếc nhìn chúng nó một cái rồi mới hỏi Tể Tể.

“Tể Tể, em có biết nơi chôn cất thi hài của chúng không?”

Tể Tể chớp đôi mắt to, tay xoa véo chân nhỏ của Thỏ Đen.

“Không biết, bình thường, nếu muốn biến một đứa nhỏ bé như vậy thành quỷ nhỏ hung tàn thì sẽ không giữ lại thi thể. Cho dù có, cũng chỉ là một phần nào đó trên cơ thể nhỏ bé của chúng thôi. Mà người nhà họ Nghiêm giữ lại phần kia là vì muốn khống chế bọn nó!”

Sắc mặt của Hoắc Tư Cẩn và Hùng Kỳ đồng loạt thay đổi.

Ba đứa quỷ nhỏ này thoạt trông còn chưa đầy một tuổi, thậm chí còn chưa biết nói.

Nhà họ Nghiêm rốt cuộc tàn độc và biến thái đến mức nào, ấy vậy mà lại có thể xuống tay với những đứa bé nhỏ như vậy?

Thậm chí sau khi chúng chết đi, thi thể còn không được đầy đủ.

Quả thực là táng tận thiên lương!

(Táng tận thiên lương 丧尽天良: Mất hết lương tâm, mất hết tính người.)

Hô hấp của Hùng Kỳ cũng trở nên nặng nề: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao, không tìm thấy thi thể, không thể nào định tội được nhà họ Nghiêm!”

Tể Tể nghĩ một lúc, bỗng nhiên nghĩ tới cảnh tượng mình đã từng nhìn thấy mỗi khi chú Hắc và chú Bạch xét xử đám quỷ xấu ở dưới Địa Phủ, vì thế bèn kêu lên một tiếng.

(Chú Hắc chú Bạch: Chính là Hắc Bạch Vô Thường đó quý vị.)

“Tìm thì vẫn có thể tìm được, nếu chúng ta bắt được Nghiêm Tổng tới đây, đánh một trận, đến nỗi đau không chịu nổi, nhất định ông ấy sẽ phải nói ra!”

Khóe miệng Hùng Kỳ giật giật: “Nếu ông ấy vẫn không chịu nói thì sao?”

Tể Tể ngây thơ mà đáp lại: “Vậy lại đánh thêm một trận nữa! Đánh tới khi nào ông ấy chịu nói mới thôi!”

Hùng Kỳ: “.

..”

Hoắc Tư Cẩn: “...”

****9:

Lời nói của Tể Tể tuy rằng thô bạo, nhưng đây quả là cách hữu dụng nhất.

Hoắc Tư Cẩn vuốt cằm, mày đẹp nhăn lại.

“Nghiêm Hứa Linh là người đứng đầu nhà họ Nghiêm, hơn nữa còn là người trong Huyền môn, muốn bắt ông ta tới để đánh một trận là chuyện rất khó thực hiện.”

Tể Tể chớp chớp mắt to, nắm lấy tay của Hoắc Tư Cẩn.

“Anh cả, có Tể Tể ở đây.”

Hoắc Tư Cẩn sửng sốt một chút, người trong nhà họ Hoắc vẫn luôn coi Tể Tể như một đứa bé ba tuổi rưỡi mà nuôi nấng, nếu không gặp trường hợp đặt biệt, đặc biệt là những tình huống bạo lực như đánh đập, tất nhiên họ sẽ không muốn kéo Tể Tể vào.

Tuy nhiên Tể Tể nói rất đúng, muốn bắt được Nghiêm Hứa Linh, hình như Tể Tể không tới thì không được.

Rốt cuộc sức chiến đấu của Tể Tể đã nằm ở mức nào? Đoán chừng là cả chú Trần của bộ phận đặc biệt có tới, khi đối đầu với Nghiêm Hứa Linh, cũng chưa chắc có thể an toàn rút lui.

Hùng Kỳ chần chờ một chút, bỗng nhiên nhìn về phía Hoắc Tư Cẩn.

“Tư Cẩn, cha cháu đâu, sao chỉ có anh em cháu tới đây?”

Hoắc Tư Cẩn mỉm cười: “Cha cháu còn phải kiểm soát dư luận trên mạng và nhiều chuyện trong công ty, vốn dĩ chúng cháu định tới đây với chú hai, nhưng ông bà nội đã tới trang viên, nên chú hai phải ở lại để ứng phó với bà nội.”

Hùng Kỳ: “...”

Hiểu rồi!

Toàn bộ nhà họ Hoắc, thậm chí ngay cả bà nội Hoắc, có thể tạm thời còn chưa biết được thân phận đặc biệt của Tể Tể.

Nói làm là làm!

Đêm tối gió lộng, trận pháp của nhà họ Nghiêm đã bị tổn hại nặng nề, từ đường còn sụp đổ, chắc chắn bây giờ Nghiêm Hứa Linh đang bận đến nỗi chân không chạm đất.

Hùng Kỳ gọi một viên cảnh sát đến: “Chờ Nghiêm Sĩ Giang xong việc ở bên kia, cậu sắp xếp hai người đích thân đưa cậu ta về nhà hoặc nơi nào mà cậu ta muốn đi, nhất định phải bảo vệ cậu ta cẩn thận, biết chưa?”

Viên cảnh sát liếc nhìn ba con búp bê chỉ lớn cỡ ngón tay cái đang đặt trên bàn của cục phó, có lẽ là quà mà cục phó muốn tặng cho con gái ông ấy, anh ấy vừa gật đầu vừa không kìm được mà hỏi thêm một câu.

“Cục phó Hùng, có cần tôi đưa ba con búp bê này về nhà giúp ông luôn không, đằng nào tôi cũng tiện đường?”

Hùng Kỳ lúc này mới nhớ ra, trên bàn làm việc của mình còn có ba đứa quỷ nhỏ.

Cũng may chúng đang trong hình dạng tí hon, hơn nữa đứa nào đứa này cũng rất sợ Tể tể, lúc này ba đứa quỷ nhỏ lại ngoan ngoãn nghe lời đến lạ thường, nắm tay đứng thành một hàng, không hề nhúc nhích.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free