Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 661

Bà cụ Hoắc không thèm đếm xỉa đến bọn họ, một tay với lấy Tể Tể, một tay xách thịt thỏ đi thẳng tới phòng bếp.

Đúng lúc Bách Minh Tư vừa từ phòng bếp đi ra, thấy bà cụ Hoắc xách Thỏ Đen thì hơi ngạc nhiên.

“Bà nội Hoắc, con thỏ này…”

Bà cụ Hoắc đặt Tể Tể xuống, xách thỏ lên tiếp tục đi vào trong.

“Rất mập, hầm cho Tể Tể ăn!”

Bách Minh Tư: “...”

Bách Minh Tư nhanh chóng nhìn qua Tể Tể, Tể Tể chớp chớp mắt to, trong mắt đầy vẻ ngây ngô vô tội.

Bé thật sự không biết gì hết.

Nhưng bé chắc chắn sẽ không thể để bà nội mang Thỏ Đen đi hầm, dù sao trang viên lớn như vậy vẫn còn cần Thỏ Đen đến quản lý đó.

Tể Tể nhìn Thỏ Đen đã sợ đến mức sắp tự kỷ, vội ôm lấy cánh tay bà cụ làm nũng.

“Bà nội, Tể Tể không muốn ăn thịt thỏ, Tể Tể muốn nuôi thỏ chơi.”

Bà cụ Hoắc nhìn con Thỏ Đen trong tay một chút: “Con này màu đen, nếu như Tể Tể muốn nuôi thỏ thì chiều nay bà nội tìm một con thỏ con màu trắng đến tặng cho Tể Tể nuôi nhé.”

Tể Tể vội vàng lắc đầu, cất giọng trẻ con non nớt làm nũng.

“Bà nội, Tể Tể chỉ thích con thỏ nhỏ màu đen này thôi, béo mập rất đáng yêu.”

Thỏ Đen: “...”

Đáng yêu thì đáng yêu!

Mặc dù cái này với thỏ đại gia mà nói chính là một kiểu sỉ nhục, nhưng dù sao cũng đỡ hơn làm một con thỏ đực vạm vỡ cường tráng, sau cùng bỏ vào chảo dầu sôi ùng ục rồi bị đem đi hầm đúng không?

Có đại nhân nhỏ mở miệng, Thỏ Đen biết mình đã được cứu rồi. Tứ chi vừa thả lỏng, con thỏ nhỏ ai ôi một phen thoát lực, mềm oặt rũ xuống.

Bà cụ Hoắc vừa nhìn đã bị dọa giật nảy mình: “Con thỏ này bị sao vậy? Chết rồi sao?”

Thỏ Đen: “...”

Nếu như không phải bị đại nhân nhỏ quản chế thì nó ước chừng đã muốn mở miệng rống lên một câu: “Các người mới chết ấy! Bản thỏ đại gia còn đang nhảy nhót tung tăng đây này!”

Đáng tiếc là nó không dám!

Nó rất sợ đại nhân nhỏ thay đổi chủ ý, sau đó ném nó vào trong nồi.

Mặc dù thần hồn bất tử, nhưng làm gì có yêu quái nào ghét bỏ thân thể của mình cơ chứ?

Dù cho thần hồn có tốt hơn đi nữa thì cũng không bằng cấu hình ban đầu của mình!

Thỏ Đen đạp đạp chân sau, tỏ vẻ mình vẫn còn hơi sức.

Bà cụ Hoắc nhìn thấy lập tức vui vẻ.

“Ai ui! Con thỏ nhỏ còn rất có linh tính nha. Vậy được, Tể Tể thích nuôi thì nuôi đi, nhưng phải cẩn thận một chút, đừng để thỏ cắn cháu.”

Bà cụ Hoắc không yên tâm lắm, ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung.

“Bằng không bà nội cho người nhổ răng của nó rồi mới đưa cho Tể Tể nuôi nhé, như vậy an toàn hơn.”

Thỏ Đen: “...

Có cần phải như vậy không? Hả?

Nó mà dám cắn đại nhân nhỏ sao?

Cho dù nó có mười cái mạng thỏ thì cũng không đủ để cho đại nhân nhỏ phập phập đâu!

(╥╯^╰╥)......

Bách Minh Tư nhìn ra Thỏ Đen đã sắp sửa sụp đổ, vội vàng nín cười đón Thỏ Đen qua, xoa cái đầu dưa của nó.

“Bà nội Hoắc yên tâm, con thỏ này trông rất có linh tính, chắc là không làm ra chuyện hại người hại mình đâu.”

Bà cụ Hoắc hơi tiếc nuối ai một tiếng, đưa cho Tể Tể cầm một cái đùi gà lớn rồi vội vã đi vào phòng bếp làm việc.

Bách Minh Tư xách Thỏ Đen lên dắt Tể Tể đi ra, những người lớn vẫn còn đang bàn công việc, cậu bèn dẫn Tể Tể quay lại phòng khách nhỏ bên kia.

Đến cửa phòng khách, Bách Minh Tư nhét Thỏ Đen vào cánh cửa đi thông đến vườn hoa.

“Nếu như bị bắt lần nữa, bị hầm thì đó cũng là số mệnh của mày!”

Thỏ Đen sắp khóc rồi.

Hai chi sau chạm đất, hai chi trước nhỏ ngắn của thân thể mập mạp nhấc bổng lên. Thỏ Đen khom người chắp tay ôm quyền với Tể Tể và Bách Minh Tư, lại vô cùng ấm ức căm phẫn trợn mắt liếc Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần một cái, vắt chân lên cổ bỏ chạy.

Hoắc Tư Thần uống xong một ngụm nước: “Anh Minh Tư, có phải vừa rồi Thỏ Đen lườm em không?”

Bách Minh Tư cười, Tể Tể ngoạm đùi gà lớn một miếng, nuốt xuống rồi mới giải thích.

“Không có không có, Thỏ Đen không dám bất kính với chủ nhân của mình đâu, nó cùng lắm chỉ là ấm ức mà thôi.”

Hoắc Tư Cẩn nhịn cười: “Đúng! Dù sao suýt chút nữa đã bị hầm rồi! Tốt xấu gì cũng phải để cho thỏ người ta ấm ức một chút chứ.”

Hoắc Tư Tước nói đến trọng điểm: “Cái này còn không phải là thấy Tể Tể đói quá sao!”

Hoắc Tư Thần gật đầu lia lịa: “Đúng!”

Tể Tể vội vàng lắc đầu: “Không không không! Anh ba à, cần phải giữ Thỏ Đen lại không thể ăn đâu, có thể tiết kiệm rất nhiều tiền cho cha đó, một con thỏ như nó có thể làm giỏi hơn rất nhiều người sống.”

Hoắc Tư Thần: “...”

Cậu bỗng nhiên cảm thấy mình còn không bằng một bé con ba tuổi rưỡi.

Hoắc Tư Thần tằng hắng một tiếng: “Vậy được, Tể Tể, sau này anh ba sẽ nuôi Thỏ Đen đàng hoàng, để cho nó siêng năng làm việc.”

Tể Tể cười hì hì, hai ba ngụm đã xử lý xong cái đùi gà lớn.

Bé đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua cửa sổ sát mặt đất nhìn đến bầu trời xa xa, chân mày nhỏ cau lại.

Bách Minh Tư cũng cau mày theo, bởi vì bầu trời phía Đông xuất hiện một mảnh âm khí mờ mờ, hơn nữa cậu còn có thể cảm ứng được trận pháp dao động.

Tể Tể mấp máy miệng nhỏ: “Anh Tiểu Tương đang ở bên kia, Tể Tể muốn đi tìm anh Tiểu Tương.”

------------------------------

e b o o k sh o p . v n - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free