Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 656

Bốn người lập tức nhớ tới mục đích mà ông cụ dẫn bọn họ đến, là muốn nhờ Tể Tể hỗ trợ, ông cụ muốn gặp lại các chiến hữu đã qua đời đó một lần nữa.

Thật ra thì ông cụ đã sớm tin lời bọn họ.

Bốn người từ từ nhìn sang Tể Tể, sau đó thấy Tể Tể hơi ngẩn ra, hình như bé đang không hiểu vì sao rõ ràng đã mở mắt Âm Dương cho ông nội rồi, vậy mà ông nội có vẻ như không hề hay biết.

Sau đó Tể Tể nghiêng đầu nhìn qua nghĩa trang liệt sĩ một cái rồi lại nhìn sang ông cụ Hoắc, mắt to đen nhánh chầm chậm trừng to.

Tể Tể nhớ ra rồi.

Cha Minh Vương đã từng nói, mấy chục năm trước cha đã tự mình đi đến nhân gian dẫn hồn.

Mà những người có thể khiến cho cha tự mình đi dẫn hồn đấy đều là anh hùng của nước Hoa.

Mỗi một người đều mang theo ngàn vạn công đức, bởi vì lúc chết quá thảm khốc nên lúc đang tiếp dẫn cha Minh Vương thậm chí còn phá lệ tu bổ thần hồn cho bọn họ, lại đưa bọn họ đi đến lối đi đặc biệt để luân hồi chuyển thế.

Tể Tể ôm lấy cổ ông cụ Hoắc, nhẹ nhàng hôn bẹp một cái lên trên mặt ông cụ Hoắc,

“Ông nội, những chú bác này đều không có ở đây. Bởi vì bọn họ đều là người rất tốt rất tốt rất tốt, cho nên đều do cha Minh Vương tự mình đi đón về địa phủ, sau đó thì đi đến lối đi đặc biệt để luân hồi chuyển thế hết rồi.”

Vậy nên dù cho bé đã mở mắt Âm Dương cho ông nội nhưng rõ ràng ông nội không hề nhìn thấy gì.

Bởi vì bọn họ đã luân hồi chuyển thế hết rồi ấy mà.

Hơn nữa công lao mà những chú bác này lập được toàn là công lao bất phàm, sau khi luân hồi nhất định sẽ phú quý cả đời.

Ông cụ Hoắc cả người uy nghiêm cường thế nghe xong lời Tể Tể nói, hốc mắt đột nhiên chua xót.

Ông cụ hơi há miệng, một lúc lâu cũng không thốt ra được chữ nào.

Tể Tể cảm nhận được nỗi khổ của ông nội, vội vàng ôm chặt lấy cổ ông nội.

“Ông nội đừng buồn, bọn họ đi xong kiếp này thì vẫn còn kiếp sau, kiếp sau nữa, đều sẽ đời này tốt hơn đời kia, đời này hạnh phúc hơn đời kia mà.”

Lục đạo luân hồi có quy luật.

Nhưng cha Minh Vương đã có nói quá, bất luận là Thiên giới, Nhân giới hay là Địa Phủ đều có chế định quy tắc, có cách thức phán xét.

Nhưng quy tắc của Địa Phủ là nghiêm khắc nhất, cũng không nói phải trái nhất.

Với những cư dân mang theo công đức đến Địa Phủ thì đặc biệt thân thiết nhân ái, chăm sóc đặc biệt đủ kiểu.

Còn với những thứ ác quỷ đó, đương nhiên là phải dùng tới các loại luật hình nghiêm khắc đau khổ gì đó rồi. Vậy nên Địa Phủ cũng đã thiết lập ra mười tám tầng chính là để nhốt những thứ quỷ xấu xa kia.

Ông cụ Hoắc ôm Tể Tể trong lòng thật chặt, giọng nói có chút run rẩy.

“Tể Tể không gạt ông nội đó chứ?”

Cái đầu nhỏ của Tể Tể lắc như đánh trống.

“Tể Tể tuyệt đối không gạt ông nội, những chú bác dì chị này thật sự đã luân hồi chuyển thế hết rồi. Nếu như ông nội muốn biết tình huống sau khi bọn họ chuyển thế thì Tể Tể có thể triệu hồi Giếng Luân Hồi ra hỏi thử.”

Ông cụ Hoắc không chút do dự từ chối: “Không cần đâu!”

Tể Tể cũng đã chuẩn bị triệu hồi Giếng Luân Hồi, kết quả nghe được ông nội từ chối.

“Hở?”

Ông cụ Hoắc từ từ đứng thẳng người dậy, tầm mắt nhìn lại khắp nghĩa trang.

“Nghe nói con người đã luân hồi chuyển thế rồi thì sẽ không nhớ rõ chuyện cũ đã qua, nhưng bọn họ khẳng định vẫn còn ở trên mảnh đất này, bọn họ cũng không nỡ rời khỏi mảnh đất này.”

Ông cụ Hoắc xoa mái tóc mềm mại của Tể Tể, một chút xíu bi thương trong giọng nói đã biến mất, đáy mắt dần dần có ánh sáng.

“Biết bọn họ cũng đang rất tốt, biết bọn họ cũng có thể nhìn thấy thời đại hưng thịnh phồn hoa hiện tại, thế này là đủ rồi!”

Ông ấy cúi đầu xuống, hôn một cái lên trên cái trán nhỏ của Tể Tể.

“Tể Tể, cám ơn cháu.”

Tể Tể cười hì hì: “Ông nội không cần phải khách sáo, nếu như Tể Tể biết ông nội nhớ bọn họ từ sớm thì có lẽ ngay từ đầu Tể Tể đã dẫn ông nội đến xem thử rồi.”

Ba anh em nhà họ Hoắc và Bách Minh Tử nhìn biểu cảm bi thương trên mặt ông cụ Hoắc chầm chậm tán đi, ai nấy đều vui vẻ trở lại.

Bởi vì còn phải trả cho một nhà ba người Lý Chính Thanh một công đạo nên thời gian ông cụ Hoắc nán lại chỗ này không lâu.

Ông cụ Hoắc không gặp được các chiến hữu quá cố muốn gặp, nhưng ông ấy biết tương lai bọn họ có hy vọng, có thể thấy được núi sông phồn thịnh, bèn đưa ba đứa bé lên xe về nhà.

Ông cụ đưa Bách Minh Tư về nhà trước, sau đó lại dẫn theo bốn đứa nhỏ quay về nhà cũ của nhà họ Hoắc.

Năm ông cháu vừa mới đi vào phòng khách, bà cụ Hoắc nhìn thấy bọn nhỏ lại sờ đứa này một chút, ngắm đứa kia một chút, sau đó ôm lấy Tể Tể mập mạp tròn trịa.

“Ai ui, Tể Tể ngoan của bà nội, ông nội các cháu coi như là đã đón nhận các cháu rồi.”

Trước đó Tể Tể xảy ra chuyện, người nhà họ Hoắc luôn giấu bà cụ, sợ bà cụ lo lắng không chịu nổi.

Vậy nên mãi cho đến hiện tại, bà cụ Hoắc vẫn không biết con trai lớn và con trai thứ hai, còn có Cố Thích Phong và Bạc Dịch Ninh đều đã được bánh bao sữa trong ngực dẫn đi dạo quanh một vòng Địa Phủ rồi.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free