Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 634

Toàn thân bốn ông cụ run lẩy bẩy, cả đám lắp ba lắp bắp lên tiếng.

“Con bé con bé con bé… con bé con bé con bé… con bé con bé con bé…”

“Đứt! Con bé đứt ra rồi!”

“Cánh tay… cánh tay… cánh tay tự bay lên!”

“Chân… chân đi về phía của tôi… chạy chạy chạy mau đi! Á á á á!”

Cũng không biết là ông cụ nào mất kiểm soát đã thét chói tai.

Ba ông cụ còn lại giống như hiệu ứng Domino, cùng nhau mất khống chế hét toáng lên.

“A a a a!”

Nhóm người Hoắc Trầm Lệnh cùng nhau nhìn sang ông cụ Hoắc.

Ông cụ Hoắc là ông cụ duy nhất trong năm ông cụ không có mất khống chế mà hét toáng lên, lúc này ông ấy thậm chí còn nhìn thẳng vào một cái tay nhỏ mập mạp của cháu gái đang dùng ngón tay chống đỡ đứng dậy khỏi xe đẩy.

Bàn tay nhỏ mập mạp kia rất linh hoạt, giống như một người tí hon đơn độc vậy, bốn ngón tay bịch bịch bịch đi lên đằng trước, ngón tay cái chỉ rồi lại chỉ sang hướng ông ấy bên này.

Sau đó bốn ngón tay đột nhiên dừng lại, cùng lúc uốn cong rồi lại phát lực nhảy lên một cái.

Bàn tay nhỏ mập mạp kia thoáng cái đã nhảy bịch bịch vào trong ngực ông cụ Hoắc.

Ông cụ Hoắc: “...”

Đám người Hoắc Trầm Lệnh: “...”

Bách Minh Tư nhìn hình ảnh quỷ dị này, sợ đến cứng đờ. Lúc cậu nhìn đến sắc mặt trắng bệch kinh hồn bạt vía của mấy ông cụ, khóe miệng điên cuồng giật giật, nhanh chóng sử dụng một lá bùa định hồn.

****8:

Sau tiếng gào khóc la hét chói tai trong nhà xác, kế đó đột nhiên yên tĩnh một cách quỷ dị.

Đám người Hoắc Trầm Lệnh cũng không lường trước được Tể Tể sẽ có thao tác này, cả đám đều bị hù sợ ngây người nên đã quên mất mấy ông cụ.

Mấy ông cụ đột nhiên bị Tể Tể tự tách rời cơ thể mình ra dọa sợ, con ngươi trong nháy mắt phóng to, cơ thể run rẩy, sau đó người này nối tiếp người kia từng người một ầm ầm ngã xuống.

Bách Minh Tư nhìn hồn phách sắp sửa rời khỏi thân thể của mấy ông cụ. Năm ngón tay mở ra dùng bùa định hồn vừa lấy ra, giọng nói thiếu niên choai choai trong trẻo lạnh lùng trầm thấp cất lên.

“Thu! Định!”

Năm ngón tay khép lại, đè xuống một phát.

Bản thân hồn phách sắp sửa rời khỏi thân thể của bốn ông cụ lần nữa bị định trụ và quay trở lại trong cơ thể.

Nhưng do lực trùng kích quá lớn nên mỗi một người đều hôn mê bất tỉnh.

Hoắc Trầm Lệnh đã tỉnh táo lại: “Thích Phong!”

Cố Thích Phong cũng tỉnh táo lại, vội vàng đi kiểm tra tình huống của mấy ông cụ.

Cánh tay nhỏ mập mạp và cái chân nhỏ mập mạp của Tể Tể chơi vui kinh khủng, đi vòng qua bên người ông cụ này một chút rồi lại nhìn ông nội ở bên cạnh một chút.

Bởi vì chúng đều không có mắt nên hoàn toàn là dựa vào cảm giác chạm đến.

Hoắc Tư Thần há to miệng, biểu cảm nín nhịn đến xanh mét.

Một hồi lâu cậu mới nặn ra được một câu, lại còn mang tính thăm dò.

“Cái đó… Tể Tể, anh không chơi có được không?”

Bởi vì có năm ông cụ, cánh tay và chân của Tể Tể tổng cộng mới có bốn cái, cái đầu lại không nhúc nhích nên mới có một cánh tay phân ra thành hai, lúc này đang xoay vòng vòng quanh ông cụ Bạc và một ông cụ khác.

Mọi người chứng kiến hình ảnh này, ngay cả Bạc Dịch Ninh đã từng thấy cảnh tượng hoành tráng cũng sắp không chịu nổi.

Mẹ nó cái này…

Thứ đáng sợ nhất địa phủ có lẽ không phải là những thứ quỷ quái đó, mà là Tể Tể non nớt mềm mại đáng yêu!

Lần này không cần người anh em tốt Cố Thích Phong véo anh ta mà tự bản thân anh ta một tay ôm con trai nhỏ một tay hung hăng véo lên đùi, đau đớn kích thích làm cho anh ta giữ vững tỉnh táo.

Bạc Dịch Ninh trợn to mắt, mồ hôi lạnh trên trán điên cuồng ứa ra.

Một nửa cái tay nhỏ bé của Tể Tể dường như có cảm giác, hai ngón tay bịch bịch bịch từ bên chỗ ông cụ Bạc chạy tới, lại thuận theo khe hở của quần tây bịch bịch bịch leo lên, rất nhanh đã chạy lên trên người anh ta.

Bạc Dịch Ninh: “...”

Đầu tiên Bạc Dịch Ninh cứng đờ, sau đó nhắm hai mắt lại hung hăng ngắt một cái lên trên đùi mình.

“Á!”

Nửa cái tay nhỏ mập mạp của Tể Tể lập tức đi xuống, soạt một tiếng bò tới chỗ bắp đùi mà anh ta đang ngắt.

Không đợi Bạc Dịch Ninh kịp phản ứng, hai ngón tay hơi dùng sức một chút, rẹt một tiếng lập tức xé quần tây của anh ta ra. Cái quần cụt lớn hình mèo Poko màu xanh da trời và thịt bắp đùi trắng như tuyết bị véo đỏ lên bắt đầu từ từ chuyển sang màu xanh bị lộ ra ngoài.

Hoắc Trầm Huy, Hoắc Trầm Lệnh và Cố Thích Phong: “...”

Ba người nhìn cái quần cụt lớn hình mèo Poko xanh trắng đan xen đó của Bạc Dịch Ninh, biểu cảm khó mà diễn tả hết chỉ trong một câu.

Sau khi ba anh em Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần nhìn thấy Bách Minh Tư dùng bùa định hồn, lập tức cùng nhau đi tới hỗ trợ mấy ông cụ.

Sau khi bọn họ chắc chắn mấy ông cụ lúc này chỉ vì kinh sợ quá mức nên mới ngất xỉu chứ không có nguy hiểm đến tính mạng xong thì nghe được mấy tiếng gào khản cổ họng của Bạc Dinh Ninh, lập tức nhìn theo.

Sau đó bọn họ cũng nhìn thấy cái quần cụt lớn hình mèo Poko.

À ừm!

Lại còn có cả nửa cái tay nhỏ mập mạp đang lay lay quần tây của Bạc Dịch Ninh.

Hình ảnh đó đúng là…

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free