Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 542
Suy cho cùng, nếu cha thực sự yêu thích cậu nhóc, thì tại sao khi nhóc còn sống, các chị khác trong phủ đều nhận được quà của cha từ biên cương gửi về, chỉ có mình nhóc là không có?
Cậu nhóc hâm mộ với những đứa trẻ khác có cha.
Cho nên, mỗi lần Tể Tể nhắc đến cha mình, nhóc cương thi lại muốn lảng tránh.
Nếu không phải nhóc nghe thấy Tể Tể nói mình vô dụng, thậm chí nhóc còn chẳng muốn nhắc tới cái ván quan tài của cha với Tể Tể đâu.
Dù sao thứ được chôn cất dưới hoàng lăng của cha nhóc không phải hài cốt thật, thứ được chôn dưới ấy bao nhiêu năm qua cũng chỉ là mộ di vật của cha để lại.
Nhóc cương thi tóc đỏ không biết cha mình ở nơi nào, có lẽ cha sẽ không bao giờ để ý tới đứa con trai này.
Cho nên, nhóc nghĩ, cho dù mình có lấy tấm ván quan tài của cha đưa cho cha Tể Tể, chắc cũng chẳng có ai biết.
Tương Uyên há miệng thở dốc, nhất thời không nói nổi nên lời.
Nhìn đứa con trai ruột vừa lắp bắp nói chuyện, vừa im lặng lau nước mắt, Tương Uyên thấy trái tim mình như bị thắt lại.
Nhưng anh ta không có lời nào để nói.
Bởi vì chuyện mà con trai anh ta nói chính là sự thật.
Lúc trước, tuy rằng anh ta không cưới chính phi, nhưng lại có hai trắc phi, một đôi thê thiếp và tì nữ thông phòng.
Mà mẹ của con trai anh ta cũng chỉ là con gái của một tội nhân, được đưa lên làm ấm giường nhân lúc Tương Uyên đang say rượu, nếu người phụ nữ ấy không may mắn mang dòng máu của anh ta, thì với huyết thống của tội nhân, người này thậm chí còn không xứng được đưa vào phủ.
Sau đó, anh ta vừa xoay người đã quên béng mọi chuyện, chạy thẳng ra nơi biên cương.
Tể Tể thấy anh Tiểu Tương rơi nước mắt không ngừng, bé vội vàng dùng đôi tay mũm mĩm của mình lau nước mắt cho nó.
“Anh Tiểu Tương đừng đau lòng, Tể Tể cũng không có mẹ, mấy người anh Tư Lâm, anh cả, anh hai, anh ba cũng đâu có mẹ.”
“Nếu mẹ của anh Tiểu Tương còn sống, nhất định bà ấy cũng không muốn nhìn thấy anh Tiểu Tương đau lòng đâu.”
“Anh Tiểu Tương đừng khóc, anh Tiểu Tương còn có chúng em mà.”
Tể Tể không nói thì không sao, bé vừa mới mở lời đã như khai quật tất cả mọi cảm xúc dồn nén trong lòng nhóc cương thi Tương Tư Hoành, nước mắt lập tức trào ra, bật khóc thật lớn.
“Hu hu hu!”
“Hu hu hu!”
…
Sau khi Hoắc Trầm Huy kể lại chuyện tối nay cho con trai và cháu trai nghe, ông mới ra khỏi phòng, vừa khéo nghe thấy tiếng khóc lớn của con trai nhỏ, khiến ông sợ hãi vội chạy như bay xuống tầng dưới.
“Tiểu Tương, làm sao vậy? Cha ở đây rồi!”
Tể Tể thấy vậy, vội vàng nằm lấy tay của anh Tiểu Tương nhà mình, chạy nhanh về phía chú hai.
“Chú hai, anh Tiểu Tương đang nhớ mẹ, đều là lỗi của chú xấu xa!”
Tương Uyên hoảng đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, anh ta vội đuổi theo con trai.
“Tiểu Hoành, con nghe cha giải thích đi, cha tuyệt đối không có ý muốn hại chết mẹ con. Lúc ấy, cha… lúc ấy…”
Hoắc Trầm Lệnh thẳng thừng châm chọc một câu: “Chỉ là lúc ấy anh không thèm để ý, dù sao bên cạnh anh cũng đâu thiếu phụ nữ!”
Tương Uyên: “…”
Nhóc cương thi Tương Tư Hoành vừa nghe thấy thế, lại nhào vào trong lồng ngực cha nuôi, khóc càng lớn hơn.
“Hu Hu Hu!”
…
Tương Uyên tiến lên, muốn dỗ dành con trai, nhưng lại bị Tể Tể ngăn lại.
“Chú xấu xa, anh Tiểu Tương tới nhà này lâu như vậy mà chưa từng khóc, chú mới tới một chút đã chọc anh ấy khóc rồi, chú còn muốn chọc anh Tiểu Tương khóc lớn hơn sao?”
Không đợi Tương Uyên nói gì, Tể Tể đã chớp chớp đôi mắt to tròn vô tội, giọng nói trẻ con vang lên.
“Chú xấu xa, người làm cha nên đau lòng cho cục cưng của mình, rồi dỗ dành, chứ không phải làm cục cưng khóc như chú!”
Cố Thích Phong nghe thấy thế, không khỏi dựng ngón tay cái lên với Tể Tể.
Hoắc Trầm Lệnh cũng không khỏi nhếch khóe miệng lên.
Dường như Tương Uyên đã bị điểm trúng tử huyệt, cơ thể lập tức cứng đờ.
Hoắc Trầm Huy trầm mặt, tức giận nhìn Tương Uyên: “Nhà họ Hoắc không chào đón anh, hiện giờ Tiểu Tương cũng có cha rồi, không kém hơn anh đâu!”
Hoắc Trầm Lệnh lời ít mà ý nhiều: “Đi thong thả, không tiễn!”
Tương Uyên hít vào, thở ra, rồi lại hít vào, thở ra.
Khi đến đây, Tương Uyên vô cùng hăng hái phấn khởi, sau khi tìm được con trai thì kích động và vui mừng, lúc này thì anh lại không khỏi ủ rũ.
Tương Uyên cúi đầu, ảo não rời đi.
Tể Tể thấy vậy, kéo kéo ống tay áo của anh Tiểu Tương nhà mình.
“Anh Tiểu Tương, cha cương thi của anh… trông… cũng thật đánh thương.”
Tiếng khóc của nhóc cương thi Tương Tư Hoành dừng lại một chút, rồi nhóc lại ghé vào lồng ngực cha nuôi mà tiếp tục khóc hu hu.
Hoắc Trầm Huy dịu dàng vuốt đầu cậu nhóc, rồi nhẹ nhàng giải thích với cháu gái.
“Tể Tể đừng cảm thông cho người này, người đáng thương tất có chỗ đáng giận!”
Tể Tể không hiểu lắm, nhưng chú hai đã nói thì nhất định là đúng, bởi vì cha nuôi bé cũng có phản bác gì đâu.
Cố Thích Phong nghĩ đến cảnh mình vừa bị lão cương thi kia dọa sợ hết hồn, cũng gật đầu một cái thật mạnh.
“Đúng đấy! Tể Tể, chúng ta không nên cảm thông cho anh ta!”
Nhóc cương thi Tương Tư Hoành khóc lóc một lúc rồi thiếp đi.
Hoắc Trầm Huy bế thằng nhóc lên tầng để nghỉ ngơi. Tể Tể lo lắng Tương Uyên đi rồi còn quay trở lại, mà chú hai, cha nuôi và các anh của bé đều là người thường, cho nên trước khi đi ngủ, bé nhất định phải bày ra một cái kết giới.