Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 529

Minh Vương: “...Phì! Ha ha ha!”

“Ha ha ha!

...

Tể Tể: “... Cha ơi?”

Minh Vương lại lần nữa đập bàn cười một cách điên cuồng, nước mắt cũng chảy ra do cười.

“Ha ha ha! Tể Tể... đợi... đợi cha cười một lát đã, không được rồi... ha ha ha... ha ha ha...

Tể Tể rất ngoan ngoãn, mặc dù bé tò mò tại sao cha lại cười thành như vậy, nhưng mà nghe thấy tiếng cười của cha, Tể Tể cũng rất vui vẻ.

“Vâng, vậy Tể Tể đợi cha cười xong rồi cha lại nói chuyện tiếp với Tể Tể.”

Minh Vương cười tới nghiêng trái ngã phải, sức lực ông quá lớn, một tiếng bịch vang lên, chiếc bàn đã bị ông đập vỡ, sụp thẳng xuống.

Hai nhân viên công tác của địa phủ bên ngoài bị kinh động, vội vàng xông vào trong.

“Vương?”

Minh Vương giống như là không nhìn thấy tài liệu chất đống như núi đã rơi xuống đất, vẫn vỗ tay cười to như cũ.

Hai nhân viên công tác địa phủ: “...”

Một lát sau, Minh Vương vừa cười vừa lau nước mắt, ông vẫy tay tỏ ý hai nhân viên công tác địa phủ vừa xông vào đi ra ngoài, sau đó mới nói chuyện tiếp với con gái cưng.

“Tể Tể của cha giỏi lắm! Rất lâu rất lâu rồi cha chưa từng vui như thế này!”

Mặc dù Tể Tể không hiểu, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc bé chiều cha.

“Vậy cha có muốn cười thêm một lát nữa không ạ?”

Minh Vương không nhịn được cười, may mà không lại cười to lên.

“Không cần không cần, cũng được rồi. Tương Uyên mà Tể Tể nói, cha đã tra qua rồi, anh ta đã chết rất nhiều năm, tu luyện vô cùng lợi hại, Tể Tể không nhìn ra anh ta cũng là chuyện rất bình thường, nhìn không ra cũng tốt.”

Nhìn không ra Tương Uyên là cương thi, vậy Tể Tể sẽ không liên tưởng nhóc cương thi và Tương Uyên lại với nhau.

Tương Uyên qua lại ở nhân gian nhất định sẽ che giấu hơi thở cương thi của mình, nhóc cương thi đã bị Tể Tể thay đổi đặc trưng cơ bản của cương thi, ngay cả mái tóc đỏ giống như Tương Uyên cũng đã nhuộm thành màu đen.

Minh Vương nhanh chóng lật mở Sổ Sinh Tử, nhìn hết một lượt mọi chuyện khi còn sống của cha con hai người Tương Uyên.

Tốt lắm!

Hai cha con chưa từng gặp mặt.

Tóm cổ áo con gái cưng của ông à?

Tương Uyên muốn tìm con trai à, nằm mơ đi!

****8:

Tương Uyên trong biệt thự đột nhiên cảm thấy có hơi không thoải mái, anh ta cứ cảm thấy trên dưới toàn thân đều lạnh lẽo, giống như đang bị ai đó mưu tính vậy.

Tương Uyên nhíu mày, anh ta đứng đậy đi tới bên cửa sổ sát đất to lớn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Buổi đêm trong lành, biệt thự của anh ta nằm ở nơi sâu nhất trong khu biệt thự Lâm Hồ Loan, cách các hộ gần nhất cũng phải mấy ngàn mét.

Cây cối của khu biệt thự Lâm Hồ Loan vô cùng tươi tốt, hai bên đường đi trồng các cây lớn trên hai mươi năm, đặc biệt là bên biệt thự ở chỗ sâu nhất này, khi còn chưa khai phá đây là một khu rừng lớn, xung quanh có rất nhiều cây lớn trăm năm, bây giờ chúng nó đều đang bao quanh biệt thự của anh ta.

Cách xa ồn ào của thành phố, cây cối cành lá tươi tốt, ánh nắng ban ngày cũng khó có thể xuyên qua tầng tầng cành lá đó.

Tới buổi tối, bởi vì có trận pháp anh ta tự mình tạo ra gia cố, ánh trăng chiếu xuống, cả tòa biệt thự chìm trong ánh trăng làm anh ta không cần bước chân ra khỏi nhà cũng có thể hấp thu được tinh hoa ánh trăng.

Đi được nửa đường từ đồn cảnh sát về, anh ta cảm ứng được sức mạnh Minh Tể Tể thêm lên người mình đã biến mất.

Vội tìm con trai, anh ta không lập tức trở về tìm Minh Tể Tể tính sổ, mà tản sức mạnh ra, chui xuống dưới đất đi tìm kiếm hơi thở quen thuộc.

Nhưng mà không có.

Chẳng có cái gì cả.

Hơi thở quen thuộc trước đó anh ta cảm ứng được giống như là đã bốc hơi khỏi nhân gian.

Tương Uyên ngẩng đầu lên, đôi con mắt đen kịt lập tức biến thành màu đỏ tươi.

Ánh mắt sắc bén lạnh lẽo nhìn xuyên qua tầng tầng lá cây cổ thụ, đối diện với ánh trăng tròn trên bầu trời đêm.

Chẳng qua anh ta lập tức dời ánh mắt đi, trên gương mặt vô cùng trắng nhợt lộ ra tâm trạng nóng nảy.

“Không tiêu tán! Vậy rốt cuộc thằng nhóc kia chạy đi đâu rồi?”

Tương Uyên gắt gỏng bứt tóc, rồi nhớ tới Minh Tể Tể.

Nhìn khắp nhân gian, hiện tại người có sức mạnh có thể đánh một trận với anh ta chỉ có nhóc con Minh Tể Tể kia thôi.

Lẽ nào là Minh Tể Tể?

Lúc Tương Uyên đang nghi ngờ, cửa phòng bị gõ vang.

“Thầy Tương, thầy nghỉ ngơi chưa ạ?”

Tương Uyên giấu đi màu đỏ tươi trong mắt rồi nâng tay lên vẫy một cái, toàn bộ ánh trăng đang chiếu trên người anh ta cũng biến mất.

“Vào đi!”

Tiểu Hải đẩy cửa bước vào, trong tay đang cầm hai mươi tấm ảnh.

“Thầy Tương, đây là những bé trai có tóc đỏ tôi tìm được trong hai ngày nay, đều có tóc đỏ, từ ba tuổi tới ba tuổi rưỡi đều có, anh có muốn xem thử không?”

Nghe thấy thông tin có liên quan tới con trai, Tương Uyên lập tức trở nên vui vẻ.

“Cầm qua đây.”

“Dạ!”

Tương Uyên xem từng tấm một, sắc mặt vốn đang vui vẻ của anh ta dần trở nên càng ngày càng đen, càng ngày càng thối, cộng thêm sưng đỏ bầm tím nơi khóe miệng và dưới hốc mắt chưa dùng sức mạnh làm nhạt đi, nhìn gương mặt đó có một loại cảm giác khôi hài không nói ra được.

Tiểu Hải: “…”

Xong rồi, năm mươi triệu này mất không rồi!

Quả nhiên Tương Uyên ném hết các bức ảnh vào trong thùng rác, hô hấp càng nặng hơn.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free