Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 509

Sau khi Tương Uyên xác nhận Trần Kiến Đào là hậu nhân của Trần Đạo Tổ xong, đáy mắt anh ta chợt lướt qua một chút vẻ mỉa mai.

Nhà họ Trần đúng là đời sau không bằng đời trước, đến đời này, thậm chí ngay cả món đồ chơi rách nát trong tay cũng không cách nào điều khiển được!

Hiện tại nếu như Trần Đạo Tổ còn sống thì anh ta chắc chắn sẽ đặc biệt đi tìm ông ta một chuyến, chính miệng nói cho Trần Đạo Tổ ông ta biết sự bất tài của hậu nhân nhà họ Trần!

Tương Uyên thấy không có bất kỳ uy hiếp gì, mới hờ hững dời tầm mắt đi chỗ khác.

Trần Kiến Đào: “...”

Đừng nói Trần Kiến Đào mà ngay cả Bách Minh Tư và Hoắc Trầm Lệnh cũng nhìn sang.

Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì ánh mắt mỉa mai quá mức lộ liễu kia của Tương Uyên, hoàn toàn không có ý định muốn che giấu.

Trần Kiến Đào hơi nhíu mày, chầm chậm mở miệng: “Anh này, hình như anh có chút ý kiến với tôi thì phải?”

Tương Uyên khinh thường so đo với hậu nhân của nhà họ Trần, thế nên anh ta ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tới ông ta.

Trần Kiến Đào: “...”

Hoắc Trầm Lệnh và Bách Minh Tư đồng thời lên tiếng: “Anh(chú) này, anh(chú) biết về la bàn đúng không?”

Tương Uyên vốn không định để ý tới, nhưng khí tức quanh người Hoắc Trầm Lệnh rất khác lạ, bèn quan sát thêm một lúc.

Vừa nhìn một cái, con mắt màu đen sâu thăm thẳm của anh ta bắt đầu nổi lên vẻ âm u tĩnh mịch.

Anh ta nhớ ra rồi, đây là Hoắc Trầm Lệnh người cầm quyền của tập đoàn Hoắc thị. Tương Uyên đã từng trông thấy anh ta từ xa, lúc ấy người cầm quyền của nhà họ Hoắc bị âm khí quấn thân, rõ ràng là tướng chết sớm!

Lần trước anh ta từng thấy ở trong tivi, cũng không mấy để ý. Dù sao thì sống chết của một con người thì có liên quan gì tới một cương thi như anh ta chứ?

Anh ta thậm chí còn quên mất người nọ là ai.

Mới vừa rồi lúc bọn họ gặp nhau ở đại sảnh lầu một, anh ta chỉ cảm thấy đã từng gặp đối phương ở đâu đó nhưng vẫn không nhớ ra được.

Tương Uyên liếc mắt nhìn Trần Kiến Đào rồi lại nhìn sang Bách Minh Tư, dựa vào đôi mắt Âm Dương của Bách Minh Tư cũng nhận ra thân phận của cậu ấy.

Hậu nhân duy nhất của gia tộc thông linh nhà họ Bách còn sót lại hiện nay.

Tương Uyên thu hồi tầm mắt, cảm thấy hơi buồn cười.

Nếu như là Trần Đạo Tổ và cả tổ tiên nhà họ Bách biết được, rất nhiều năm sau Huyền môn thế gia bọn họ sẽ nghèo túng thành cái dạng này thì không biết bọn họ có bị tức chết hay không?

Tương Uyên tưởng tượng đám người Huyền môn Trần Đạo Tổ bị tức chết, tâm trạng cực tốt.

Đáy mắt anh ta lộ ra mấy phần ý cười, nhưng rất nhanh đã đè ép xuống.

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, lộ rõ vẻ xa rời quần chúng, kiêu ngạo nhìn người bằng nửa con mắt: “Từng gặp qua rồi! Toàn là mấy món đồ chơi lừa gạt người!”

Trần Kiến Đào: “...”

Ông ta luôn cảm thấy người này không chịu nói thật!

Lúc Trần Kiến Đào đang muốn hỏi thêm đôi câu thì thang máy đến, cửa mở ra.

Tương Uyên hoàn toàn không thèm nhìn ông ta, dẫn dầu đi ra khỏi thang máy, đi thẳng tới phòng làm việc mà anh đã khóa chặt ở quán cà phê.

Ngay cả anh ta cũng không để ý đến, trước đây anh ta đã từng tới tầng lầu này rồi.

Hoắc Trầm Lệnh liếc mắt nhìn Trần Kiến Đào đang chăm chú dõi theo bóng lưng của Tương Uyên, vừa nhanh chóng đi ra ngoài vừa hỏi ông ấy: “Nhìn ra người này có chỗ nào khác thường hay không?”

Trần Kiến Đào cảm thấy người vừa rồi hơi lạ, lúc ấy ông ấy đã nhìn kỹ, nhưng không nhìn ra gì cả. Ông ấy thở dài: “Không nhìn ra chỗ nào khác lạ, chỉ là người bình thường mà thôi.”

Ông ấy nói xong lại tiếp tục hỏi Bách Minh Tư ở bên cạnh: “Minh Tư, cậu thấy sao?”

Bách Minh Tư khẽ lắc đầu: “Quanh người chú ấy cũng không có âm khí.”

Ba người liếc mắt nhìn nhau, nhìn ra được vẻ không thích hợp trong mắt đối phương.

Hoắc Trầm Lệnh hờ hững lên tiếng: “Đợi lát nữa tra camera giám sát một phen, nếu như người này có vấn đề thì đến lúc đó sẽ âm thầm điều tra, bây giờ đi tìm nhóm Tể Tể đã.”

Trần Kiến Đào và Bách Minh Tư đương nhiên không có ý kiến: “Đi thôi!”

Hoắc Trầm Vân đang ở trong văn phòng, Tể Tể nhìn nhóc cương thi tóc đỏ đang giận đến mức không thể đè ép được bản tính sắp sửa bùng nổ, nhanh chóng rào ra một cái thế giới nhỏ, ngăn cách toàn bộ khí tức của nhóc cương thi tóc đỏ.

Mọi người có thể nhìn thấy nhóm bọn họ, nhưng lúc nhìn tới bọn họ thì nhóc cương thi tóc đỏ vẫn giống như trước kia.

Tể Tể sợ mái tóc đỏ của cậu thu hút sự chú ý của những nhân viên bảo vệ kia, thấy bên cạnh có bộ tóc giả màu đen thì lập tức đội thẳng lên cho cậu ấy.

Thế nên khi mọi người nhìn vào thì mái tóc của nhóc cương thi tóc đỏ đã biến thành màu đen.

“Anh Tiểu Tương, bọn họ chỉ là người bình thường nên không thể làm Tể Tể bị thương được.”

Nhóc cương thi tóc đỏ cũng biết, nhưng nhóc cương thi tóc đỏ chính là khó chịu, chính là muốn đánh nhau thôi được không.

“Bắt nạt Tể Tể… bắt nạt chú út… bắt nạt anh ba, đều nên đánh!”

Lúc nhóc cương thi nói chuyện, hai mắt đỏ au, từng tia từng tia âm khí tràn ra xung quanh người. Răng nanh trong miệng cũng từ từ nhô ra.

Tể Tể nhìn qua, hít một tiếng.

Bé nghe có người đang đến gần, tốc độ cực nhanh, sợ kích thích nhóc cương thi tóc đỏ nên dứt khoát dùng máu Minh Vương truyền thừa nhất mạch Minh Vương của cha để củng cố thế giới nhỏ kiên cố như thành đồng vách sắt.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free