Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 508

Bách Minh Tư nhíu chặt mày.

“Đó là... cương thi sao?”

Tương Uyên vốn đang nghỉ ngơi chơi điện thoại trong một quán cà phê gần công ty giải trí Hoa Thành, lúc chú ý thấy hơi thở quen thuộc thuộc về đồng loại, anh ta nâng mắt lên.

“Tiểu Hoành!”

Lúc Tương Uyên giơ tay lên, mọi thứ xung quanh đều ngừng lại.

Âm khí cương thi đang tiết ra ngoài vào lúc anh ta giơ tay lên cũng biến mất theo gió.

Đợi tới lúc mọi thứ trong quán cà phê khôi phục lại bình thường, anh ta vốn đang ở trong phòng bao của quán cà phê nay đã xuất hiện ở cửa lớn tầng một của công ty giải trí Hoa Thành.

Mà lúc này, Hoắc Trầm Lệnh Trần Kiến Đào và Bách Minh Tư đã bước vào đại sảnh tầng một, như có cảm ứng, Trần Kiến Đào và Bách Minh Tư đồng thời quay đầu lại.

Hoắc Trầm Lệnh cũng nghiêng đầu theo, đôi con người đen nhánh thâm thúy lặng yên nhìn về phía người đàn ông cao lớn đang đẩy cửa bước vào.

Có hơi quen, dường như đã từng gặp ở đâu rồi.

Ánh mắt của Tương Uyên đối diện với ba người, chẳng qua lại lập tức rời đi một cách thản nhiên, anh ta sải bước đi về phía thang máy.

Bách Minh Tư nhìn bóng lưng của Tương Uyên, rồi nhanh chóng nhìn một cái về phía cửa lớn, trong mắt hiện lên chút nghi ngờ.

Hoắc Trầm Lệnh lạnh lùng lên tiếng: “Minh Tư, lên trước đi.”

“Vâng ạ, chú Hoắc.”

Trần Kiến Đào cũng theo sát phía sau, ba người vừa vặn đi cùng một thang máy với Tương Uyên.

****6:

Trong thang máy, Hoắc Trầm Lệnh nhìn không chớp mắt, vẻ mặt hoàn toàn đạm mạc xa cách y như trước đây.

Tương Uyên ở bên cạnh không kém Hoắc Trầm Lệnh là bao, dáng người thẳng tắp như nhau, khí chất lạnh lùng cao ngạo. Sau khi ba người đi vào, anh ta ngay cả ánh mắt cũng không chuyển động lấy một lần.

Trần Kiến Đào lần nữa khẽ nhíu mày, cúi đầu kiểm tra la bàn trong tay.

La bàn giống như thoáng cái bị hư, từ khi bọn họ đi vào thang máy đã bắt đầu chuyển động loạn xạ một hồi, đảo đảo rồi tạch một cái, hoàn toàn không động đậy.

Cả gương mặt Trần Kiến Đào đen thui, không ngờ la bàn lại giống như xe bị tuột xích vào đúng thời khắc mấu chốt.

Đây lại là món đồ cổ lỗ sỉ mà tổ sư gia lưu lại, ông ấy học nghệ không tinh, hoàn toàn không ổn định được nó.

Bách Minh Tư chú ý tới tình huống khác thường bên chỗ ông ấy, quan sát thêm một lát.

La bàn không có bất kỳ hư hao gì, chỉ là không động đậy.

Bách Minh Tư nhanh chóng quan sát toàn bộ thang máy, ánh mắt quét qua trên người Hoắc Trầm Lệnh và Tương Uyên rồi lại cấp tốc đảo qua các ngõ ngách khác của thang máy.

Không có một tia âm khí nào, sạch sẽ đến mức không tưởng.

Dựa theo âm khí cậu nhìn thấy lần trước mà nói, trong thang máy không nên sạch sẽ như vậy.

“Đội trưởng Trần, chú thấy sao?”

Trần Kiến Đào sờ lên cái la bàn đột nhiên đình công một cái, thở dài: “Khẳng định là có vấn đề, nhưng cái thứ cổ lỗ sỉ này của nhà tôi nghỉ việc rồi, bây giờ cũng không phát hiện ra cái gì khác thường. Cậu thì sao, Minh Tư, có ý kiến gì không?”

Mặc dù Bách Minh Tư vẫn còn nhỏ tuổi nhưng cậu cũng coi như là người thừa kế của gia tộc thông linh.

Ông Bách và cụ Bách đã sớm dốc túi truyền thụ, chỉ mong Bách Minh Tư có thể nhanh chóng một mình đảm đương một phía.

So với một số đứa nhỏ của thế gia Huyền môn hơn mười tuổi mới nhập môn mà nói thì Bách Minh Tư có thiên phú, hơn nữa còn tích cực tiến lên, là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi, đáng để coi trọng.

Bách Minh Tư nói ra nghi ngờ của mình.

Trong thang máy vẫn còn người lạ là Tương Uyên nên Bách Minh Tư phải dè giọng nói xuống cực thấp, chỉ có Hoắc Trầm Lệnh và Hoắc Kiến Đào mới có thể nghe được.

“Bộ trưởng Trần, tia âm khí mà cháu nhìn thấy đó… hình như không giống đến từ Địa Phủ.”

Vậy thì chắc là âm khí quanh người Tiểu Tương rồi, sao Tiểu Tương phải dùng đến âm khí nhỉ?

Lẽ nào ở gần đây có cương thi khác?

Trần Kiến Đào híp mắt: “Ý của cậu là… có cương thi lui tới?”

Trần Kiến Đào tạm thời còn chưa biết được sự tồn tại của nhóc cương thi tóc đỏ, Bách Minh Tư thấy chú Hoắc không lên tiếng, cậu đương nhiên cũng không lên tiếng.

Tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi.

Trần Kiến Đào vừa nói xong, Tương Uyên vẫn luôn nhắm mắt tìm kiếm dòng khí tức quen thuộc kia bỗng nhiên mở đôi mắt đen như mực ra.

Dòng khí tức quen thuộc kia đã biến mất sạch sẽ, anh ta lờ mờ có vẻ phiền não.

Nếu như không phải ba con người này đột nhiên đi chung một cái thang máy với anh ta thì anh ta sẽ không đến mức lo lắng bị người bình thường phát hiện mà đi lên sớm.

Vào lúc này Tương Uyên còn nghe bọn họ nhắc tới cương thi, ánh mắt lạnh như băng của anh ta từ từ hạ xuống trên người Trần Kiến Đào.

Ánh mắt Tương Uyên quá lạnh lẽo, quá có tính công kích. Trong nháy mắt anh ta nhìn qua, Trần Kiến Đào cũng theo đó ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

Bốn mắt nhìn nhau, sau lưng Trần Kiến Đào lạnh toát.

Tầm mắt Tương Uyên xuôi theo đó hạ xuống, dừng ở cái la bàn trên tay Trần Kiến Đào.

Trong nháy mắt nhìn thấy la bàn, mắt Tương Uyên hơi nheo lại.

Món đồ chơi rách nát của tên Trần Đạo Tổ kia còn chưa nát ra thành mảnh vụn cơ à?

Tầm mắt Tương Uyên lại lần nữa đáp lên trên người Trần Kiến Đào, lần này không hề coi như không khí giống như lần trước mà là quan sát kỹ một hồi.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free