Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 498
Hoắc Trầm Lệnh: “…”
Hoắc Trầm Vân ù ù cạc cạc, anh cảm thấy mình đã bỏ qua mất cái gì đó, nhung nhất thời nghĩ không ra.
“Lẽ nào nghi ngờ của em có vấn đề gì ạ? Mọi người đang cười cái gì vậy?”
Hoắc Trầm Lệnh cười nhẹ: “Không có gì, bọn họ tự thấy buồn cười thôi. Tiểu Tương có bệnh xơ cứng teo cơ không, nếu không thì em về phòng với nó kiểm tra toàn thân nó cẩn thận một lượt đi?”
Hoắc Trầm Vân: “Dạ?”
Anh cũng có phải bác sĩ đâu.
Nhìn sắc mặt anh ba kỳ lạ, anh hai và cháu ba đều cười như điên, cuối cùng Hoắc Trầm Vân cũng nhận ra không bình thường, anh dùng chút sức lực đấu tranh.
“Tiểu Tương nó…”
****0:
Hoắc Trầm Huy vừa chống nạnh cười vừa đứng dậy đi tới trước mặt em trai ngốc, gật đầu với nhóc cương thi tóc đỏ dù trong mắt vẫn còn ngơ ngác nhưng cũng đang cùng cười với ông một cái.
“Tiểu Tương, bảo chú út của con xem thử bệnh xơ cứng teo cơ của con đi!”
Nhóc cương thi tóc đỏ buông lỏng cánh tay đang ôm Hoắc Trầm Vân ra, bởi vì vô cùng gầy, hơn nữa còn trắng hơn người bình thường mấy lần, nên lúc nhìn cẩn thận sẽ phát hiện ra màu xanh nhàn nhạt trên làn da nó, Hoắc Trầm Vân cảm thấy không ổn.
Không không không!
Cả thịt sườn nướng của Tể Tể anh cũng đã từng nhìn thấy rồi, còn có cái gì có thể đáng sợ hơn thịt sườn nướng của Tể Tể chứ?
Không có đâu!
Hoắc Trầm Vân cố gắng để mình nhìn vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn trừng mắt với anh hai Hoắc Trầm Huy một cái.
Cũng muốn trừng mắt với anh ba Hoắc Trầm Lệnh, nhưng cuối cùng lại e sợ khí thế của đối phương, anh sợ hãi.
Không dám.
Hoắc Trầm Huy nhìn ánh mắt lấp lánh của em trai ngốc, lại ôm bụng cười to.
“Tiểu Tương, con có biết trống bỏi… ha ha… lắc như thế nào không?”
Đương nhiên là nhóc cương thi tóc đỏ biết, vốn dĩ nó nghĩ không muốn dọa chú út, nhưng cha nuôi mới hỏi trống bỏi lắc như thế nào, nó lập tức lắc lư đầu giống như trống bỏi.
Tốc độ rất nhanh, sau đó tiếng cậc cậc phát ra càng nhanh hơn.
Chỉ trong chớp mắt, toàn thân Hoắc Trầm Vân đều không ổn.
“Tôi tôi tôi tôi… Đệch đệch đệch đệch!”
“Cái này là cái gì đây?”
Tể Tể trong ngực cha nuôi cúi đầu nhìn thấy nhóc cương thi tóc đỏ đã sắp quăng bay đầu nhỏ, bé vội vàng trượt xuống khỏi lòng cha nuôi, bật nhảy lơ lửng hai chân trên không trung ấn giữ cái đầu của nhóc cương thi tóc đỏ đang được chú út ôm ở trong ngực.
"Anh Tiểu Tương, đầu anh sắp bay ra ngoài rồi!”
Hoắc Trầm Vân cúi đầu nhìn, thân thể run rẩy.
“Đậu má!”
Tể Tể dùng sức ấn chặt lại cái đầu đã sắp bay ra ngoài của nhóc cương thi tóc đỏ.
Chẳng qua vết hở vô cùng lớn, bé do dự một lát rồi hỏi đối phương.
“Anh Tiểu Tương, anh còn cần cái đầu này không? Vết hở quá lớn, trước khi miệng vết hở hoàn toàn liền lại, đầu anh không thể có động tác quá lớn được, nếu không nhất định sẽ rơi mất.”
Nhóc cương thi tóc đỏ nghĩ một lát rồi duỗi tay một cách cứng ngắc tự ấn đầu của mình lại.
“Vẫn là… giữ lại đi, tớ… trong nửa tiếng nữa… đầu mới không mọc ra được… đến lúc đó… sẽ dọa tới người khác.”
Hoắc Trầm Vân đang ôm nhóc cương thi tóc đỏ: “…”
Vậy thứ anh đang ôm rốt cuộc là cái gì vậy?
Dù Tể Tể không phải người, đầu cũng có thể tháo xuống, nhưng quan trọng là… toàn thân Tể Tể đều ấm áp, mềm mại.
Thứ trong ngực anh này, lạnh như băng vậy, lại còn vô cùng cứng ngắc nữa.
Xơ cứng?
Cái thứ gì có thể cứng ngắc, còn mất đầu rồi hình như còn có thể mọc ra được nữa?
Anh nhớ lại cảnh tượng xem phim cương thi cùng anh họ Lục Tây Ba khi còn nhỏ, theo những hình ảnh đó từ từ trở nên rõ ràng, mắt Hoắc Trầm Vân càng ngày càng trợn to.
Hoắc Trầm Huy cười tới hai mắt cũng ẩm ướt, Hoắc Tư Thần dưới bàn vừa mới bò lên thì đã nhìn thấy dáng vẻ đã sắp sụp đổ của chủ út, vui quá hóa buồn, cậu ngã bịch một cái xuống mặt đất.
Nhưng cậu không cảm thấy đau, thế là dứt khoát trực tiếp nằm dưới đáy bàn đập nền đất cười to.
“Ha ha ha ha!”
“Ha ha ha!”
…
Cười một lát, Hoắc Tư Thần cảm thấy mình đang bị một ánh mắt lạnh như băng nhìn vào, cậu vừa lau nước mắt vừa ngẩng đầu nhìn qua.
Hay lắm!
Lập tức đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của cha ruột, dọa tới cậu run cầm cập rồi nhanh chóng bật dậy từ mặt sàn.
Kết quả quên mất là mình đang ở dưới bàn ăn, đứng dậy quá nhanh, lực quá mạnh, sau đó cậu đụng bịch một cái vào bàn, trực tiếp húc lật chiếc bàn.
May mà ý thức bảo vệ bản thân cao, tránh vô cùng nhanh nên mới không bị đụng trúng.
Thức ăn nước canh trên bàn lập tức rơi vãi đầy đất, tiếng cười trong phòng ăn chợt ngừng lại, thay vào đó là tiếng chén đũa đồ sứ vân vân rơi vỡ vụn trên mặt sàn.
Hoắc Tư Thần đã chạy tới bên cạnh cửa sổ: “…”
Đối diện với ánh mắt mang theo sát khí cuồn cuộn của cha ruột, cậu sắp sụp đổ rồi.
Thôi xong rồi!
Cha ruột sắp đập cậu rồi!
Hoắc Trầm Huy: “…”
Không ổn rồi!
Hôm nay có quá nhiều náo nhiệt, ông sắp không chịu nổi rồi!
“Ha ha ha!”
“Ha ha ha!”
…
Vốn Hoắc Trầm Vân còn đang kinh hãi về vấn đề giống loài của cháu trai trong ngực, nhưng may mà lâu vậy rồi nên tâm lý anh đã mạnh hơn rất nhiều, tốt xấu gì cũng không bị hôn mê.
Lúc anh đang định lên án mạnh mẽ anh hai và cháu trai Tư Thần không làm chuyện của con người mà chỉ xem chuyện cười thì biến cố lại tới.