Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 487
Hoắc Tư Cẩn: “...”
Hoắc Tư Cẩn thấy mọi người không dám cách nhóc cương thi tóc đỏ quá gần. Mặc dù nhóc cương thi tóc đỏ là một cương thi nhỏ nhưng tâm tính đến cùng vẫn là của một đứa con nít, Hoắc Tư Cẩn cũng không muốn để cho nhóc có cảm giác bị bỏ rơi ở trong gia đình này.
Hoắc Tư Cẩn khom người, đi bế nhóc cương thi tóc đỏ.
Tể Tể thấy vậy bèn vội vàng nắm lấy tay Hoắc Tư Cẩn: “Anh cả bế đi, sẽ không đông lạnh anh đâu.”
Hoắc Tư Cẩn đang căng thẳng thần kinh chuẩn bị sẵn sàng đi vào kho lạnh hơi ngơ ra, tiếp đó nở nụ cười dịu dàng: “Cám ơn Tể Tể.”
Hoắc Tư Lâm, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần: “...”
Nhịn!
Thất vọng quá đi!
Không có ý nghĩa!
Mọi người lại lần nữa dời lực chú ý sang phòng khách bên kia, sau đó cứ thế mắt đối mắt với Hoắc Trầm Huy và Hoắc Trầm Lệnh.
Hoắc Tư Lâm, Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước, Hoắc Tư Thần: “...”
Tể Tể: “Cha… chú hai…”
Nhóc cương thi tóc đỏ: “Chú… chú hai…”
Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước, Hoắc Tư Thần vô thức đặt câu hỏi: “Chú?”
Nhóc cương thi tóc đỏ gật gật đầu, lắp bắp giải thích: “Cha… không được phép gọi… cha… cho phép gọi… chú.”
Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước, Hoắc Tư Thần: “...”
Trong lúc ba anh em còn đang sững sờ, Hoắc Trầm Lệnh mới sâu xa lên tiếng: “Học được bản lĩnh lớn rồi nhỉ, dám nghe góc tường của người lớn à?”
Hoắc Tư Cẩn lần đầu tiên nghe góc tường đã bị bắt quả tang, mặt mày đầy vẻ xấu hổ.
Lúc Hoắc Tư Cẩn vừa định giải thích thì Hoắc Tư Tước đột nhiên bịt miệng anh lại.
Hoắc Tư Tước thấy Thỏ Đen vừa đi từ cửa sau vào, cậu ta và Hoắc Tư Thần cùng lúc lên tiếng.
Hoắc Tư Tước: “Cha, tụi con đến là để bắt Thỏ Đen!”
Hoắc Tư Thần: “Cha, là Tể Tể quá nhớ cha nên tụi con mới cố ý đưa Tể Tể tới!”
Hoắc Tư Tước: “...”
Hoắc Tư Thần: “...”
Hai anh em liếc mắt nhìn nhau một chút, cùng nhau sửa lại lời nói.
Hoắc Tư Tước: “Cha, là Tể Tể quá nhớ cha nên tụi con mới cố ý đưa Tể Tể tới!”
Hoắc Tư Thần: “Cha, tụi con tới là để bắt Thỏ Đen!”
Hoắc Tư Tước: “...”
Hoắc Tư Thần: “...”
Hoắc Tư Lâm và Hoắc Tư Cẩn đồng loạt che mặt, ngước đầu lên, không còn mặt mũi nào mà nhìn.
Thỏ Đen đào đất suốt một ngày ở góc tường, bất ngờ nhặt được hai trăm tệ đang âm thầm lén lút đi vào chuẩn bị đem đi giấu: “...”
Tể Tể chui ra khỏi ngực anh hai, ấp a ấp úng chạy tới chỗ Hoắc Trầm Lệnh bên kia, lao đầu vào trong ngực cha nuôi, cất giọng mềm mại nũng nịu: “Cha… các anh ấy là quan tâm đến cha và chú hai đó.”
Nhóc cương thi tóc đỏ cũng bắt chước theo, nhưng cậu không dám nhào vào trong ngực Hoắc Trầm Lệnh, thế nên mới nhìn trúng Hoắc Trầm Huy.
Tiểu Tương lao đầu vào trong ngực Hoắc Trầm Huy.
Tể Tể còn đang bận làm nũng nên đã quên mất nắm tay chú hai.
Hoắc Trầm Huy trông thấy một tên nhóc tóc đỏ đột nhiên chạy tới ông ấy, còn dang hai tay ra, rõ ràng là dáng vẻ muốn ôm một cái.
Ông ấy còn hơi có cảm giác được sủng ái mà đâm ra lo sợ, nhưng trước hết vẫn mở hé hai tay ra.
Hoắc Tư Lâm ngửa đầu lên nhìn trần nhà, thông qua khóe mắt theo dõi một màn này, lúc anh vừa định nhắc nhở cha ruột thì Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần đã cùng lúc bịt kín miệng anh lại.
Hoắc Tư Lâm: “...ưm…”
Nhóc cương thi tóc đỏ thình lình chui vào trong ngực Hoắc Trầm Huy, cất giọng trẻ con non nớt gọi ông ấy: “Chú hai…”
Hoắc Trầm Huy bị đông cứng toàn thân rùng mình một cái, nói năng cũng lắp bắp: “Tiểu… Tiểu Tương?”
Đây là nhiệt độ của cơ thể con người sao?
Hoắc Trầm Huy không dám tin cúi đầu, đối diện với đôi mắt to của nhóc cương thi tóc đỏ.
Trong đôi mắt kia rõ ràng lộ ra ý cười, nhưng cơ mắt xung quanh lại không hề nhúc nhích…
Hoắc Trầm Huy: “...”
Ông ấy có một dự cảm chẳng lành.
Hoắc Trầm Huy hít sâu một hơi, muốn bỏ đứa nhỏ giống như khối băng ở trong ngực này xuống nhưng lại không dám.
Ông ấy nghiêng đầu, hạ giọng hỏi Hoắc Trầm Lệnh: “Trầm Lệnh, đứa nhỏ này…”
Hoắc Trầm Lệnh liếc mắt nhìn sang, cảm thấy vui vẻ: “Có phải rất lạnh không?”
Lúc này Tể Tể mới chú ý tới, bé chợt nhớ ra là đã quên nhắc chú hai: “Chú hai, Tiểu Tương là cương thi nên thân thể mới có thể lạnh như băng, Tể Tể nắm tay chú hai là được rồi.”
Tể Tể nói xong, tay nhỏ mập mạp nắm lấy tay của chú hai, dùng sức mạnh điều khiển cơ thể đột ngột hạ thân nhiệt của chú hai.
Hoắc Trầm Huy cho rằng mình nghe lầm: “Tể Tể, cháu vừa mới nói… Tiểu Tương là cái gì?”
Tể Tể chớp chớp mắt to, mặt mày đầy vẻ đương nhiên trả lời ông ấy: “Cương thi đó ạ! Mới vừa ra khỏi lòng đất không lâu, bởi vì tấm ván quan tài thất lạc nên mới tìm đến bên này, bây giờ đang cùng Tể Tể đi nhà trẻ.”
Hoắc Trầm Huy: “...”
Cương thi, đi nhà trẻ cùng Tể Tể?
Hoắc Trầm Huy đang căng thẳng thần kinh, vô thức hỏi: “Tể Tể, các bạn học và giáo viên của nhà trẻ các cháu đều ổn cả chứ?”
Tể Tể ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.
“Trừ những bạn nhỏ rất dễ khóc ra, các giáo viên chăm sóc cho các bạn ấy rất vất vả, còn những bạn khác đều rất giỏi.”
Hoắc Trầm Huy nuốt nước miếng một cái: “Không… thiếu đứa nhỏ hay giáo viên nào sao?”
Tể Tể lại ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Thiếu chứ, năm bạn nhỏ mong manh trong lớp tụi cháu vẫn luôn không đến.”